Đầu đội nón rơm, chân đi giày cỏ, tay xách hai củ hành còn chưa lớn hẳn, khi Lý Hoằng đi tới, thấy phụ mẫu nhìn mình chằm chằm, vội vàng rửa tay bên kênh nước, chỉnh lại y phục thật ngay ngắn mới giải thích:" Hài nhi đang thử mình có thể kiên trì được bao lâu dưới ánh nắng chói chang."
Lý Trị nhìn khuôn mặt phơi nắng tới đỏ au của nhi tử, chứng tỏ nó thực sự nghiêm túc:" Rốt cuộc được bao lâu?"
"Một canh giờ ạ."
"Còn nông phu thì sao?"
"Họ ít nhất có thể làm việc bốn canh giờ."
Vũ Mị cười hỏi:" Nhìn con còn sức nói đùa với phụ hoàng, sao không kiên trì thêm?"
Lý Hoằng không hiểu:" Con là thái tử Đại Đường, biết làm nông khổ là đủ rồi, biết nông phu làm việc không ngừng bốn canh giờ có thể làm được bao nhiêu việc là đủ rồi, đâu cần lãng phí thời gian vào việc vô ích này."
Vũ Mị chỉ nhi tử:" Bệ hạ thấy chưa, sau này nhi tử của người sẽ thành đứa tính toán chi li, người làm việc cho nó không an nhàn được đâu."
Lý Trị vỗ vai nhi tử:" Không cần ra sức thể hiện chút bản lĩnh ít ỏi của con trước mặt a gia, a nương, chỉ cần hiểu nhân hiếu, trong mắt ta đã là hảo nhi tử rồi."
Lý Hoằng cung kính thi lễ:" Hài nhi nhớ rồi."
Vũ Mị ra hiệu cho cung nhân đỡ mình lên:" Nghe nói Trường Tôn Xung tới Đông cung, còn ăn một bữa?"
"Đúng là có chuyện này ạ, Trường Tôn Xung muốn hóa giải mâu thuẫn với hài nhi, con đồng ý rồi, chuyện nhà họ ám toán con, họ nhận lỗi sai nên con cũng nguôi giận rồi."
"Con thấy làm thế có thỏa đáng không?"
Lý Hoằng thi lễ:" Thượng Quan sư phó dạy, thiên gia phải vô tình, nhưng con không nghĩ thế, tình cảm là thứ thiên sinh địa dưỡng, sinh ra đã có rồi, vậy thì không nên tuyệt tình."
"Với chí thân cốt huyết, dù phạm chút sai lầm, hài nhi có thiệt thòi một chút, bỏ qua cũng không sao cả."
Vũ Mị nhìn nhi tử chín tuổi tráng kiện như nghé non, nàng chợt thấy mình thực sự không phụ Lý gia, sau này dù có xuống dưới suối vàng, hẳn thái tông cũng chẳng thể nói gì mình.
Trẻ con nhà ai chín tuổi mà có kiến thức như vậy không?
Nghĩ tới đó Vũ Mị vuốt ve bụng, bỗng nhiên thấy sau này không nên sinh con nữa, vì sinh thêm một đứa là làm Lý Hoằng thêm một phần rắc rối.
Lý Trị gật gù:" Con đã có suy nghĩ của mình thì cứ theo đó mà làm, thử một chút cũng được, có thể khiến Trường Tôn thị một lòng với con không thì phải xem mệnh của con rồi."
Lý Hoằng lắc đầu:" Hài nhi không có ý đó, được Trường Tôn thị có theo hài nhi không cũng chẳng sao cả. Dù sao cũng là con dân Đại Đường, chỉ cần họ làm việc có lợi cho Đại Đường, cuối cùng không phải vẫn là Lý gia ta được lợi hay sao?"
Lý Trị khẽ ồ một tiếng, ánh mắt nhìn nhi tử không che giấu được tán thưởng.
Ai cũng thích tới quan nha của Vân Sơ ở huyện Vạn Niên.
Chẳng vì nguyên nhân nào khác, vì Vân Sơ đặt một ngọn núi băng trong quan nha.
Thời tiết mùa hè ngột ngạt, núi băng trong phòng phát tán ra từng làn khói trắng lượn lờ, vô số nước băng mát lạnh từ băng sơn chảy xuống, khiến cả gian phòng mát lạnh.
Ôn Nhu đứng ở trên thang, đổ vò rượu nho đỏ như máu vào cái hố trên núi băng, chốc lát sau liền có một dòng suối đỏ từ kênh được đẽo trên núi băng chảy uốn lượn xuống dưới.
Địch Nhân Kiệt cầm một cái bát to hứng dưới núi băng, đón lấy thứ rượu mát lạnh kia, mặt ngây ngất, đang định đưa lên miệng làm một ngụm sảng khoái. Ai ngờ một bàn tay lớn từ bên cạnh vươn ra, cướp lấy cái bát, ừng ực một hơi đã hết sạch, sau đó đặt bát dưới suối rượu, tiếp tục hứng rượu uống.
Bùi Hành Kiệm từ bên ngoài vào, Trường An sóng nhiệt cuồn cuộn, người hắn vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, gặp khí lạnh trong phòng, thế là khói trắng nghi ngút.
Ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi băng cao vút, Bùi Hành Kiệm phả ra hơi nóng:" Luận tới xa xỉ, thành Trường An chẳng mấy ai hơn được ngươi. Ngọn núi băng cao thế này, người ta khi tổ chức đại yến mới lấy ra khoe, ngươi lại cứ bày đó cho nó tan chảy à?"
Vân Sơ ngồi sau bàn làm việc vừa xem văn thư vừa nói:" Lúc mùa đông những núi băng thế này có ở khắp nơi, ai bảo các ngươi không thu gom, đến mùa hè chạy tới phun ra những lời toàn mùi dấm."
Bùi Hành Kiệm ngồi phịch xuống ghế, phanh áo để lộ lồng ngực lông lá:" Hôm nay có chuyện muốn nói với ngươi."
Nói tới đó thì thôi, cầm bát rượu lên thong thả uống.
Vân Sơ đặt văn thư xuống:" Có chuyện gì thì ngươi cứ nói đi, nếu thấy đó là bí mật không nên để người ngoài biết thì cũng đừng nói với ta. Dù sao nói với ta rồi, đợi ngươi đi một cái là ta nói hết cho hai người bọn họ đấy."
Bùi Hành Kiệm trừng mắt với Vân Sơ một cái, hơi trầm ngâm, rốt cuộc cũng nói ra:" Người ta kết đoàn kết đội đi đàn hặc ngươi kia kìa, bí thư giám đã sắp bị tấu chương đàn hặc ngươi nhấn chìm rồi."
Vân Sơ gãi đầu:" Ngươi có thể cho một mồi lửa đốt hết tấu chương đàn hặc ta không?"
"Ai mà có bản lĩnh đó."
"Không có thì ngươi nói làm quái gì?"
Nghe sau lưng có tiếng hai thằng tiểu nhân khác cười khùng khục, Bùi Hành Kiệm bực mình:" Ngươi không thèm để ý à?"
"Bọn chúng sắp không rảnh để mà đàn hặc ta đâu."
Bùi Hành Kiệm đứng dậy, lại hứng thêm ít rượu nữa, mồm mấp máy, rốt cuộc không nói ra mục đích thực sự tới đây.
Hắn không nói, Vân Sơ liền chẳng hỏi, Ôn Nhu thì lảng sang chuyện bông gặp họa, muốn thảo luận cách trừ sâu hại.
Ngày hôm đó Bùi Hành Kiệm ngồi trong quan thự Vân Sơ uống tới mười tám bát rượu nho và rượu gạo, rốt cuộc chẳng mở mồm được.
Ôn Nhu như con mèo lười nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn trên ghế:" Có gì khó đoán đâu, ngươi chẳng qua là đi vả mặt Thôi thị, lấy vài người, đám Bùi Hành Kiệm thì đào tận gốc ngũ tính thất vọng, ý chí của bệ hạ rất kiên định, hắn và Lý Kính Huyện phen này bị đưa lên giàn thiêu."
"Nói ra thì bệ hạ vẫn còn nhẹ nhàng với ngươi lắm rồi, chỉ bắt ngươi đi đánh trận đầu làm Thôi thị muốn ăn thịt ngươi thôi."
Địch Nhân Kiệt thì nói:" Chuyện này cũng có lợi mà, hàn môn có thể vươn lên rồi, sẽ có người ủng hộ họ. Bao nhiêu lâu nay huân quý nắm đường thăng tiến, tạo ra vô số tệ nạn, giờ khiến thế lực quan viên cân bằng hơn, làm quan không phải nhìn mặt huân quý nữa."
"Các ngươi quên Đỗ Sùng Minh, Tào Tuệ, Triệu Đĩnh, Khúc Thiên Minh, Phùng Chính rồi sao, bọn chúng cũng xuất thân hàn môn đấy. Thôi thị đưa tay ra một cái, bọn chúng liền chạy tới liếm chân ngay." Vân Sơ không lạc quan cho lắm:
"Vậy ngươi nghĩ phải làm sau mới giải quyết được tệ nạn này?"
"Có hai cách, một là dùng Thôi ân lệnh của Hán Vũ Đế với ngũ tính thất vọng." Vân Sơ lần lượt giơ một rồi hai ngón tay lên:" Có điều chiêu này xài một lần rồi, sau bao nhiêu năm như thế, e là người ta sớm có cách ứng phó, nên phải mạnh tay."
Ôn Nhu hỏi:" Mạnh thế nào?"
"Ngươi từng thấy rồi đấy." Vân Sơ nói nhỏ:" Đánh thổ hào, chia ruộng đất."
Ôn Nhu hồn vía lên mây, nhào vội tới dùng hai tay bịt miệng Vân Sơ, bày ra nụ cười ngốc nghếch với Địch Nhân Kiệt đang ngơ ngác nhìn họ.