Ngày hôm sau Vân Sơ thức dậy thì Ngu Tu Dung vẫn ngủ say, nhìn tư thế ngủ như hoa hải đường của thê tử, y cũng muốn cùng nàng ngủ thêm một chút.
Có điều nghĩ tới Thôi Miễn ở cửa nha môn, đành dậy, sau khi múa một bài mã sóc duy trì cảm giác, ăn bánh kê khó nuốt rồi vội vàng tới nha môn.
Nếu Vân Sơ đoán không nhầm, hôm nay huyện nha sẽ bị vô số huân quý đạp bằng.
Khi Vân Sơ tới huyện nha thì đúng như y dự liệu, Thôi Miễn bị rất nhiều người vây quanh, còn có hai y giả đang xem bệnh cho hắn.
Khi Vân Sơ tới, đám huân quý đều nhìn y với ánh mắt lãnh đạm, tựa hồ đều đợi y cho bọn họ một câu trả lời.
"Hắn bị ta bắt sáng hôm qua, khi đó vì sao các ngươi không tới?" Vân Sơ ngồi trên ngựa hỏi:
Lư Đình từ trong đám đông đi ra, bình tĩnh nói với Vân Sơ:" Từ xưa tới nay hình phạt không dùng với bậc đại phu, lễ không dùng với tiện dân. Quân hầu làm sai rồi."
Vân Sơ đáp:" Hình phạt không dùng với bậc đại phu, chỉ là khi đại phu biết lễ, giám sát đại phu bằng lễ là được, đại phu sẽ tự động lấy lễ ước thúc bản thân, không phạm pháp."
"Thôi Miễn không phải là đại phu, chẳng qua là một bạch y chân trắng mà thôi, vì sao không bị luật pháp ước thúc?"
Lư Đình cau mày:" Quân hầu, hành vi thù địch của ngài làm bọn lão phu cực kỳ bất an."
Vân Sơ cố tính bóp méo lời ông ta:" Sao phải bất an? Ông phạm pháp à?"
Lư Đình phất ông tay nói, biểu thị không nói chuyện với y nữa.
Ông ta không thèm để ý tới Vân Sơ, Vân Sơ cũng không dư hơi để ý tới ông ta, mắt dừng ở thi thể của Thôi Chuyển. Vì chết một đêm, khuôn mặt mỹ lệ đã đen , rất nhiều ruồi bay qua bay lại ở mũi hắn.
Vân Sơ hỏi Thôi Miễn:" Ngươi giết hắn à?"
Thôi Miễn mím chặt môi nhìn Vân Sơ chằm chằm:" Ta không giết hắn, là hắn tự sát."
Vân Sơ lại hỏi:" Vì sao lại tự sát?"
Câu này làm Thôi Miễn mẫn sức sống:" Tất nhiên là hổ thẹn quá độ mà ra."
"Mười sáu vạn quan mua nhà, ngươi sẽ được bình an." Vân Sơ quay sang đám huân quý, lặp lại lần nữa:" Mười sáu vạn quan mua nhà, các ngươi sẽ bình an."
Lư Đình không còn cái bộ dạng hiền hóa thường ngày nữa, mắt như có lửa:" Nhà của ngài đắt quá rồi đấy."
Vân Sơ lắc đầu:" Không hề đắt, trong đó còn có tiền các ngươi giúp bách tính xây nhà."
Một trung niên nam tử có bộ râu rất đẹp bước ra, người này là quản sự của Vương thị Thái Nguyên:" Đám dân đen liên quan gì tới ta?"
Lại có một ông già nữa bước tới, ỷ già cất giọng dạy bảo Vân Sơ:" Người trẻ tuổi, ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi."
Toàn là những kẻ đứng sau Thôi Miễn, Vân Sơ chẳng hứng thú phân biệt là vị gia chủ hay quản sự nào của thế tộc, giọng đều đều: "Thái tông hoàng đế nói: Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, không có đám dân đen đó, các ngươi chẳng là cái thá gì. Ta chỉ nói tới đây thôi, muốn mua nhà thì đi tìm Lưu chủ bạ."
"Bách tính Trường An thời gian qua chịu đủ nỗi khổ của giá cả, may mà hai huyện Trường An, Vạn Niên có có ít lương thực tích trữ để vỗ về bách tính. Đợi bách tính hết lương thực ăn, họ sẽ tự nghĩ cách."
Lư Đình dùng giọng trầm nhất quát:" Ngươi muốn làm gì?"
Vân Sơ cười nhẹ:" Nói thật thôi."
Lời vừa mới dứt thì thấy Lưu chủ bạ cuống cuồng từ trong nha môn chạy ra, túm chặt lấy dây cương chiến mã:" Quân hầu, nghĩa thương cháy rồi."
Vân Sơ quay đầu nhìn cột khói đang bốc lên ở phía thành tây, than:" Ba mươi sáu nghĩa thương của huyện Vạn Niên bị đám người các ngươi đốt sạch rồi, bách tính lấy gì mà ăn đây."
Cả đám huân quý nhìn về phía đám cháy, Lư Đình muốn phát cuồng:" Lòng dạ ngươi thật ác độc, ngươi đốt nghĩa thương của huyện Vạn Niên? Vân Sơ, ngươi định làm gì?"
Vân Sơ không thèm để ý tới Lư Đình, nói với Lưu chủ bạ:" Đóng cổng thành lại, không cho ai ra vào, phòng gian tặc lợi dụng."
Lưu chủ bạ vâng lời chạy đi ngay.
Không lâu sau chuông trong thành Trường An rung liên hồi, hết sức gấp gáp, đây là chuông cảnh báo đóng cổng thành, chợ Đông trước huyện nha Vạn Niên tức thì hỗn loạn trước tiên.
Vương Lỗi, trung niên râu dài như Quan Công lại chẳng có khí độ của Quan Công, nhìn trái nhìn phải, đường phố đã bắt đầu có người chạy đi, nha dịch người bất lương ào ào kéo ra. Ông ta cuống lên nói:" Ta bỏ mười sáu vạn mua nhà."
Vân Sơ ngoáy lỗ tai:" Ngươi nghe nhầm rồi, là hai mươi vạn quan."
Vương Lỗi nhìn Vân Sơ với vẻ không tin nổi, loạng choạng lùi lại.
Thôi Miễn chẳng hề sợ hãi, cố sức vác cái gông lớn đứng lên:" Trường An xuất hiện bạo loạn, Vân Sơ ngươi là người bị bệ hạ chặt đầu đầu tiên."
"Thế nên ta bảo ngươi chỉ là thứ dân đen." Vân Sơ nãy giờ vẫn chẳng xuống ngựa:" Bản hầu lại chẳng biết hơn ngươi sao chỉ cần tặc nhân không xông vào cung thành hoàng thàng, không gây tổn thất cho hoàng thân quốc thích, hỗn loạn không quá ba ngày, ta sẽ chỉ bị đi đầy Lĩnh Nam, hai năm sau xá tội lại về Trường An."
Thôi Miễn cười lạnh:" Sở dĩ loạn gọi là loạn, vì không ai khống chế được? Ngươi nghĩ ngươi khống chế được sao?"
Vân Sơ cười to:" Cho dù kết cục không như mỗ dự đoán cũng chẳng sao, hưởng thụ phú quý vinh hoa hơn mười năm là đủ rồi, mất đầu cũng đáng."
"Đám khốn kiếp các ngươi dám đấu điên cuồng với ta à, mười ba tuổi ta đã dám đem cái đầu trên cổ, xông vào chiến trường đánh cược rồi, các ngươi mà xứng so với mỗ sao?"
Nói tới đó y rút hoành đao ra, khiến đám thế gia hào môn dạt hết lại.
"Ba ngày thôi, các ngươi phải mua hết nhà của mỗ, sau đó thì, trời mới biết ... Trước khi bị bệ hạ chặt đầu, mỗ làm được nhiều việc lắm."
Cả đám người mặc gấm lụa sợ tái mặt, bọn họ cứ nghĩ Thôi Miễn là tên điên, cho nên muốn dùng hắn đấu với Vân Sơ, bây giờ mới biết, một kẻ điên cuồng thực sự sẽ như thế nào.
Vân Sơ quay sang huyện úy Trương Giáp:" Gõ trống trận cho lão tử, triệu tập hết dân tráng ngoài thành, phủ binh trong thành, toàn bộ chuẩn bị chiến đấu."
Trương Giáp chạy phọt cứt đi gõ trống, Vân Sơ thúc ngựa vào huyện nha, để đám thế gia huân quý chết đứng tại chỗ.
Sầm!
Đại môn huyện nha đóng lại, tiếng trống tụ quân gấp gáp vang lên.
Đám người này sực tình, chạy tới đấm cửa rầm rầm, nối nhau la hét:" Quân hầu, xin nghĩ lại."
"Quân hầu, đứng làm thế, chúng ta sẽ chết hết, dân loạn không khống chế được đâu."
"Chuyện gì cũng thương lượng được mà."
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông lần nữa vang lên, nhịp đều đặn, cũng hết sức quen thuộc, đây là chuông báo toàn thành sẽ vào trạng thái giới nghiêm, người của kim ngô vệ, người bất lương sẽ xua bách tính về phường thị.
Từ vị trí những cột khói nghi ngút bốc lên ngoài thành, chứng tỏ lại có thêm nghĩa thương bị đốt cháy.