Hành vi của đám người thế gia, Vân Sơ chẳng cách nào hiểu được.
Đám người này khi quốc gia có nạn thì mai danh ẩn tính sống tạm bợ qua ngày, khi thiên hạ yên bình thì chúng nhảy ra tác oai tác quái, dương danh cho phụ mẫu.
Lưu Thông của Tiền Hán, Trương Thiên Tích của Tiền Lương, Thạch Hổ của Hậu Triệu, Phù Sinh của Tiền Tần, Tiêu Bảo Quyển của Nam Tề, Cao Dương của Bắc Tề ... Khi đám người này làm hoàng đế, thế gia hào môn toàn xuất hiện trung thần hiếu tử.
Từ Tiền Tùy, cách làm việc thế gia hào môn thay đổi rất nhiều, chuyển sang suy tính cho bản thân.
Sở dĩ như thế Vân Sơ cho rằng, giang sơn của những tên hoàng đế khốn kiếp kia là cái nhà nát, trong nhà chẳng có cái gì. Một khi trong nhà có chuột, bọn họ dùng mười tám món binh khí lao ra đánh, còn cái nhà, cùng lắm nát hơn chút mà thôi. Thế nên thế gia hào môn không dám làm càn.
Giờ thì khác rồi, bách tính thiên hạ miễn cưỡng ăn no, lòng dân ổn định, quốc lực ngày càng lên. Căn nhà trở nên xa hoa, bên trong đầy gấm vóc.
Một khi xuất hiện chuột, Lý Trị dù cởi hài ra đánh cũng lo làm vỡ bình hoa, nên nhịn cho chuột hoành hành.
Cho nên bọn chuột tưởng hoàng đế không dám làm gì nữa, chúng nghĩ mình là đồ gốm, gấm vóc trong gian phòng đó.
Giờ Tiết Nhân Quý đi Liêu Đông Doanh Châu giết chuột rồi.
Doanh Châu vốn hoang vu xa xôi, từ khi Tam Hàn bị diệt, di cư lượng lớn người tới đây, biến thành n ơi tập trung nhân khẩu quan trọng nhất ở Liêu Đông.
Ngời mà đông thì thành lắm chuyện, người Đường ở đây rất ít, biến thành nơi tụ cư nhiều dân tộc, càng thêm lắm chuyện.
Ở đó tất nhiên cũng có phủ binh, tuy đãi ngộ không tốt như ở Trường An, nhưng ở mảnh đất bất ổn đó, thường ngày cũng đi tiễu phỉ dẹp loạn, tác chiến cũng dũng mãnh, làm việc xem như đắc lực, chỉ là quân kỷ hơi kém.
Bình thường quân kỷ kém, làm ra chuyện ức hiếp bách tính đương địa đã đành, giờ dám chạy tới Lạc Dương, uy hiếp tới an nguy của hoàng đế thì không hay rồi.
Vì thế hoàng đế luôn đợi, khi đám tướng lĩnh Tiết Nhân Quý mà hắn tin tưởng tiến quan, diệt trừ nguồn tai họa này trước rồi mới tính chuyện khác.
Đúng lúc Vân Sơ gây ra cả đống chuyện ở Trường An, kéo hết hào môn thế gia vào đó, đấu đá tưng bừng.
Vừa vặn Lý Trị làm vài việc rút củi dưới đáy nồi.
Nói thực Vân Sơ cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, bách tính bình thường khổ đã quen rồi, ăn uống kém đi một chút không thành vấn đề.
Nhưng đừng quên, trong thành Trường An không phải toàn là người coi khổ là số mệnh của mình, ở đây còn rất nhiều nhà phú quý.
Bọn họ tuy không phải là số đông ở Trường An, cũng không giàu có như thế gia hào môn kia, nhưng lực lượng của họ, không phải bách tính bình thường có thể so được, đóng góp của họ với Trường An cũng rất to lớn. Không thể nào để Trường An chỉ toàn bách tính bình dân, lúc đó Trường An sẽ đi xuống rất nhanh, không chỉ là kinh tế, văn hóa, giáo dục.
Không có nhà phú quý đó, thương đội phía Tây còn đến Trường An làm gì? Bao nhiêu nỗ lực trước đó của Vân Sơ sẽ đổ sông đổ biển.
Giống như Thôi Miễn đã nói, Vân Sơ và bọn họ đều là sĩ nhân, như vậy phải bảo vệ lợi ích của sĩ nhân, chứ không phải một mực đứng về phía đám dân đen.
Đây là lực lượng không thể diệt trừ, vì khát vọng lớn nhất của dân đen là một ngày thành sĩ nhân, thoát ly thân phận của mình, giết một lớp thì lớp khác sẽ xuất hiện.
Những người này không chịu khổ được, bọn đang rời bỏ Trường An, Ôn Nhu đang ra sức ổn định bọn họ, nhưng sự kiên nhẫn của họ sẽ không nhiều.
Hơn nữa Thôi Miễn vừa rồi cố tình làm vậy để, mọt phần muốn cho người ta thấy Vân Sơ ghét nhà phú quý, ở lại Trường An không có tương lai.
Bởi thế Vân Sơ phải lấy Lý Trị ra để gây áp lực cho Thôi Miễn.
Mặc dù nói chuyện Tiết Nhân Quý tới Doanh Châu khả năng cần bảo mật, Vân Sơ cho rằng Tiết Nhân Quý chẳng cần, vì hắn đi tàn sát.
Nói chính xác là thanh trừng sạch sẽ tầng quản lý ở Doanh Châu, dập tắt mọi dấu hiệu tạo phản, cả không có dấu hiệu tạo phản những có khả năng tạo phản cũng diệt hết.
Vân Sơ không hoài nghi năng lực giết người của Tiết Nhân Quý.
Chỉ vẻn vẹn nửa ngày, Thôi Miễn bị trói dưới tường cáo thị đã thoi thóp rồi.
Trương Giáp sai người dội cho hắn vài thùng nước rồi dẫn nha dịch tan sở.
Vân Sơ rời huyện nha tương đối muộn, khi đi ngang qua Thôi Miễn thì mặt trời đã xuống núi, nhưng trong thành sóng nhiệt vẫn cuồn cuộn. Huyện Vạn Niên cho người nhà tội tù tới chiếu cố, vì huyện nha chỉ trừng phạt thôi, còn cơm nước không bao.
Vì thế lúc này bên cạnh Thôi Miễn có một mỹ nam đẹp như hoa đang tận tình chiếu cố, cẩn thận đút từng thìa nước vào miệng hắn.
"Thôi Chuyển là người của bọn ta, chẳng có chuyện gì liên quan tới ngươi mà ta không biết."
Keng ~~~
Vân Sơ vừa dứt lời, chiếc bát sứ trong tay Thôi Chuyển rơi xuống vỡ nát, mặt cắt không ra máu.
Thôi Miễn bị sặc nước, ho khù khụ rồi khinh bỉ nói:" Kế ly gian thấp kém."
Vân Sơ không tốn công chứng minh gì với hắn, quay sang nói với Thôi Chuyển ngồi chết lặng ở đó:" Ngươi thích Thôi Miễn như thế thì đừng lừa dối hắn, nam nhân hận nhất là bị người ta lừa gạt đấy."
Gương mặt vốn phơi năng mà đỏ gay của Thôi Miễn tức thì càng đỏ hơn, cổ từ từ quay sang Vân Chuyển:" Thật không?"
Đôi mắt to của Thôi Chuyển ậng nước, cúi đầu gật mạnh.
Thôi Miễn cười to một tiếng, cúi đầu một hồi vươn tay ra muốn an ủi Thôi Chuyển, nhưng cái gông trên cổ quá nặng, hắn không vươn tay ra được. Vân Sơ giúp hắn kéo tay tới, đặt lên má Thôi Chuyển:" Ân ái thêm một chút ..."
Nói xong bỏ lại đôi uyên ương khổ mệnh, cưỡi con ngựa mận chín về nhà.
Buổi tối không ai nhìn thấy, cơm nước Vân gia khá hơn rất nhiều.
Chẳng biết Ngu Tu Dung nghĩ cái gì nữa, bữa cơm hôm nay đợi tới khi trời tối hẳn mới bắt đầu, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn tù mù, chiếu sáng không quá ba bước.
Đã thế mỗi người được chia một cái móng giò.
Cả nhà lặng lẽ gặm móng giò trong cái căn phòng nhà nhem, tranh sáng tranh tối, trông khủng bố vô cùng.
"Ban ngày cũng có ai nhìn thấy đâu mà phải đợi tối mới ăn?" Vân Sơ ăn hết cái móng gió rồi mới không nhịn được hỏi Ngu Tu Dung:
Ngu Tu Dung gỡ một ít thịt nạc trên móng giò đút cho Vân Loan ăn rồi mới thì thào đáp:" Ban ngày có ông trời nhìn đấy."
Vân Sơ câm nín rất lâu cũng phối hợp dùng giọng rất giống trộm cắp bàn bạc nói:" Buổi tối ông trời cũng nhìn thấy."
Ngu Tu Dung chột dạ nhìn ra ngoài trời, thấy bên ngoài chỉ có một màu đen kìn kịt, đáp:" Thì phải biết ý mà tránh đi, ông trời có lẽ sẽ không quá tức giận."
"Phu quân, con người phải biết kính sợ, nếu không sợ trời sợ đất, không phải là chuyện tốt đâu."
Vân Sơ tán đồng lời này:" Nàng nói có lý lắm, ta kể cho nàng một câu chuyện cười nhé, có một nam nhân yêu một nam nhân ..."
Vừa mới mở đầu, Vân Sơ đã bị Ngu Tu Dung bịt miệng lại nhanh như chớp, khiến đoạn sau câu chuyện bị nuốt ngược về bụng.
Ngu Tu Dung nổi giận với Vân Na đang mở to mắt nghe kể chuyện:" Về phòng muội đi."
"Không cho nghe thì thôi, việc gì phải nổi giận như thế." Vân Na hừ một tiếng, kiêu ngạo mang móng giò về phòng gặm nốt:
Đến khuya đi ngủ Vân Sơ mới có cơ hội kể câu chuyện ái tình giữa Thôi Chuyển và Thôi Miễn.
Ngu Tu Dung sau một tiếng rên dài, thở dốc một lúc mới hỏi: "Thôi Chuyển là Hoa Lang Đồ của Tân La à?"
Vân Sơ kéo thân thể đầy đặn của nàng tới gần: "Ừ, Tân La Thôi Thị tới từ Bác Lăng Thôi Thị đấy."
Ngu Tu Dung rất sợ nóng, dễ ra mồ hôi, vậy mà nàng vẫn cứ rúc vào lòng Vân Sơ:" Cái này có tính là bí mật không?"
"Bí mật không nhỏ, làm lớn lên có kẻ gặp vấn đề."
Ngu Tu Dung quay đầu lại, tay vẽ vòng tròn lên ngực Vân Sơ:" Phu quân nói kỹ xem nào ... Thiếp chẳng hiểu gì cả."
(*) Họ Thôi ở Hàn là họ Choi, một thời mình đọc Hàn Ngu, giờ nhớ mấy cái tên Thôi Tú Anh – Choi Sooyoung.