Thôi Miễn rất có cốt khí, mặc dù bị ngã đau, tay va vào thành xe bị thương không nhẹ, tên này vẫn thong dong đứng lên, chẳng để ý tới vết thương mà quay đầu sang nhìn người bất lương đang dùng roi quất đám ca cơ kêu la không ngừng, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
Người bất lương ra tay rất nặng, mấy tên hung hăng nhất bị đánh vỡ đầu chảy máu, số còn lại không dám xông lên nữa, nhưng không chịu đi, đứng đó nhìn gườm gườm.
Chợt thấy Vân Sơ cưỡi ngựa ở xa, Thôi Miễn lớn tiếng hô lên:" Quân hầu không có chút thương hương tiếc ngọc nào sao?"
Bách tính nhìn cả về phía Vân Sơ, ở Trường An này ai không biết danh tiếng của y, tiếng xì xào vang lên bốn phía.
Vân Sơ bình thản thúc ngựa tới trước mặt Thôi Miễn:" Pháp chế Trường An nghiêm ngặt, không cho xâm phạm."
Thôi Miễn ngẩng đầu lên:" Quân hầu có biết việc làm này của ngài khiến những căn nhà ngài khổ công xây dựng hai bên Chu Tước đại nhai sẽ lại mất giá không?"
"Mỗ gia và quân hầu vốn là một thể, mọi người cùng là sĩ tộc, vì sao lại xâm phạm nhau? Để đám người hạ tiện chê cười, mất thể diện sĩ tộc ta."
Vân Sơ cười nhạo:" Thôi thị người xà xẻo, cướp đoạt thôn quê, trộm cắp đĩ điếm, mua bán nhân khẩu. Ta nghe nói, dù xác chết các ngươi cũng ép được ra dầu. Nếu như sĩ nhân mà như thế, mỗ không làm cũng được, sợ quan tài dưới đất không giữ nổi thi thể, nhảy ra tìm ta tính sổ."
"Thế nào? Có muốn ta nói cụ thể ra không?"
Thôi Miễn lắc đầu:" Cây quý cũng có lá sâu, Thôi thị nhân khẩu đông đúc, dù có sai cũng chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi. Quân hầu cứ việc theo luật mà trị, không cần có thành kiến với thế gia như vậy. Thành cục diện như hôm nay, bách tính đói khổ, đó là chuyện quân hầu muốn à?”
Vân Sơ cười nhạt:" Nói hay lắm, vậy sao ngươi không lùi bước đi, các ngươi chủ động gây hấn, không có tư cách nói lời đó đâu. Khác nào đám ăn cướp vào nhà, giết người xong lại đổ tội người ta phản kháng, đó là thói của thế gia các ngươi đấy à?"
“Cũng đừng lấy cái lý luận cỏ sau khi đốt mọc càng xum xuê ra nói, nếu nói vậy ta cũng coi các ngươi là cỏ được, các ngươi không nên oán hận mới phải.”
" Kỳ thực ta càng muốn các ngươi lấy ra thủ đoạn ở Lạc Dương, vậy ta không cần cố kỵ gì nữa, có thể dùng thủ đoạn sở trường của ta rồi."
Thôi Miễn ung dung nói:" Thế nào cũng phải có một bên nhường đường."
Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Số nhà còn lại giá mười lăm vạn, nhả hết lương thực đã mua ra, khôi phục vật giá Trường An."
"Vân mỗ đảm bảo thế gia được ưu đãi ở Trường An, không những an cư lạc nghiệp, thường ngày vệ sinh an toàn là hạng nhất trong thành. Khi đó ta sẽ bày tiệc tạ tội với ngươi trước mặt bách tính ngay Chu Tước đại nhai, thế nào?"
Câu này Vân Sơ cũng nói cho đám người mặc áo gấm lụa tụ tập một bên đang nhìn họ.
Thôi Miễn lắc đầu:" Thế gia không chịu uy hiếp."
Vân Sơ gật đầu:" Quan phủ không biết thoái nhường là gì."
Thôi Miễn không nói nữa giơ tay để nha dịch dùng gông nặng nhất đeo lên cổ, cái gông quá nặng, làm hắn khom lưng xuống, dù thế hắn vẫn cắn răng đứng thẳng, cười với Thôi Chuyển đang nhìn mình khóc, bị quan phủ cầm xích kéo đi. Thế là được một đám nhị bách ngũ Quan Trung tung hô tán thưởng, khen ngợi anh hùng hảo hán.
Bách tính không có tiền để nhặt nữa giải tán, không ít người nhổ nước bọt về phía nha dịch.
Lưu Nhân Quỹ nghe tin chuyện ồn ào nơi thì chỉ kịp nhìn thấy Thôi Miễn bị nha dịch xích cổ kéo đi, ông ta trông như lão nông, chẳng ai nhận ra đây là trưởng quan tối cao của Trường An.
Vân Sơ nhìn thấy ông ta thì nhảy xuống ngựa bái kiến, chỉ nghe ông ta nhỏ giọng nói:" Thực sự không còn đường trung gian nào để đi sao?"
Thái độ Vân Sơ rất cương quyết: "Trên đời này có những chuyện không thể thỏa hiệp, nhất là khi quan phủ thỏa hiệp với người giàu có, tổn hại chính là bách tính. Quan phủ mức nào đó đại diện cho bách tính, mỗi lần thỏa hiệp là chúng ta một lần gây tổn hại bách tính."
"Giống như sáu nước khi đối diện với Tần, hôm nay nhường ra một thành, mai nhường ra một ải, cuối cùng sáu nước diệt vong."
"Nay thế gia giống như Tần, quan phủ giống sáu nước, chúng ta không thể tạo thành thói quen nhân nhượng, nếu không bách tính không còn đường sống, khi đó tất cả cùng chết."
Lưu Nhân Quỹ luôn thấy Vân Sơ quá cứng đầu, nhưng nghe lời này, ông ta cũng phải hổ thẹn:" Phía triều đình, số tấu sớ đàn hặc lão phu và các ngươi đã chứa đầy một kho rồi, có thể nói làm người người phẫn nộ."
"Ta không biết bệ hạ kiên trì được bao lâu, một khi bệ hạ không gánh chịu được áp lực nữa, các ngươi nhẹ nhất cũng đi Lĩnh Nam câu cá."
Nói rồi đi về phía đám huân quý Trường An kia, đó là những người đang xem chiều gió, bọn họ ngả theo bên nào, rất có thể ảnh hưởng kết quả cuộc tranh đấu này.
Vân Sơ cũng biết điều ấy nhưng y có cách nào được? Quan hệ trên triều của y quá tệ, chẳng ai lên tiếng giúp y, ngoài gồng mình chống đỡ chỉ còn cách dự phòng cho tình huống xấu nhất thôi.
Về tới huyện nha, Vân Sơ thấy Thôi Miễn nằm dưới tường cáo thị, tuy đeo gông mà nằm rất không thoải mái, nhưng tên này còn nhìn trời ngâm thơ, cứ như Khuất Nguyên tái thế vậy.
Vân Sơ cúi xuống nhìn hắn, tuy hôm nay ngăn được tên này lại nhưng chỉ là chọn cái ít tệ hơn thôi, hậu quả đã có rồi, tình hình đang tệ hơn, Thôi Miễn thành công dồn y vào một góc:" Trước mặt ta đừng ngâm thơ."
Thôi Miễn cười to:" Sớm nghe quân hầu văn tài cao tuyệt, hay là bây giờ dùng bộ dạng của mỗ làm một bài thơ đi."
"Ngươi không có cái cơ hội đó đâu."
"Quân hầu thực sự muốn chặn hết đường đi của mình, không để lại cho bản thân đường sống nào sao? Quan văn không ưa ngài, võ tướng hận ngài, giờ đến thế gia đại tộc ngài cũng muốn kết thù, dù được bệ hạ bảo vệ nhất thời, kết cục thế nào ngài tự biết."
Vân Sơ nhảy xuống ngựa nói nhỏ:" Khỏi lo cho ta, lo cho bản thân trước đi. Các ngươi dám liên hợp với người Tân La tấn công Đông cung, tưởng rằng nói không liên quan thì bệ hạ sẽ tin các ngươi không liên quan à?"
Nói tới đó đứng dậy:" Ta nghĩ mà sợ thay cho các ngươi đấy, ngươi nghĩ xem, ai sẽ chết trước?"
"À phải, ngươi có biết Tiết Nhân Quý đang ở đâu không?"
"Tiết Nhân Quý đang ở đâu?" Thôi Miễn chột dạ hỏi:
Vân Sơ ngửa mặt cười to:" Đoán xem."