Đợi bên ngoài không còn ai nữa Thôi Chuyển mới ôm bình ngọc ra đại sảnh, rót rượu nho đỏ như máu đưa Thôi Miễn, Thôi Miễn dáng vẻ mệt mỏi, không nói không rằng, uống một hơi cạn ngay.
Thôi Chuyển thương xót: "Trong lòng công tử rất đau khổ."
Thôi Miễn than:" Cục diện thế này không phải điều ta muốn."
Thôi Chuyển lấy khăn tay lau rượu dính bên mép Thôi Miễn:" Đối với Vân Sơ mà nói hẳn cũng ngày dài như năm."
Thôi Miễn nghiến răng nghiến lợi:" Khi Lưu chủ bạ nói với ta, dùng mười vạn có thể mua nhà, đáng lẽ ta nên đồng ý mới đúng."
"Do dự một chút bị lão già Lư Đình cướp mất cơ hội rồi, lão già đó giả vờ đóng vai người tốt, kỳ thực muốn để hoàng đế thấy Lư thị nát của lão là trung thần, đúng là thứ phản tặc của thế gia."
"Ta hận không thể ăn thịt lão tặc đó."
Thôi Chuyển còn muốn khuyên, thấy hắn không còn giữ vẻ mặt điềm đạm thường ngày liền cẩn thận ngậm miệng lại, nếu còn lắm lời, thế nào cũng bị trừng phạt thảm khốc.
"Tới nước này, không làm cũng phải làm … Đi thôi, theo ta tới Thanh Vân lâu một chuyến, gọi ca cơ nổi danh nhất Trường An theo." Thôi Miễn dặn một câu rồi rời trạch viện Thôi thị ở Trường An:” Chúng ta đá đít Vân Sơ một cái, không cho y kéo dài thời gian nữa.”
Khi Thôi Miễn phóng túng ở thanh lâu lớn nhất Trường An thì Vân Sơ từ Địch Nhân Kiệt biết được một chuyện.
Thì ra mục đích của Thôi Miễn chính là muốn hủy giao dịch ở Khúc Giang lý, sau đó thế gia sẽ nhân lúc chữ tín nơi này mất sạch, đổ thêm dầu vào lửa, sau đó nhảy vào làm một cái khác, kiểm soát kinh tế Trường An.
"Tại sao bọn chúng lại vì thế đó mà bỏ vốn lớn như thế?"
Vân Sơ nhìn cái mặt béo tròn của Địch Nhân Kiệt:" Ăn chay mà không làm ngươi gầy đi nhỉ?"
Địch Nhân Kiệt đỏ mặt rống lên:" Người ăn chay đa phần to béo, đừng có dùng thứ này trêu chọc ta nữa, mau mau trả lời ta."
Vân Sơ giang tay:" Ta vốn định chọn năm nơi ở khắp Đại Đường, đông tây nam bắc trung, để lập nên điểm giao dịch liên hợp với Khúc Giang lý.”
"Một khi hệ thống này lập nên, hàng hóa bán số lượng lớn ở Đại Đường, đều ra vào qua năm điểm này."
"Như thế đám thế gia thổ địa chủ sẽ không cách nào gây hại cho thiên hạ nữa, vì hàng hòa, tiền lương của chúng chỉ có một kênh đi vào thị trường, có thể khống chế được."
“Không ngờ bọn chúng nhìn thấu rồi.”
Địch Nhân Kiệt hiểu ra:” Vậy quy mô cuộc chiến này không phải chỉ ở Trường An.”
Vân Sơ lắc đầu:” Ta chặn chúng lại ở Trường An.”
Đúng lúc này Lưu chủ bạ chạy vào quan nha của Vân Sơ, hớt ha hớt hải, từ cửa đã nói gấp:” Huyện tôn, có chuyện không hay rồi ….”
Thôi Miễn không chỉ buông thả ở thanh lâu, hắn thậm chí kiếm mười hai cái xe không có mái che, chở các mỹ nhân của phường Bình Khang, nghênh ngang ca múa đi du hành quanh Trường An.
Vô số người vây quanh xem.
Thôi Miễn trong lòng ôm một nữ nhân bán lõa thể, ngực cực kỳ hùng vĩ, bên cạnh có một mỹ nam đẹp như hoa không ngừng rót rượu nho đưa tới tận miệng.
Phía sau càng có vô số phó dịch, vừa đi vừa lấy tiền đồng trong sọt rải khắp nơi, không phải ném vài cái chơi, tiền trên xe rất nhiều, nhìn tình thế này, nếu không ném hết không thôi.
Thế là quả nửa người ở Trường An đều kéo tới vừa xem náo nhiệt lại vừa nhặt tiền.
Khi Vân Sơ cưỡi ngựa dẫn Trương Giáp, Lưu chủ bạ cùng hơn một trăm nha dịch tới nơi, thì đội ngũ của Thôi Miễn đã lớn lắm rồi, hàng nghìn người theo sau hắn hò reo, bốn phía vẫn không ngừng có người đổ tới. Đội ngũ của hắn không ngừng di chuyển, trên hai chiếc xe trâu có bảy tám sọt tiền đầy ăm ắp, đủ cho bọn chúng ném thời gian dài.
Tới lúc đó không biết có bao nhiêu người đi theo.
Người đông một cái là rất dễ xảy ra chuyện, giống như tình hình ở chùa Bạch Mã hôn đó vậy, Vân Sơ mặt đanh lại, hỏi Lưu chủ bạ:" Hắn có phạm pháp không?"
Lưu chủ bạ không biết Thôi Miễn có ý đồ gì, chắc chắn không hay ho gì cả, lòng sốt ruột, liếm môi khô cong:" Không ạ."
Vân Sơ cau mày:" Không được, hôm nay hắn nhất định phải phạm pháp."
Lưu chủ bạ nhìn từng nắm tiền đồng được đám phó dịch rải ra đường, khiến bách tính xô vào tranh nhau, bọn chúng thì cười rộ lên đầy khinh miệt, càng cố ý ném vào chỗ hiểm hóc, khiến có người lao cả xuống mương bên cạnh, tiếng cãi vã đánh chửi vang lên liên hồi.
Là người sinh ra lớn lên ở mảnh đất này, Lưu chủ bạ hết sức nóng mặt, nghiến răng nói:" Ném đồ khắp nơi, gây rối loạn giao thông?"
"Bất kể là tội gì, cứ gán cho hắn một cái rồi bắt lại, kiếm cái gông to vào, cho hắn phơi nắng trước cửa huyện nha."
"Chúng ta không giữ hắn được lâu đâu ạ." Lưu chủ bạ nói tới đó áp giọng thấp xuống, chỉ một đám người ăn mặc hoa lệ tụ tập bên mấy xe ngựa cách đó không xa, nhìn là biết không phú cũng quý:" Không thể giết hắn như thế đâu ạ."
"Không cần giết hắn, chỉ cần để bách tính trong thành biết, quan phủ mới thực sự là người nắm quyền ở Trường An này. Còn loại khốn kiếp như hắn, chúng ta muốn bắt là bắt, muốn giam là giam."
Mặc dù Lưu chủ bạ muốn giết kẻ này, nhưng chuyện đó chỉ có thể làm một cách âm thầm bí mật, bảo ông ta công khai bắt người thế gia, không khỏi có chút ngần ngại:" Huyện tôn, tuy hắn chỉ là tên chân trắng, nhưng không phải bạch y bình thường."
"Thì cũng vẫn là loại chân trắng thôi. Đi đi, bảo đám Trương Giáp ra tay, tích thu rác chúng vứt lung tung, còn đám nữ tử làm mất thuần phong mỹ tục kia thì mỗi người một roi."
Cho dù Lưu chủ bạ thấy đợi tối nay, bí mật bắt hắn về tống vào nhà lao có phải huyện tôn muốn làm gì thì làm không?
Có điều huyện tôn muốn chọi cứng, ông ta là cấp dưới, tất nhiên là tuân theo mệnh lệnh của huyện tôn.
Lưu chủ bạ quay đầu nhỏ giọng nói với huyện úy Trương Giáp đợi ở bên, dặn hắn không nói là huyện tôn hạ lệnh, mà nói là ông ta sai làm.
Khi Thôi Miễn đang ngửa mặt cười vang nhìn bách tính bò ra đất tranh nhau nhặt tiền rơi thì hơn trăm người bất lương bộ dạng hung ác xông tới. Trước tiên xua đuổi bách tính, sau đó là dùng xích buộc cổ Thôi Miễn, kéo hắn từ trên xe ngựa xuống.
Đám gia phó Thôi thị định xông vào ngăn cản bảo vệ công tử nhà mình, không ngờ bị người bất lương vung gậy đánh đập không thương xót.
"Dám gây chuyện giữa đường, cản trở người qua lại, theo luật còng ba ngày, quất mười roi để cảnh cáo." Trương Giáp không tuyên bố nhận lệnh của Lưu chủ bạ, tự mình gánh lấy chuyện này:
Người bất lương đa phần là phủ binh, từng theo Vân Sơ đi chinh chiến Liêu Đông, đi Tây Vực, chỉ cần có lệnh, bọn họ chẳng biết quý công tử kia thân phận ra sao, giật xích kéo Thôi Miễn ngã từ trên xe ngựa xuống. Đám ca cơ ré lên kinh hãi, xung quanh hỗn loạn, một số kẻ có ý đồ xô đẩy nha dịch.