Lý Tư không thể ngày ngày ăn thịt, nó đã cảm thấy mình phải chịu đựng lắm rồi.
Còn cư dân Trường An, bây giờ chỉ cần mỗi ngày có thể mua được số lương thực không bị đói là thỏa mãn rồi.
Trời còn chưa sáng, đã có hàng dài xếp hàng mua lương thực với giá bình ổn, vì họ rất sợ hôm nào đó đột nhiên tuyên bố lương thực bình ổn hết rồi. Vì thế bây giờ mỗi ngày mua đủ lương thực ăn trong ngày đã, lúc đó mới nghĩ tới chuyện khác được.
"Kê một đấu bốn tiền, cao lương một đấu ba tiền, đỗ sáu tiền." Lưu Nghĩa hô to giá lương thực át đám đông ồn ào, đây là chuyện ông ta làm mỗi ngày:
Phường dân nghe xong vẫn hỏi lại:" Không tăng à?"
"Không tăng, sau này cũng không tăng, giá sẽ thế này thôi. Quan phủ không thèm kiếm tiền từ những người nghèo khổ chúng ta, với lại, tiền bây giờ còn được coi là tiền nữa à?"
Lập tức có người phụ họa:" Đúng thế đấy, bọn ta ở công trường đã không nhận tiền công nữa, đói lương thực, cả một nắm tiền mà chẳng đối được một cái bánh, thôi thì mắt không thấy cho lòng thanh tịnh, ha ha ha."
Lưu Nghĩa cũng cười theo, gọi là cười cho có chứ, mặt mọi người ở đó, làm gì có ai trông giống đang cười đâu, nhưng không cười cũng chẳng thể làm gì.
Mặc dù phường chính phường Tấn Xương từ tám năm trước đã là Lưu Khoa, nhi tử của Lưu Nghĩa. Nhưng luận tới uy tín trong phường, trừ huyện tôn ra chính là Lão Lưu, thế nên gặp chuyện nghiêm trọng vẫn là lão phường chính ra mặt.
Kỳ thực Vân Sơ đã chuẩn bị cho một ngày thế này rất lâu rồi, vào cái thời mà bách tính bị đám đại tộc trong thành Trường An xúi bẩy đi đòi thêm tiền trồng bông, khiến năm đó bông thiếu chăm sóc, gây ra nạn sâu hại, phải đốt đi vô số, thiệt hại nặng nề.
Từ sau lần đó, Vân Sơ và Ôn Nhu hết sức cảnh giác, bọn họ giành sáu phần sức lực phát triển Trường An, thì bốn phần là để dự phòng các biến cố.
Bởi thế hai năm bọn họ vắng mặt ở Trường An không gây ra xáo trộn nhiều, bây giờ cũng vậy, khi đám Thôi Miễn gây ra cuồng phong bạo vũ, thành Trường An vẫn tương đối yên tĩnh.
Tuy có số ít bị những lời đồn thổi ngoài kia làm bất mãn, nhưng nhìn thấy không kích động được số đông, không kẻ nào dám tùy tiện hành động.
Đây là chính tích thực sự của Vân Sơ qua hơn mười năm chấp chính, để bách tính có khả năng chống chịu qua một hoặc vài cuộc thiên tai, nhân họa.
Sắp tới vụ thu hoạch mùa thu rồi, bách tính suy nghĩ rất đơn thuần, cho rằng tới khi đó giá lương thực sẽ giảm thôi.
Lưu Nghĩa thì biết, dù Quan Trung có sản xuất được nhiều lương thực tới mấy cũng không đủ cho bách tính Trường An ăn.
Huyện tôn nói, chuyện tới mức này không còn là vấn đề ai lỗ, ai lãi nữa.
Mà là ai sống ai chết.
Trường An nếu qua được lần này, tương lai sẽ tươi sáng, không qua được vậy thì sau này nhìn mặt đám lão gia của thế gia mà sống đi.
Nhìn tiền đồng được người ta ném vào trong sọt trúc, Lưu Nghĩa cầm lên xem, toàn là tiền mới chữ in mờ mờ. Ông ta ném trở lại, thời gian qua, tiền mới ngoài chợ ngày một nhiều.
Lòng vừa mới trầm xuống, Lưu Nghĩa đã lắc mạnh đầu, lấy lại tinh thần hô lớn với đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối:" Kê một đấu bốn tiền, cao lương một đấu ba tiền, đỗ sáu tiền ... Không tăng, ai cũng có, yên tâm đi, chỗ huyện tôn nhiều lương thực lắm."
Mọi người đáp lại rất to, đáng tiếc, sầu lo trên mặt thì không cách nào xua đi được.
Vân Sơ vẫn dậy sớm, luyện tập xong đi vào nhìn bữa sáng chẳng muốn ăn nữa.
"Phu quân ăn đi rồi hẵng tới nha môn."
Bị Ngu Tu Dung chặn lại, Vân Sơ đành ngồi xuống bàn, cùng cả nhà nhíu mày húp cháo, ăn dưa muối.
Húp được vài ngụm cháo kê, Vân Sơ rên rỉ kêu:" Nhà chúng ta không cần làm thế chứ? Bây giờ là mùa hè, các loại rau đâu thiếu, cần gì ăn dưa muối mặn chát thế này. Ừ thì không có thịt, nhưng cá đâu? Thứ này khắp Trường An đều có, bắt ít đem về rán ăn khó gì?"
Đám trẻ con gật đầu lia lịa, mắt khao khát nhìn Ngu Tu Dung.
Ngu Tu Dung hừ mũi:" Bây giờ cả thành gặm bánh kê, nhà chúng ta lại cá thịt, người ta nhìn huyện tôn chàng thế nào?"
"Cho nên giờ là lúc bách tính toàn thành một lòng, chúng ta ăn kham khổ vài ngày, dù chỉ là để người khác nhìn cũng phải ăn."
"Hơn nữa mấy đứa con của chàng chưa biết khổ là gì, không biết quý trọng từng hạt cơm làm ra không dễ, cho chúng một bài học, tốt cho chúng sau này."
Đám Lý Tư nghe vậy là hiểu muốn ăn ngon là không có chút khả năng nào rồi, cúi đầu xuống húp chào xùm xụp, nhất là Lý Tư bị mắng trước đó thì gần như úp mặt vào bát luôn.
Cùng lúc đó Thôi Miễn vén màn màu phấn hồng thức dậy, quay đầu nhìn thư đồng Thôi Chuyển đang ngủ say, dùng ngón trỏ gẩy cánh môi hồng, lập tức bị Thôi Chuyển mút ngón tay.
Thôi Miễn dịu dàng nhìn Thôi Chuyển như con chó nhỏ mút tay mình:" Nếu ta chết rồi, ngươi có đi theo không?"
Thôi Chuyển ngã vào lòng Thôi Miễn, vén vạt áo của hắn ra, dựa đầu vào đó:" Công tử chết rồi, tiểu nhân còn đi đâu được."
Thôi Miễn nhìn ánh nắng sáng choang ngoài cửa sổ:" Ta cứ nghĩ mình phải chết rồi cơ, không ngờ Vân Sơ lại giỏi nhẫn nhịn đến thế."
"Nếu công tử biết sẽ có thích khách tới, vì sao không bố trí thêm hộ viện?"
"Nhiều hơn cũng không ngăn được con hổ muốn ăn thịt người, Vân Sơ còn là con hổ hung ác nhất."
Thôi Chuyển tha thiết nói:" Công tử, chúng ta về Trác Quận thôi, biết y là con hổ, hà tất phải trêu chọc vào?"
"Ta rời nhà lần này đã không định về nữa, cũng chẳng về được nữa."
Thôi Miễn nói xong vỗ vỗ má Thôi Chuyển, rời giường thay y phục, không lâu sau một quý công tử áo gấm tiêu sái xuất hiện ở đại sảnh.
Thôi Chuyển ánh mắt thống khổ nhìn Thôi Miễn rời đi, lặng lẽ thay y phục, một bộ áo sa trắng muốt, cầm một bình ngọc, đi ra đại sảnh.
"Chúng ta đã mua vào 312 vạn đảm lương, đó đã là bảy thành lương thực tích trữ trong thành Trường An rồi, vậy mà bọn chúng vẫn còn lương thực cung cấp cho bách tính. Tiểu nhân hoài nghi, bọn chúng đã dùng tới lương thực đã bán cho chúng ta. Công tử, chúng rõ ràng không định giao lương thực vào bốn tháng sau, chuẩn bị ăn quịt."
Một chưởng quầy râu rậm sau khi hạch toán xong, đem tin tức tổng kết được bẩm báo cho Thôi Miễn.
Thôi Miễn phất tay:" Không sao, nếu đến tháng mười một chúng không giao được lương thực, hệ thống biển báo giá ở Khúc Giang lý sẽ sụp đổ, chứ không phải chúng ta."
Chưởng quầy lo lắng:" Nếu thế chúng ta tổn thất lớn quá, những người kia mà mất đi lòng tin với công tử, ngài sẽ chết không đất chôn."
Thôi Miễn mỉm cười thần bí, chuyện diễn ra đúng kế hoạch, Vân Sơ hoàn toàn cuốn vào cuộc đấu tranh này không phát hiện mục đích thực sự của hắn:" Đừng lo, hủy được hệ thống thương nghiệp của chúng, chúng ta sẽ thay thế, nên tổn thất lớn tới mấy cũng đáng. Y cứ lấy lương thực ra cho bách tính ăn đi, càng chống lại, khi đó chết càng thảm."
"Đi nói với Lưu chủ bạ, chúng ta ra giá 8000 quan với trạch viện hai bên Chu Tước đại nhai. Nếu vẫn không đồng ý, chúng ta sẽ mang hết lương thực thu gom được rời Trường An, không để lại cho chúng một hạt nào."
Chưởng quầy răng và vào nhau lộp cộp:" Chúng ta dùng lương thực uy hiếp Vân Sơ không sao, nếu thực sự để bách tính Trường An chết đói, hoàng đế cũng không tha cho chúng ta."
Thôi Miễn nhếch mép:" Làm thế chính là để cho hoàng đế xem đấy, Thôi thị đã bị biếm thành thế gia tam đẳng rồi, hoàng đế chuẩn bị sửa lại Thị tộc chí, tới khi đó Thôi thị ta thành hạng vô danh."
"Thế lực của chúng ta bị đánh bật khỏi Lạc Dương rồi, nếu bây giờ cả Trường An cũng không có chỗ đứng, vài năm nữa thôi, thiên hạ không còn biết tới thế gia chúng ta nữa, chúng ta thực sự thành thổ địa chủ."
"Đừng nói nữa, đi báo với Lưu chủ bạ đi, hoặc là giết ta, hoặc là đồng ý với điều kiện ta đưa ra."
Chưởng quầy toát mồ hôi, ông ta thấy cổ lành lạnh, sợ hãi trước cái chết khiến ông ta không biết phải đối diện với vị công tử điên cuồng này thế nào, khom người lùi ra làm việc.