Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 966 - Q4 - Chương 209: Những Kẻ Không Sợ Chết.

Q4 - Chương 209: Những kẻ không sợ chết. Q4 - Chương 209: Những kẻ không sợ chết.

Lư Đình lần nữa tới huyện nha Vạn Niên, vừa vặn gặp Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt ngồi vây quanh một cái nồi, ăn bánh nướng chấm canh thịt trâu. Gọi thế như thịt chẳng nhiều, đa phần là sơn dược, khoai sọ.

Sau khi từ chối lời mới nhiệt thành của Vân Sơ, Lư Đình thở dài:" Quân hầu, cách này không được đâu, không thể lấy cơm áo toàn thành ra tranh hơn thua với Thôi Miễn."

Vân Sơ chấm bánh kê vào nước canh, thong thả đợi nó mềm ra, xúc ăn cũng loại củ, tuy ít thịt, nhưng canh đun xương mà ra, rất ngậy:" Chịu khổ một lần, sau này không phải trải qua chuyện này nữa, lãi chán."

Lư Đình khe khẽ lắc đầu:" Vậy phải xem ngài có thể qua được không chứ, thư hỏa tốc tám trăm dặm của ngài chưa tới được ngự sử đại đã bị môn hạ chặn lại."

"Còn tấu sớ ngài gửi cho bệ hạ tuy tới được chỗ bệ hạ rồi, nhưng quân hầu không nên hi vọng bệ hạ có biểu thị gì. Tiền lương Thôi Miễn có thể dùng quá nhiều, hắn đã hiến số tiền lương này cho bệ hạ, để vận chuyển tới khu thiên tai."

"Bây giờ ngài muốn dùng lực lượng quan phủ cướp số tiền lương này cũng không được đâu."

Ôn Nhu mò được miếng thịt trâu, nhanh tay gắp trước Địch Nhân Kiệt, cho vào bát mình rồi mới yên tâm hỏi:" Nói đi, Thôi Miễn muốn gì?"

Lư Đình chắp tay:" Vân hầu đích thân tới nhà tạ tội, đồng thời cho phép một trăm sáu mươi bảy nhà mua trạch viện hai bên Chu Tước đại nhai, một căn nhà giá một vạn quan, không thương lượng."

"Một trăm sáu mươi bảy nhà kia à? Ghê gớm thật đấy." Ôn Nhu miệng nói, mắt đảo trái phải, người ta nói ra con số này hiển nhiên là dằn mặt bọn họ:

Vân Sơ đặt bát xuống:" Vì bách tính Trường An, mỗ tới nhà tạ tội cũng được. Nhưng giá nhà hai bên Chu Tước đại nhai giá 12 vạn quan, không thương lượng."

"Ông nói với Thôi Miễn, đừng quên tiền đồng trong tay ta cũng rất nhiều, đợi ta có đủ lương thực cũng chính là giờ chết của hắn."

Lư Đình thở dài, đau lòng nói:" Cần gì chứ, hai bên lưỡng bại câu thương, cuối cùng tổn thất vẫn là bách tính, chẳng phải mọi việc quân hầu làm trước nay là vì bách tính à? Sao hành vi lần này lại đi ngược như thế?"

Vân Sơ xưa nay rất ít khi nhiều lời với kẻ đối địch, điều kiện y đã đưa ra, không nghe theo chỉ có một đường thôi.

"Ngu xuẩn!" Ôn Nhu thì không ngại nói thêm vài câu, mắng ngay:" Ông đi nói với Thôi Miễn, hoặc mang tiền tới mua nhà, hoặc là nhanh chân rời khỏi Trường An đi, may ra còn mạng, đây không phải nơi các ngươi muốn làm gì thì làm."

"Các ngươi nghĩ bệ hạ bị các ngươi dùng tiền tài trói tay nên đứng nhìn Trường An rơi vào hiểm nguy, không biết rằng bệ hạ đang thừa cơ xem hư thực của các ngươi. Một khi các ngươi thất bại chạy khỏi Trường An, lúc đó không cần bọn ta làm gì các ngươi, các ngươi phải đối diện với sự trừng phạt của bệ hạ."

"Trăm vạn bách tính Trường An cũng là con dân bệ hạ, các ngươi nghĩ bệ hạ vì chút tiền lương đánh mất lòng người à? Tự cao tự đại."

"Lư Đình, các ngươi cho rằng đám người các ngươi tồn tại cả nghìn năm, trải qua vô số thời đại, vô số sóng gió nên nghĩ phần thắng luôn trong tay các ngươi à? Sự nhẫn nại của bệ hạ với thế gia hào môn các ngươi đã tới cực hạn rồi đấy."

Lư Đình hình như mắc bệnh thở dài, trước khi nói cái cái gì cũng thở dài trước:" Lão phu không tham dự, lão phu lấy mười vạn quan có được một gian phòng, tuy đắt, nhưng lão phu không nói gì."

"Có chuyện này lão phu muốn nói, Thôi Miễn không sợ chết, khi làm việc này, hắn đã chuẩn bị chém cả nhà rồi."

Địch Nhân Kiệt phì cười:” Một tên Long Dương Quân, không con không cái, có chém cả nhà cũng chỉ mất một cái đầu thôi, hắn đúng là không sợ chết, đừng nói ghê gớm thế."

Lư Đình nghiêm mặt:" Nếu như bệ hạ muốn chém thêm vài cái đầu, cũng có người sẵn lòng dâng đầu, các vị không nên xem thường quyết tâm của họ."

Nói chuyện không hợp Lư Đình lại thở dài thi lễ rồi đi, ba người Vân Sơ thần sắc nghiêm trọng, nhanh chóng giải quyết bữa ăn rồi thảo luận tình hình.

Tuy bọn họ có niềm tin tất thắng, nhưng đối phương rất điên cuồng, nếu thắng thảm cũng không hay ho gì.

“Lão già đó ý đồ bất chính, lão định làm cái gì, ta không tin lão ta tử tế.” Địch Nhân Kiệt đánh giá:

“ Trò hai mặt thôi, bên nào thắng lão cũng ung dung, không tổn hại gì.” Ôn Nhu khinh bỉ:

“Kệ lão, ít nhất lão ta không đứng hẳn về phía bên kia.” Kẻ địch quá nhiều rồi, Vân Sơ không muốn có thêm rắc rối:

Nhất cử nhất động của Thôi Miễn, đám Vân Sơ đều biết.

Vân Sơ không biết Địch Nhân Kiệt dùng cách nào khiến Thôi Chuyển giúp bọn họ theo dõi Thôi Miễn.

Thôi Chuyển kỳ thực không phải là một gián điệp giỏi, nhưng theo dõi Thôi Miễn thì quá tốt, vì hắn là thư đồng của Thôi Miễn.

"Các ngươi chưa thấy Thôi Chuyển thôi, chỉ cần các ngươi thấy hắn, sẽ cảm giác, nam nhân thích nam nhân kỳ thực là chuyện có thể lý giải được." Địch Nhân Kiệt ngả người xuống ghế, hai tay đan trước cái bụng cực lớn của mình, nói câu này còn liếm môi nữa:

Ôn Nhu lập tức nói ngay:" Nhìn tên béo ngươi liếm môi là đủ hiểu rồi, không cần miêu tả nữa, ta vừa mới ăn no xong."

"Giờ Thôi Miễn đã mua trên sáu thành sản lượng của xưởng vải bông, khiến dự trữ bông của chúng ta không đủ dùng. Có cho phép chúng mua nữa không?"

"Để hắn mua đi." Địch Nhân Kiệt nói:" Mấy năm qua người Trường An cũng mua sắm đủ rồi, hai ba năm không có y phục mới chẳng chết được. Không thì mặc vải thô cũng có sao."

"Đám người đó cái gì cũng mua, xem ra bọn chúng định mua trống cả thành Trường An."

"Đợi thôi, cứ thong thả." Ôn Nhu trầm tư:" Đợi đám thương nhân lương thực tham lam đem lương thực từ vận hà tới, chúng ta sẽ lấy cớ sửa sang vận hà để chặn đường lui của chúng."

"Ngươi toàn nghĩ ra kế thất đức." Địch Nhân Kiệt mắng:

"Ta vẫn tuân thủ pháp luật mà." Ôn Nhu chỉ Vân Sơ:" Y muốn giết chết Thôi Miễn kìa."

Vân Sơ gật đầu:" Trường An phải biến thành cấm địa, khiến không kẻ nào dám tới đây gây sóng gió. Nên Thôi Miễn phải chết."

Địch Nhân Kiệt dứt khoát nói:" Vậy phải dùng pháp luật giết hắn, các ngươi không được ám sát, càng không được để hắn chết một cách vô duyên vô cớ."

Nói tới đó dùng tăm khều thịt kẽ răng ra, cẩn thận nhai nuốt xuống:" Ta cũng muốn giết chết tên khốn đó, trước kia ta xỉa răng là nhổ đi, giờ phải nuốt vào."

Ôn Nhu nhăn mặt làm bộ kinh tởm, kéo ghế tránh xa Địch Nhân Kiệt một chút.

Dù cuộc chiến hai bên có thế nào thì các hạng mục công trình ở Trường An vẫn cứ tiến hành đúng trình tự.

Vào tháng 7, Vân Sơ hạ lệnh dọn sạch phường Hưng Khánh, tiến hành nghi thức khởi công rầm rộ, khi căn nhà dân đầu tiên bị xô đổ, giá lương thực ở Trường An lần nữa tăng thêm sáu đồng.

Bình Luận (0)
Comment