Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 965 - Q4 - Chương 208: Khai Chiến. (2)

Q4 - Chương 208: Khai chiến. (2) Q4 - Chương 208: Khai chiến. (2)

Tin tức Trường An thiếu lương thực truyền tới tai Lý Hoằng ở Lạc dương, hắn viết cho Vân Sơ một lá thư dài.

Trong thư nói quan viên Đông cung là Lâu Sư Đức đang truân điền ở Lũng Hữu, mặc dù thời gian ngắn, chưa làm ra được lượng lớn lương thực. Có điều Lâu Sư Đức đã dự liệu được chuyện Trường An tới lương thực, thu mua không ít lương thực ở Lũng Hữu.

Nếu Vân Sơ cần, hắn sẽ hạ lệnh cho Lâu Sư Đức vận lương thực tới Trường An, giải nguy cấp trước mắt.

Buổi sáng Vân Sơ chuyên môn tới Nhà ăn lớn, nơi này trước kia lúc nào cũng đông nghịt, bây giờ chỉ thưa thớt, chỗ này vài người chỗ kia vài người.

Đa phần mặt mày mang sự đăm chiêu.

Nguyên nhân rõ ràng, một tiền một bát cơm, giá cả này thực sự y cũng chẳng muốn tới.

"Ca, muội còn rất nhiều ngọc thạch, kim tệ, vàng cám, cả vàng khối nữa." Vân Na kéo tay Vân Sơ, thời gian gần đây ca ca ít về nhà, mặt mày không giấu được lo âu, chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng:

"Đó là thứ tốt, đừng đụng vào, cứ để đấy đi." Vân Sơ lắc đầu, chưa tới lúc, hơn nữa cũng không có nhiều tác dụng:

"Muội nghe nói ly ngưu mà Từ Kính Nghiệp bán cho huynh tăng giá gấp đôi?"

"Ừ, đúng vậy, hơn gấp đôi."

Vân Na tức giận:" Vì sao ai cũng ức hiếp ca ca? Cả hoàng đế, hoàng hậu, thái tử ... Ai cũng thế, cả Huyền Trang đại sư cũng không chịu giúp huynh."

"Hay là chúng ta rời Trường An, về Tây Vực đi. Ca ca làm quốc vương Phật quốc, chúng ta phản luôn cho rồi, muội không tin họ dám tới nạp mạng."

Vân Sơ cười, trước kia luôn là y lo lắng mọi bề cho Vân Na, Vân Na chỉ cần vui vẻ chạy khắp nơi là được, bây giờ tới muội tử lo cho ca ca rồi, lớn rồi: "Không cần Lý Hoằng nữa sao?"

"Không cần!" Vân Na nói rất dứt khoát:

Vân Sơ xoa đầu Vân Na, lòng hết sức thoải mái, nha đầu ngốc vì ca ca mà trở mặt với ca thế giới:" Như vậy sẽ làm muội sống trong đau khổ, vậy là ca ca ta không làm tròn phận sự huynh trưởng rồi."

"Muội yên tâm, khó khăn rồi sẽ qua, chuyện nhỏ ấy mà."

Lần này Vân Sơ cũng phải lừa muội muội, chuyện y đang đối diện không hề nhỏ.

Trước kia mỗi khi tiền họa tới, mọi người ngoan ngoãn tiếp nhận bóc lột, đợi chuyện trôi quá là xong. Tuy mọi người đều tổn thất, song những kẻ gây ra chuyện này không để chuyện đi quá xa, vơ vét tới mức độ nhất định là ngừng.

Như cắt rau hẹ ấy, tuyệt đối không thể nhổ cả gốc rễ lên được.

Vậy mà trong lần cắt rau hẹ này lại có người phản kháng, đối với những kẻ kia mà nói, giết chết kẻ phản kháng này quan trọng hơn cả kiếm tiền.

Đó là nguyên nhân đám người kia quyết đối đầu với Vân Sơ.

Sức mạnh của tiền thời đại nào cũng không thể xem nhẹ, bọn chúng liên tục vung tiền ra, giờ không chỉ lương thực, các loại vật tư khác cũng đang nhanh chóng biến mất.

Trọng điểm vẫn cứ là lương thực, đã lên tới mức một bát cơm bằng một bát đồng rồi.

Khi lương thực lên tới mức 150 tiền một đấu, rốt cuộc cũng dừng lại. Không phải do Thôi Miễn nhân từ, mà do không ai mang lương thực ra bán cho Thôi Miễn nữa, mọi người trong thành Trường An giờ đều quý lương thực rồi, nhiều người bây giờ thấy ăn lương thực là ăn tiền.

Vân Sơ và Ôn Nhu phải lấy thân làm gương, nên cơm nước hai nhà trở nên vô cùng tệ.

Trên bàn ăn đừng nói không thấy thịt nữa, ngay cả lương thực tốt cũng không có. Cả Lý Tư rất kén ăn cũng không dám đòi ăn thịt, chỉ hi vọng có thể ăn một cái bánh bao nhân rau hẹ trứng gà là thỏa mãn rồi.

Tình hình mỗi lúc một căng thẳng, đám Thôi Miễn cũng rất đề phòng.

Chuyện ở Lạc Dương tuy không thể khẳng định là do Vân Sơ làm, nhưng bao nhiêu người bị chết như thế, thế nào cũng phải hoài nghi vài người, đúng không?

Sự ưu nhã của thế gia hào tộc là bọn họ không dùng bạo lực giải quyết vấn đề, đương nhiên đó cũng là vì, nhiều khi bọn họ không cần tới bạo lực cũng giải quyết được vấn đề.

Khi ai ai cũng tích trữ lương thực, thịt liền trở nên vô cùng quý giá, cả chuyện mua bán ly ngưu cũng đã dừng hẳn, vì Từ Kính Nghiệp đã đẩy giá lên cao tới mức cả Vân Sơ cũng không chịu nổi.

Tới khi Vân Sơ bế Vân Cẩn, Vân Cẩm ngủ trưa, đột nhiên tay bị đau tỉnh lại, phát hiện khuê nữ và nhi tử đang ôm tay mình gặm.

Nhìn hai cái miệng trong mơ vẫn nhai không ngừng, Vân Sơ xót xa, thế là có một con trâu ở nông trang Vân gia ngã chết.

Người dân Trường An quen ăn thịt, bây giờ khi đi qua hai nhà ăn lớn vẫn hít hít vài cái, đáng tiếc, ngay cả mùi thịt cũng không còn nữa.

Cũng may trong phường luôn có ít lương thực thô bán ra, số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ lót dạ.

Vân Sơ trong một ngày giết một nghìn con lạc đà, số thịt này vừa đưa vào thị trường, dù bán rất đắt nhưng chưa tới một ngày đã hết.

Ra tay chính là đám Thôi Miễn, hắn không để Vân Sơ cho bách tính chút hi vọng nào.

Tiền của bách tính vốn không nhiều, chẳng mấy chốc vì vật giá tăng chóng mặt mà hết sạch rồi. Bây giờ lương thực phường chính phân phối mỗi ngày thành nguồn lương thực duy nhất.

Các đại hộ bắt đầu rời bỏ Trường An, bọn họ hoặc xuống quê, hoặc về tới quê cũ sống, năng lực sinh tồn của họ của họ mạnh hơn bách tính nhiều.

Cũng may là quan lại hai huyện Trường An, Vạn Niên thể hiện sự đoàn kết cực cao, trong giai đoạn khó khăn này, họ vẫn đi theo hai vị huyện tôn, tin tưởng thành Trường An sẽ thành người thắng lợi cuối cùng. Bất kể chỗ nào có dấu hiệu bất ổn là họ tới ngay, nếu chỉ là bách tính hành động tự phát, họ sẽ mềm mỏng, nếu phát hiện dấu hiệu có kẻ giật dây bách tính gây bất ổn, bọn họ không nương tay.

Nhà lao hai huyện sắp hết chỗ chứa rồi.

Vân Sơ bắc một cái nồi lớn trong huyện nha, nồi nấu nửa con trâu, chính là con bị ngã chết ở nông trang Vân gia.

Tài nghệ nấu thịt trâu của Vân Sơ thì khỏi nói, từ sáng sớm, huyện nha đã ngào ngạt mùi thịt, ai nấy ứa nước miếng.

Đến trưa thịt chín, Lưu chủ bạ đứng bên nồi lớn, đặt vào bát cơm quan lại một miếng thịt trâu, rưới thêm nước canh thịt đậm đà.

Vừa phân phát thịt, ông còn cổ vũ sĩ khí:" Chịu đựng thêm chút nữa, mấy năm qua mọi người béo tốt quá rồi, vừa vặn làm sạch dạ dày. Đợi qua chuyện này, chúng ta lại ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to.”

Bọn họ tất nhiên là biết, lần này không phải do thiên tai mà là nhân họa, thành Trường An không thiếu lương thực, chẳng qua bị người ta mua mất thôi.

Nếu như lương thực vẫn còn ở Trường An vậy thì có gì phải lo, giờ huyện tôn vẫn duy trì được khẩu lương cho bách tính, bọn họ cũng làm việc quy củ. Khi huyện tôn không thể gánh vác được nữa, bọn họ có biện pháp khác để lấy lương thực.

Tình hình bây giờ là chẳng qua huyện tôn chưa muốn dùng tới những thủ đoạn đó mà thôi.

Tới lúc cần ngoài thành bọn họ có rất nhiều dân trang thiếu cái ăn mà mắt xanh lè, những người đó không phải ăn chay mà sống.

Bình Luận (0)
Comment