Chuyện gì Vân Sơ cũng tính toán cả sao? Không phải thế, so với toan tính cẩn mật, Vân Sơ đáng sợ ở chỗ, y dám làm, kể cả chuyện không ai nghĩ y dám.
Giống lần phong tỏa toàn thành này, tuy nhanh chóng bị Lưu Nhân Quỹ giải trừ nhưng Vân Sơ gửi đi tín hiệu rõ ràng, lão tử dám chơi tới cùng với các ngươi, dám đóng cửa đánh chó.
Bây giờ y đã dám làm thế, đến lúc bị dồn vào đường cùng rồi, y còn dám làm cái gì nữa?
Cửa nhỏ ở đại môn huyện nha Vạn Niên mở ra.
Lúc này phía tây thành Trường An đột nhiên xuất hiện mây đen, hai tạp dịch khiêng một cái bàn từ huyện nha đi ra, hai tiểu lại một ôm bút mực và văn thư trống, tiểu lại khác mang một cái biển viết ba chữ .... Nơi bán nhà, treo ở tường cáo thị.
Lưu chủ bạ đặt cái ghế tựa nặng nề sau bàn, đấm đấm lưng, lấy ra ấn tín chủ bạ, chắp tay với đám đông phía trước, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn mây đen viền vàng chân trời xa, không nói gì cả.
Đám tạp dịch rất chăm chỉ, lại chạy về vận chuyển không ít thứ, rất nhanh dựng một cái lán, đồng thời có tiểu đồng bê cái lò nhỏ ra, ngồi dưới đất pha trà cho Lưu chủ bạ.
Có lẽ đây là nơi bán nhà kỳ quái nhất trên đời, chẳng ai tới mua cả, nhưng có vô số cặp mắt mở trừng trừng nhìn ông ta.
Lưu chủ bạ cũng chẳng nói gì cả, ngồi nguyên tại chỗ, mắt lim dim, rõ ràng chẳng phải người bán hàng tâm huyết.
Mây đen vẫn chưa che lấp mặt trời, trong thành không có gió, bầu không khí ngột ngạt, ngay cả đàn vịt thích bay quay tháp Đại Nhạn kêu ầm ĩ cũng không thấy đâu.
Huyện nha Trường An tọa lạc ở chợ Đông, chỉ là gần đây vật giá leo than, người làm ăn không có mấy, ngay cả Hồ cơ xinh đẹp nhất, hỏa kế tuấn tú nhất cũng chẳng muốn phí công ra đường chào đón khách.
Cờ quán rượu cũng rũ xuống chán nản, biển quán cơm thành chỗ trú chân của ruồi.
Một con ruồi đậu lên chóp mũi Thôi Chuyển, bị Thôi Miễn phát tay đuổi đi.
Thi thể phơi nắng nửa ngày đã có mùi, thu hút thêm nhiều ruồi tới, chúng bay vù vù, nhưng tới bao nhiêu Thôi Miễn đuổi bấy nhiêu.
Mây đen che kín cả mặt trời.
"Bánh nướng đây, bánh nướng đây, hai lăm tiền một cái đây, rẻ lắm ..." Một thiếu niên xách gió bánh đi qua cửa huyện nha, thấy nơi này đông người lại toàn người ăn mặc xa hoa vội vàng chạy tới:
Có điều vừa tới nơi lập tức nhận ra bầu không khí khác thường ở nơi này, co giò chạy mất.
Một tiểu lại ngáp ngủ nửa ngày trời, nói với Lưu chủ bạ:" Chủ bạ, hay là về thôi, xem ra sắp có mưa."
Lưu chủ bạ lắc đầu:" Biết đâu chỉ lát nữa là có khách tới."
Nói rồi tiếp tục ưỡn thẳng lưng ngồi đó.
Uỳnh!
Tiếng sấm lớn nổ ngay trên đầu mọi người, tựa hồ ngay lập tức làm đám đông đang đờ đẫn sực tỉnh, tiếp ngay đó là một cơn cuồng phong mang theo bụi đất cuốn qua.
Cơn giông kéo tới rồi.
Lưu chủ bạ và đám tiểu lại vội vàng lấy cả người che chắn giấy bút trên bàn, lưng xoay lại với chiều gió, đợi cơn gió này qua đi.
Đến khi gió lắng xuống, Lưu chủ bạ quay người lại thì phát hiện số người đứng phía đối diện nhìn mình thoáng cái thiếu đi một ít. Chẳng nhớ được là thiếu nhà nào, có điều không sao, đợi lát nữa mưa xuống, hoặc là khi trời tối, thế nào chẳng quay lại.
Từng giọt nước to rơi xuống đất, nhanh chóng bị mặt đất khô cong hút hết, nước mưa ngày một nhiều, mặt đất không thể hút hết được nữa, từng vũng nước nhỏ xuất hiện. Có ông già che ô được đồng tử dìu đỡ, tới trước mặt Lưu chủ bạ.
Mặc dù mưa rất lớn, cản trở tầm nhìn, ngồi đối diện vẫn nhìn rõ mặt ông già tới hỏi giá.
Là Lư Đình.
Mưa rất to, không nghe rõ Lư Đình và Lưu chủ bạ nói gì, có điều nhìn Lưu chủ bạ cười híp mắt, đóng dấu lên văn thư tinh xảo, hai tay giao Lư Đình, đám người che mưa cho Thôi Miễn đã có kẻ chạy mất.
Thực ra, Lư Đình không chỉ mua một căn nhà, một lát sau Lư Chiếu Lân bê một đống phòng khế làm bằng da dê đi.
Thôi Miễn bị nước mưa làm ướt người, nói với người xung quanh:" Về đi, một mình ta là đủ rồi."
Mưa như trút, nước chăng mấy chốc tụ thành dòng chảy như sông, hướng về hệ thống thoát nước.
Mưa mùa hè tới nhanh, đi cũng nhanh, đợi mặt trời nhô ra sau rặng mây, Thôi Miễn vẫn yên tĩnh ngồi đó, người bên cạnh hắn không còn nhiều nữa. Song vẫn có vài người giúp hắn đỡ gông, để hắn thoải mái hơn.
Sau mưa lớn, thành Trường An vì công trường quá nhiều nên biến thành cái ao bùn lớn, nước mưa mang theo bùn đất chảy dọc theo Chu Tước đại nhai, làm cả tòa thành càng thêm nhếch nhác bẩn thỉu, nước sông hộ thành cũng đục ngầu.
Khi Vân Sơ rời huyện nha chẳng thèm nhìn Thôi Miễn nữa, chỉ chào hỏi Lưu chủ bạ vẫn ngồi nguyên chỗ cũ đợi khách mua nhà.
Còn về phần đám người đứng xem cục diện ở huyện nha thì chuồn hết rồi.
Một trận mưa lớn đổ xuống chẳng làm Trường An mát mẻ hơn, ngược lại vì mưa quá nhanh, chưa kịp xua hết cái nóng, giờ nước bốc hơi, như cái lồng hấp.
Đến hôm sau tới giờ đi làm, đám sai dịch đều phải bịt mũi, thi thể Thôi Chuyển phồng lên, nhất là bụng như con ếch.
Thôi Miễn vẫn dùng đai lưng buộc tay Thôi Chuyển, giống trước kia họ dùng tơ lụa buộc vào nhau, truy đuổi trong rừng hoa đào.
Lưu chủ bạ cả đêm không ngủ, vẫn ở cái lán đó, trên tay trừ vết muối đốt ra, tinh thần vẫn còn rất tốt, khi Vân Sơ tới huyện nha, ông ta chạy tới hớn hở báo tình hình bán nhà.
Số địa khế còn lại không nhiều, Vân Sơ tới bên Thôi Miễn lúc này đã chẳng còn ai:" Có cần ta để lại cho ngươi một căn không?"
Thôi Miễn vẫn cười:" Sáu nghìn quan, không mặc cả."
Vân Sơ cho cam thảo vào miệng nhai:" Vẫn không chịu lấy lương thực ra sao?"
Thôi Miễn nhìn sang thi thể thối hoắc bên cạnh:" Ta đã thành thế này rồi, ngươi nghĩ ta còn đầu hàng sao?"
"Không hề gì, bàn bạc với người khác cũng vậy, ngươi chẳng qua chỉ là ma thế mạng người ta đẩy ra."
"Tốt nhất ngươi đừng làm thế, ta trộn lẫn nhiều lương thực ngâm tì sương, trừ ta ra, không ai biết đâu là lương thực có độc. " Thôi Miễn biết rất rõ cuộc chơi mình tham gia, hắn có đề phòng:" Cũng đừng nghĩ lấy một ít lương thực trong đó ra cho gà lợn ăn, nếu không sao là không thành vấn đề."
"Chỉ cần trong một bao lương thực, ta cho một nắm lương thực có độc là đủ rồi, ngươi thử độc không có súc sinh náo chết, đến khi người ăn vào, sẽ có trò vui đấy."
"Ngươi dám đánh cược không? Dù gì thì cũng là đám dân đen thôi."
Vân Sơ nhìn Thôi Miễn chằm chằm, không xác định được hắn nói thật hay nói dối, y thiên về khả năng nói thật hơn, vì đây là một tên điên thông tuệ:" Được, sáu nghìn quan, ngươi phải đưa hết thức ăn có độc ra."
Thôi Miễn không dám tin:" Ngươi đầu hàng à?"
Vân Sơ thở dài:" Ngươi rất lợi hại, ta đầu hàng."
Thôi Miễn từ từ đứng lên, nhìn Vân Sơ chằm chằm, cười rùng rợn:" Ngươi phải khấu đầu tạ tội với ta."
"Không thành vấn đề, đợi lương thực có độc bị lấy ra, ta sẽ khẩu đầu với ngươi."
Vẻ mặt bình thản của Vân Sơ làm Thôi Miễn không có được thỏa mãn của người chiến thắng, hắn không cam tâm, nụ cười dần biến mất, ánh mắt bắt đầu điên cuồng, chỉ cái xác của Thôi Chuyển:" Ngươi phải hôn mông hắn."
Vân Sơ lắc đầu:" Cái mông đó ngươi hay dùng, ta hôn mông ngươi được không?"
Thôi Miễn đờ đẫn chóc lát, hắn thở dốc, không ngờ nổi giận rít lên:" Sao ngươi có thể hạ lưu vô sỉ như thế, sao ngươi có thể không có chút tôn nghiêm nào của sĩ nhân như thế?"
Vân Sơ mặt mày nghiêm túc:" Ngươi hiểu lầm rồi, ngay từ đầu ngươi hiểu sai về ta, ta là quan, chỉ cần có thể dùng cái giá thấp nhất để giải quyết vấn đề, mức độ vô sỉ của ta sẽ hơn xa ngươi có thể tưởng tượng."