Khi Vân Sơ nói những lời đó, bên cạnh không phải không có ai như y nghĩ.
Ít nhất có Lâu Sư Đức vừa mới từ Lũng Hữu trở về, nhìn rõ ràng, nghe chính xác.
Thôi Miễn cười nhạo Vân Sơ là kẻ vô sỉ, Lâu Sư Đức lại không nghĩ như thế, hắn thấy cách làm của Vân Sơ là chính xác. Nếu như hôn mông Thôi Miễn mà giữ được trăm vạn đảm lương, vụ làm ăn này rất đáng.
Đổi lại hắn, hắn cũng làm.
Chỉ bằng vào điểm này thôi Lâu Sư Đức thấy mình vất vả ở Lũng Hữu thu gom ba mươi vạn đảm lương giao cho Vân Sơ rất xứng đáng. Ít nhất hắn tin, người này sẽ không lãng phí tâm huyết của hắn.
Vì thế mang theo tâm thái học tập, Lâu Sư Đức ở bên xem Vân Sơ và Thôi miễn giao phong.
Tình hình đã có biến hóa vi diệu, Vân Sơ sai người mang công cụ pha quán quán trà ra, hai người ngồi bên cái thi thể bốc mùi mà như chẳng có cảm giác gì, tựa như bằng hữu thưởng trà.
Kỳ thực Vân Sơ lúc này rất nóng ruột, y sở dĩ hạ lệnh đốt ba mươi sáu nghĩa thương, đó là vì lương thực trong đó thực sự không còn nữa.
Chuyện bách tính bị đói một khi xảy ra sẽ là vấn đề lớn, tuy trong thời gian ngắn, bách tính còn lương thực tích trữ sẽ không có vấn đề. Nhưng mỗi ngày trôi đi là thêm một phần nguy hiểm.
Tên khốn kiếp Thôi Miễn này rõ ràng đã sớm ôm quyết tâm liều chết rồi, không thể đánh giá thấp những chuyện điên cuồng hắn dám làm.
Còn về phần lấy người Thôi thị ra bức bách, xem tình hình này thực sự không thành.
Một kẻ đã muốn chết, hắn kéo theo cả Thôi thị tận diệt cùng, ai làm gì được hắn.
Đồng thời sự vô sỉ của Vân Sơ cũng làm Thôi Miễn câm nín, điều kiện hắn đưa ra khiến bất kỳ sĩ nhân nào cũng hồ thẹn mà liều mạng, Vân Sơ thậm chí mặt không đổi sắc.
Chẳng may hắn dám chổng mông lên, Vân Sơ dám hôn, lúc đó chuyện này kết thúc như thế thì hắn chẳng phải bị người ta chửi ngu xuẩn sao.
Trở mặt rồi, lời tàn nhẫn nhất cũng nói ra rồi, nhưng không ai làm gì được đối phương, đành ngồi xuống nói chuyện tử tế chứ biết làm sao?
Tất nhiên cũng không phải cuộc nói chuyện bình thường, nếu ngươi lộ sơ hở, đối phương không ngại giáng xuống đòn đánh tàn bạo nhất kể kết thúc.
"Thôi huynh học đầy năm xe, kiến thức hơn người, vì sao không tham gia khoa khảo, làm quan, mưu lợi cho thiên hạ?"
Vân Sơ đặt hai quả táo đỏ nướng cháy vào trong ấm trà, đợi nước trà sôi, rót một chén trà, đặt lên gông của Thôi Miễn.
Thôi Miễn tay cầm chén trà, dù cử động rất bất tiện, hắn vẫn uống trà một cách ưu nhã nhất:" Làm thế là sỉ nhục mỗ."
Vân Sơ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục đưa tới một cái bánh nướng:" Cây quế mỗi năm mọc mười ba cảnh, là chuyện ngạo thị thiên hạ, sao lại thành sỉ nhục chứ?"
"Sĩ nhân chúng ta không có cái lo ăn mặc, đã cói mọi thứ nên có, chẳng lẽ không nên bỏ qua những thú vui cấp thấp, mưu lợi cho thiên hạ sao? Nhìn bách tính dưới sự cai trị của mình, sống hạnh phúc an khác, có thể ngạo nghễ nói, đều nhờ phúc của mỗ gia. Vậy mới thỏa chí bình sinh."
Thôi Miễn cắn một miếng bánh, hỏi:" Ngươi đối địch với bọn ta vì chuyện này sao?"
Vân Sơ cũng thản nhiên ăn bánh bên cái xác chết:" Con người ta là thế, làm thơ liền thành đệ nhất thiên hạ, sau đó ta chẳng hứng thú làm thơ nứa."
"Ta thích đánh trận, thế là thành mãnh tướng vô địch, chém đầu thượng tướng trong vạn quân cũng làm rồi, sau đó ta không còn hứng thú ra trận nữa. Ta thích kiếm tiền, cho nên ta đi Tây Vực một chuyến đưa về một vụ làm ăn lớn tới mức giúp toàn bộ Trường An hưởng lợi, sau đó chẳng thấy làm ăn thú vị nữa."
"Bây giờ ta đang thích làm huyện lệnh, nhưng đợi ta làm huyện lệnh tới vô vị, nói không chừng ta sẽ lưu lãng thiên hạ, lấy thân phận nhàn vân dã hạc đi khắp Đại Đường, tìm kiếm chuyện mình hứng thú."
"Thôi huynh cũng có tài hoa đó, vì sao vì chút lợi ích của Thôi thị mà đi làm chuyện mình không thích làm, không muốn làm? Chẳng uổng sao?"
Thôi Miễn lạnh nhạt đáp:" Dù miệng lưỡi ngươi có nở ra hoa, mỗ cũng hủy lương thực Trường An là cái chắc rồi."
Vân Sơ phóng khoáng phất tay:" Vật giá cao thì cũng chỉ làm người Trường An khổ cực một năm thôi. Hiện tiền đồng đang đổ ào ạt vào kho hai huyện Trường An, Vạn Niên. Không bao lâu nữa ta sẽ đúc mười hai bức tượng trâu cực lớn đặt ở Chu Tước đại nhai, thể hiện sự giàu có của Trường An."
"Ngươi đừng tưởng ta nói dát vàng dạt bạc Trường An là trò cười, lão tử muốn làm thế đấy, ta muốn một Trường An rực rỡ, biến nó thành tòa thành mà ai ai cũng khao khát tới."
"Đám dân đen mà các ngươi khinh bỉ, chính là người đang giúp mỗ gia kiến lập cơ nghiệp vạn thế, các ngươi cướp tiền trong tay họ, chẳng sao, họ càng nghèo khó, càng phải bán sức cho ta."
Thôi Miễn sực hiểu ra điều gì:" Té ra ngươi đấu với bọn ta là vì Trường An, không phải vì người sống ở Trường An."
Vân Sơ cười ha hả:" Số người lão tử giết chất thành núi rồi, vừa rồi ở Lạc Dương, lão tử giết chẳng ít, ngươi nghe đâu ra ta là người yêu dân như con? Bảo sao ngươi thua thảm như vậy, thì ra ngươi định bắt cóc bách tính trong thành uy hiếp bản quan, ngươi thất bại cũng chẳng thể kêu ai."
"Lão Lưu, mang thuốc sát trùng mạnh nhất tới đây, bọn ta luận đạo."
Nhìn Lưu chủ bạ chạy đi lấy rượu rồi, Lâu Sư Đức mang cái bàn của ông ta tới, đỡ cái gông hộ Thôi Miễn, hưng phấn nói với Vân Sơ:" Huyện tôn nói tiếp đi, mỗ đang nghe hay."
Hai người cùng ngẩn ra nhìn tên béo bỗng đâu xuất hiện, nhìn cái mặt hớn hở của hắn, lòng không khỏi dâng lên ý nghĩ, thằng cha này là ai thế? Có phải uống nhầm thuốc rồi không?
Lâu Sư Đức kệ ánh mắt của người ta, thấy không ai nói nữa thế là hắn nó tía lia:" Vừa rồi Vân huynh nói hay lắm, đại trượng phu có chuyện phải làm, có điều không nên làm. Giống mỗ gia đây, thái tử muốn ta tới Đông cung làm điển nghi, một chức quan thanh quý."
"Nhưng mỗ không thích việc đó, thà đem một đám tội tù tới Lũng Hữu truân điền trồng lương thực."
"Năm nay mới là vụ thu hoạch đầu tiên, nghe nói giá lương thực ở Trường An bị Thôi huynh đẩy lên, ha ha ha, mỗ gia mang lương thực tới, nhất định bán được giá cao."
Nói thế thân phận người này liền đã rõ ràng, Vân Sơ có thêm một viên binh mạnh.