Lưu chủ bạ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mang vò thuốc sát trùng tới, sau đó biết ý lùi sang bên, không tham gia câu chuyện của bọn họ.
Thôi Miễn biết đại thế qua rồi, khi Vân Sơ dám phong tỏa Trường An là y đã thắng, thế tộc không đủ quyết tâm ngọc đá cùng tan sẽ đầu hàng, nhưng không phải hắn, hắn không muốn thua kẻ này, thoáng cái biến bất lợi thành lợi thế, cười lạnh:" Đây chính là chuyện mỗ gia đợi, giá lương thực Trường An tăng lên, thương nhân lương thực sẽ mang tới Trường An bán, khiến lương nơi khác tăng lên."
"Tiền trong tay mỗ còn rất nhiều, mỗ sẽ tiếp tục mua lương thực, đẩy giá lên cao. Lương thực các nơi đổ về Trường An, mỗ sẽ đem lương thực tới nơi giá vừa đẩy lên đề bán."
"Nhất là nơi bị thiên tai, ai muốn sống phải nhìn sắc mặt của mỗ mà sống."
Vân Sơ sầm mặt, song vẫn rót rượu cho Thôi Miễn:" Ra mục đích của ngươi là đoạt thế."
Thôi Miễn uống cạn luôn chén rượu, cứ rượu cực mạnh đó mà hắn uống như không:" Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta để ý thứ vô dụng như tiền?"
Lâu Sư Đức vỗ tay khen:" Quả nhiên tiền tài là thứ vô dụng nhất, mỗ vừa rồi nghe nói Thôi huynh trộn tỳ sương vào lương thực. Vậy lương thực mỗ mang tới, huyện tôn phải trả giá cao rồi."
Vân Sơ thoải mái:" Không sao, gần đây mỗ gia bán được lượng lớn nhà đất, giờ trong tay ít thiếu nhất là tiền, nếu ngươi có thể giúp ta cung cấp lương thực nuôi toàn bộ người Trường An, đợi ta giết chết Thôi huynh xong, ắt có vô số lợi ích."
Lâu Sư Đức nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thôi Miễn, cười rất dâm:" Con người ta giống Thôi huynh, không hứng thú gì với tiền. Ta muốn thứ Thôi huynh muốn, dù sao Thôi thị là thế gia đại tộc, thứ họ muốn ắt là thứ tốt."
Thôi Miễn mỉa mai:" Ngươi không có nhiều lương thực tới thế, đồng thời, thứ Thôi thị muốn, ngươi mà muốn là chết."
"Ta có hơn sáu vạn người truân điền ở Lũng Hữu đã sang năm thứ hai, Thôi huynh quá coi thường thực lực của ta rồi."
"Ta chỉ cần bỏ đi thuốc độc trong lương thực đi, tung ra bán là ngươi lỗ lớn."
Lâu Sư Đức không coi vào đâu:" Lương thực mỗ mang tới do tội tù trồng ra, trừ hạt giống thì chẳng tốn chút vốn nào, ngươi lấy gì mà so với ta? Ngoài ra, ngươi trộn độc tố vào lương thực, há một sớm một chiều có thể phân rõ, thứ lương thực của ngươi vứt đi rồi, ai mà dám ăn thứ có độc chứ."
"Có gì khó, chỉ cần có dấu sẵn trên đó thì dễ thôi."
Vừa nghe Thôi Miễn nói vậy, Vân Sơ lập tức đứng dậy hỏi tên béo khác không biết xuất hiện từ bao giờ:" Tìm được ra không?"
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống, nhìn ánh mắt bắt đầu vô hồn của Thôi Miễn, hắn say rồi, ai có thể uống thứ thuốc sát trung đó mà tỉnh táo được, lại thêm bị Lâu Sư Đức khích bác, Thôi Miễn kiêu ngạo nói ra bí mật của mình.
" Dấu hiệu là gì, có thể nói không?"
Rượu trào ra từ khóe miệng Thôi Miễn nhìn thi thể Thôi Chuyển, miệng hàm hồ:" Hận chẳng thể uyên ương đoàn tụ ... Trở về chăn mé mở, cả cây vị hoa đào ...."
“Ta nhất định sẽ tìm ra.” Địch Nhân Kiệt đứng dậy đi ngay:
Tội Thôi Miễn phạm vào rất nhẹ.
Ít nhất cho tới bây giờ, Vân Sơ chỉ có thể nói tội danh mà Trương Giáp xác định đó là gây hỗn loạn, cản trở giao thông.
Cho nên tới chập tối, gông trên cổ Thôi Miễn được lấy ra, hắn cũng đã tỉnh rượu, cứ thế kéo thi thể của Thôi Chuyển đi.
Nhưng hắn vừa mới rời khỏi phạm vi cáo thị của huyện nha thì một mũi thương từ cửa hiệu bên đường bay ra, đâm xuyên thân thể hắn, đâm vào cái bụng căng phồng Thôi Chuyển. Cái bụng đó toác ra, khiến cả một khu vực bị ô nhiễm, thối không ngửi được.
Vân Sơ chắp tay sau lưng đứng ở cửa huyện nha, lạnh lùng nhìn gian cửa hiệu đó, rất nhanh từ bên trong đi ra một tên thích khách đáng chết che mặt.
Không đợi nha dịch xông tới, tên thích khách đó quỳ dưới đất, mặt nhìn về phía Vân Sơ, rút ra con dao, đâm thẳng vào cổ.
Vân Sơ nhìn thân thể Thôi Miễn ngã xuống đất, xoay người đi vào huyện nha.
Lưu chủ bạ đã đợi sẵn nói nhỏ:" Huyện tôn, ba trạch viện cuối cùng ở vị trí không tốt được Thôi thị mua rồi, bọn họ không có tiền mua, dùng lương thực để gán nợ, hạ quan thấy thế cũng lãi nên tự quyết mà đồng ý ."
"Huyện tôn đừng lo, Địch công đã đảm bảo lương thực sẽ không có chất độc trộn lẫn bên trong."
Vân Sơ khi đó biết Thôi Miễn trộn thuốc độc vào lương thực cũng khiếp sợ, nhưng nghĩ kỹ lại không quá lo, nhận thức của y về chất độc không ít, thân thể con người có tính kháng độc không tệ, không hề yếu đuối như chúng ta nghĩ, nếu không con người chẳng tồn tại tới giờ.
Độc tính phải nói tới liều lượng, không phải cứ dùng độc là có thể giết người.
Đái một bãi xuống hồ nước, con người uống nước hồ sẽ chẳng thấy nó bị nhiễm bẩn.
Tương tự như thế, nếu đem số lương thực hoài nghi bị trộn tì sương trộn lẫn vào nhau, sau đó qua gia công, cho dù là thứ kịch độc như tỳ sương, nếu không đủ liều lượng sẽ thành vô hại.
Vân Sơ dám tự tin như vậy vì nếu Thôi Miễn trộn tỳ sương vào lương thực mà ngay cả Thôi Chuyển cũng không hay biết, vậy tám phần là hắn tự làm, giống như lá bùa hộ mệnh cuối cùng. Dứt khoát không có nhiều tì sương được.
Cho dù có người đen đủi ăn phải, đó là sác xuất nhỏ, không thành vấn đề. Một bên là vài chục, thậm chí có thể là vài trăm mạng người, một bên là 160 vạn đảm lương thực, căn bản là không thể đem so sánh.
Khi Vân Sơ, Ôn Nhu điên cuồng đem lương thực giá bình ổn bán ra, đám huân quý trong thành Trường An méo mặt.
Khi Thôi Miễn điên cuồng đẩy giá lương thực, đám người này tuy không thông đồng với thế tộc nhưng cũng vào hùa tích trữ rất nhiều lương thực đợi theo sau phát tài. Bây giờ giá lương thực ở Trường An giảm mạnh, bọn họ tổn thất lớn.
Thậm chí có thể nói, bọn họ chẳng có cơ hội đem lương thực mình tích trữ bán ra, vì quá nhiều.
Toàn bộ lương thực xung quanh vùng Quan Trung đều tụ tập ở Trường An, ai cũng mong đợi sẽ bán được cái giá tốt. Kết quả đợi bọn họ vận chuyển lương thực tới Trường An chuẩn bị kiếm một khoản mới phát hiện, giá lương thực thậm chí còn thấp hơn giá bọn họ mua vào.
Tổn thất thê thảm nhất không phải là thương nhân lương thực vùng ngoài, mà là những khoản giao dịch lớn ở Khúc Giang lý.
Giá lương thực bây giờ còn thấp hơn cả giá tiền đặt cọc ba thành trước đó, nói cách khác, mua bằng giá ba thành đã là lỗ, đến kỳ bàn giao lương thực, sẽ phải trả thêm bảy thành nữa.
Giá lương thực hiện nay là 8 tiền, còn giá bọn họ đặt mua là 150 tiền, chênh lệch gấp gần 20 lần.
Vân Sơ đem khoản nợ này bán cho đô đốc Khương Đồng của Bách kỵ ti Trường An với giá gấp sáu lần.
Thu hồi lại được bao nhiêu, Vân Sơ không hỏi tới, dù sao y cũng lãi rồi.
Muốn thu hết tiền lương thực, tiền nhà, đoán chừng phải mất trên năm năm, dù là hào môn thế gia cũng không thể nào trong thời gian ngắn giao ra được số tiền lớn đến thế.
Thôi Miễn đã chết, nhưng nợ không thể xóa bỏ.
Từ khi Thôi Miễn bị người ta giết chết giữa phố, trong thành Trường An thực ra chết rất nhiều, chỉ là đại đa số mọi người che giấu nguyên nhân cái chết.
Chuyện này nha môn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, khi người nhà báo lên, ngỗ tác ghi vào hồ sơ rồi để trong nhà làm tang lễ.
Ai cũng muốn mau chóng kết thúc chuyện này.