Trong biến cố lớn này của Trường An, huyện nha hai huyện thắng lớn, nhưng Ngu Tu Dung chẳng kiếm được đồng nào, vì lương thực tích trữ trong nhà đều bán ra theo giá bình ổn. Vân gia ngoại trừ cả nhà mấy tháng ăn uống kham khổ làm đám bà nương trong nhà giảm cân không ít thì chẳng được lợi ích gì hết.
Giá lương thực sụp đổ, lượng cực lớn tiền đồng được Vân Sơ đem tới thiếu phủ giám đúc trâu đồng. Không có dòng tiền nối tiếp, vật giá trong thành Trường An cũng sụp đổ theo.
Vân Sơ không cho bất kỳ kẻ nào thời gian thích ứng, khi ngoài chợ vật tư thiếu hụt, y đem toàn bộ vật tư trong kho hai huyện Trường An, Vạn Niên bán ra, những vật tư chưa bàn giao của Khúc Giang lý cũng tung ra thị trường ...
Tiền trong tay đại hộ bị Vân So dùng nhà đất vắt kiệt, số bách tính có ít ỏi tiền không dám tiêu giờ hưởng lợi.
Có điều chuyện này cũng rất phiền, bách tính phát hiện ra tiền lại đáng giá rồi, thế là buộc túi thật chặt, không muốn tiêu nữa, họ đợi tiền có giá hơn.
Với rất nhiều người mà nói, tai họa mà họ vừa trải qua là gì, không ai biết, người ta chỉ biết, chuyện như thế, vài năm lại có một lần.
Vân Sơ cũng chẳng tiến hành phổ cập tri thức cho bách tính, bọn họ mà biết, Trường An này sẽ loạn ngay, vì bọn họ quá đông.
Trong ngày tháng Trường An vẫn đang điều chỉnh lại nhịp độ cuộc sống ấy, có hai chiếc xe ngựa từ Lạc Dương tới, một cái đi vào nhà Lư Đình, một cái đi vào nhà Lý Tích.
Người trong xe ngựa luân phiên tới hai nhà đó, rồi cùng tới nha môn lưu thủ Trường An.
Buổi tối cùng ngày, Lưu Nhân Quỹ mời Ôn Nhu và Vân Sơ tới nhà ăn cơm.
Lời mời này rất vô lý, nhà Lưu Nhân Quỹ thì làm gì có cái gì để mới khách đâu, nên Vân Sơ và Ôn Nhu mang tâm trạng chẳng vui vẻ gì đi dự tiệc.
Vừa mới qua đại môn của Lưu gia, hai người xoay người muốn chạy, nhưng bị một đám giáp sĩ cao lớn quá mức ngăn cản.
"Ngươi đánh được mấy tên?" Ôn Nhu mặt trắng bệch hỏi:
Vân Sơ nheo mắt đánh giá:" Ba tên, hơn nữa phải còn liều mạng mới đánh được."
"Thêm ta nữa thì sao?"
"Vậy thì ta đánh được hai tên rồi bỏ trốn, còn ngươi chết chắc."
Lý Trị mặc thường phục đứng dưới mái hiên Lưu gia làm mái hiên này bỗng chốc trở nên thấp bé lạ.
Lý Trị và Vũ mị đều rất cao, bọn họ đứng cùng nhau, thêm vào bên cạnh là Lưu Nhân Quỹ gầy đen lom khom, cực kỳ nổi bật phu phụ bọn họ.
Từ xa Lý Trị nói:" Các ngươi định chạy đi đâu?"
Vân Sơ và Ôn Nhu đành đi vào hành lễ.
"bọn thần không chạy ạ, thần định về nhà thay đại lễ phục rồi mới tới bái kiến bệ hạ." Ôn Nhu đáp rất đường hoàng:
Nhà Lưu Nhân Quỹ vẫn nuôi nhiều gà như trước, tháng bảy là lúc thu hoạch giun, nhưng nhà ông ta nuôi không tốt, làm viện tử rất thối.
Lão bà ít va chạm của Lưu Nhân Quỹ đang run run kể cho Vũ Mị nghe làm sao không cần dùng lương thực vẫn nuôi ra được đàn gà lớn béo tốt như vậy. Vũ Mị nghe rất chăm chú, hoàn toàn không để ý tới mùi hôi do giun bốc ra.
Còn Lý Trị hiển nhiên không quan tâm tới quan hệ trao đổi protein giữa giun và gà, hắn gọi Vân Sơ và Ôn Nhu tới bên cạnh, đi quanh sân, hỏi rõ đầu đuôi chuyện tai họa tiền tệ vừa rồi.
Lý Trị đứng dưới cây thạch lựu, hắn ngứa tay bẻ mất hai quả lựu còn chẳng to bằng quả trứng gà, bóc ra thấy hạt trắng bệch thuận tay vứt đi luôn:" Nói như vậy tai họa lần này là do tiền quá nhiều? Vậy vì sao trẫm luôn thấy thiếu tiền?"
Vân Sơ chắp tay:" Chẳng qua là vì tiền không nằm trong tay bệ hạ mà thôi, hơn nữa chuyện tự ý đúc tiền cấm mãi không hết, khiến nhiều kẻ thừa cơ lợi dụng."
Lý Trị gật gù:" Nói như thế là ngươi dùng Chu Tước đại nhai thu nạp hết số tiền đồng dư thừa đó?"
"Chưa ạ, số tiền thần thu được mới chỉ là một hai phần mười của bọn họ thôi.”
"Thiếu phủ giám, tượng tác giám bẩm báo, ngươi đã đúc bốn con trâu đồng, còn chuẩn bị đúc thêm tám con nữa, vì sao?"
"Là để tiền dư trong thiên hạ lắng đọng ở Trường An. Tiền dư là số lượng tiền trên thị trường không tương ứng với giá trị hàng hóa. Nếu như tổng số tiền đồng đúc ra trong năm nhiều hơn số lượng hàng hóa bách tính sản xuất ra, phần nhiều hơn là tiền dưa thừa, như thế sẽ xảy ra chuyện vật giá tăng vọt như Trường An vừa rồi.”
Những lời này Lý Trị nghe rất chăm chú, nhưng hắn chẳng hiểu, hoặc có thể nói cách khác là hắn không cần hiểu.
Chỉ cẩn trong số thần tử có người hiểu là đủ, hắn sẽ hưởng thụ kết quả, giống như chuyện lần này vậy.
Nếu như không có việc Vân Sơ bán nợ cho đô ốc Bách kỵ ti Khương Đồng, chắc chắn không có chuyện Lý Trị nói chuyện với y nhẹ nhàng như thế.
Tất cả mọi thứ trong thiên hạ, thậm chí cả người, đều thuộc về Lý Trị. Cho nên khi quốc thái dân an, thứ gọi là tiền không quan trọng với hắn.
Cái hắn cần là có thể nắm thóp thế gia, nhất là một cái cớ để bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến thế gia tan nhà nát cửa.
Chỉ cần nắm thứ này trong tay, sẽ khiến thế tộc sống không được, chết chẳng xong, vì nợ tiền, ở thời đại nào cũng không bỏ qua được.
Nhược điểm này còn tốt hơn cả dùng hoàng quyền uy hiếp.
Thành Trường An trải qua một thời gian lấy vật đổi vật, với bách tính bình thường mà nói, không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng.
Loại chuyện này tới cả thời Vân Sơ còn nhỏ cũng thịnh hành, khi đó nông thôn không có nhiều tiền, thứ lưu thông nhiều nhất là lương thực.
Lương thực mang đổi lấy muối, đổi lấy vải, đổi lấy trứng gà, cá thịt, đổi nhu yếu phẩm cuộc sống .... Tất nhiên cũng đem đi đổi lấy kẹo ăn như Vân Sơ, rồi sau đó ăn đòn.
"Bệ hạ, Trường An lần này bị thế gia gây hại không ít, công tác sắp tới của hai huyện vô vàn khó khăn ..." Ôn Nhu thấy tâm trạng hoàng đế rất tốt, tranh thủ nói một câu mập mờ:
Lý Trị xua tay:" Biết rồi, biết rồi, các ngươi muốn xây Đại Minh cung, Hưng Khánh cung, rồi phường thị Trường An rách nát cần phá đi xây lại, tất cả đều cần tiền lương duy trì. Bảo sao trẫm thắc mắc sao các ngươi to gan như thế, dám xây cả hai hoàng cung cùng lúc."
"Viết tấu dâng lên, nếu trẫm giúp được sẽ giúp."
Ôn Nhu mừng rỡ: "Đa tạ bệ hạ"
"Bản tấu lần trước của các ngươi bản cung rất hứng thú." Vũ Mị rõ ràng nãy giờ đều nghe trộm bọn họ nói chuyện, chợt nói vào một câu:
Ôn Nhu đảo mặt nhìn Vân Sơ, Vân Sơ khẽ gật đầu tó ý đã hiểu, Vũ Mị đã có thể yêu cầu đại thần dâng tấu cho mình trước mặt ngay trước mặt hoàng đế mà không cần che đậy gì nữa.
Lý Trị cười:" Thích xem thì bảo hắn viết tấu cho nàng."
Hoàng đế đã nói vậy rồi, Ôn Nhu và Vân Sơ khom người nhận lệnh.