Quả nhiên là chẳng có được bữa cơm ở nhà Lưu Nhân Quỹ, mang cái bụng đói từ nhà Lưu Nhân Quỹ đi ra, nhưng tâm trạng bọn họ còn tốt hơn. Ăn cơm ở nhà Lưu Nhân Quỹ lại còn ăn cùng phu phụ hoàng đế thì chắc là bữa cơm tệ nhất rồi.
Ôn Nhu nói nhỏ với Vân Sơ:" Người của hoàng thất gần đây đều ở trong Cửu Thành Cung."
"Nói thế thì hoàng đế đã tới Trường An từ trước rồi sao? " Vân Sơ trầm ngâm, vì từ Lạc Dương đến Cửu Thành Cung phải qua Trường An:
Ôn Nhu nhếch mép:" Chúng ta lại cứ nghĩ hoàng đế, hoàng hậu còn đang ở Tử Vi cung đợi tin, ta dám chắc thời gian vừa rồi mật điệp không rời chúng ta nửa bước."
"Rõ ràng thôi."
Rời xa hoàng đế đôi khi là chuyện tốt, tự do hơn, nhưng rời xa hoàng đế cũng tương đồng với việc rời xa chung tâm chính trị, vai trò trong mắt hoàng đế sẽ giảm xuống, nghi kỵ sẽ tăng lên.
Chuông tối của chùa Đại Từ Ân gõ một cái, đàn vịt trời lại dáo dác bay lượn, đây là chuyến bay cuối cùng trong ngày của bọn chúng, đợi tiếng chuông dừng lại, bọn chúng vào trong nghỉ ngơi.
Thi thoảng trên bầu trời Trường An bóng dáng chim ưng, có điều chúng chỉ nhóm ngó một lúc rồi bay ngay.
Cho dù dưới đôi mắt sắc bén của chim ưng, tòa thành này đâu đâu cũng toàn món ngon hấp dẫn, nhưng chúng không xuống quắp lấy, vì thực sự quá nguy hiểm.
Trời đã tối, hai nhà ăn lớn trong thành Trường An vẫn sáng trưng, nhất là ở vị trí nấu thịt, luôn có mùi thịt thơm ngào ngạt tỏa ra.
Rất nhiều người đi qua bức tường cao bất giác dừng lại, hít thật sâu mùi thịt đã lâu rồi mới thấy.
Chẳng có mùi vị nào khiến người ta yên lòng như thế, vì nó chứng tỏ hết thảy đã quay lại bình thường rồi.
Nhà bếp lúc này chủ yếu là nấu thịt trâu, số ly ngưu vốn bị Từ Kính Nghiệp giữ lại ở Thanh Hải, bây giờ đã đều tới Trường An.
Lần này Từ Kính Nghiệp không nhắc tới tiền, Vân Sơ cũng coi như không biết trên đời này có chuyện mua hàng phải trả tiền.
Làm sai thì phải bị phạt, đúng không?
Trong sự kiện Vân Sơ và Thôi Miễn đấu tranh, Từ Kính Nghiệp lại lần nữa để lộ ra bản chất tài hèn chí lớn của hắn. Kẻ kém cỏi như thế, Vân Sơ còn chẳng thèm tức giận.
Vân Sơ và Ôn Nhu bụng đói được Lý Tích mời tới nhà ăn cơm.
Cả hai đều biết, xong rồi, lại chẳng phải là bữa cơm tử tế gì.
Tới nơi quả nhiên là thế, vì Lý Tích chẳng chuẩn bị cơm nước gì, chỉ có rượu thôi.
Trong đình bát giác có một cái bàn tròn, ba cái ghế đá, thêm ba vò rượu, đó là toàn bộ những thứ là Lý Tích dùng để mời khách.
Hơn nữa trong đó còn có một vò rượu đã bị Lý Tích uống quá nửa.
"Từ Kính Nghiệp đưa trâu tới, ngươi có thể nhận, không cần trả tiền." Vừa mới gặp nhau Lý tích đã nói thẳng luôn, chẳng bận tâm rượu chảy ròng ròng trên chòm râu:
Vân Sơ gật đầu, mặc dù trong vài chuyện lớn, lập trường hai người khác nhau, y chẳng nể nang gì ông ta, song nếu bình thường vẫn kính phục vị lão tướng này, chuyện gì nhân nhượng được sẽ nhân nhượng:" Vãn bối không định trả tiền, sau này hắn đưa trâu tới, cũng chớ mong có tiền."
Sợ nhất là Vân Sơ không nhận trâu thôi, y nhận rồi, còn không trả tiền, tức là sẽ mặc kệ Từ Kính Nghiệp ở đó. Lý Tích không nói ra, nhưng nhận ân tình này rồi, đưa hai vò rượu tới.
Bụng đang đói meo lại phải uống rượu, song còn cách nào khác đâu, Vân Sơ và Ôn Nhu cùng năm vò rượu lên mời Lý Tích.
Lý Tích uống một ngụm, đặt vò rượu xuống, thở dài:" Gửi gắm nhầm người."
Ôn Nhu biết ông ta nói gì, quân đội Thổ Phồn đã rút về phía tây, vậy mà Từ Kính Nghiệp không dám tiến vào Đại Phi Xuyên, hắn bị Luân Khâm Lăng đánh một trận sợ tới giờ:" Có lẽ hắn cho rằng, chỉ cần ở lại Thổ Cốc Hồn, nơi đó sẽ là của hắn."
Lý Tích gật gù:" Đúng là thế."
Tiếp đó không có gì để nói nữa rồi, hai bên chẳng còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, vị trí cũng khác nhau, lập trường khác nhau, vài lời chẳng thể nào nói ra được.
Tiếp tục ôm cái bụng rỗng rời nhà Lý Tích, lần này chứa thêm không ít rượu. Vân Sơ ra khỏi cửa quay đầu than:" Tự cổ danh tương như mỹ nhân, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu."
Ôn Nhu lẩm nhẩm hai câu này, không khỏi nhớ tới ngày Lý Tích dẫn đại quân đông chinh về, khi đó oai hùng biết bao, cũng thở dài:" Bỏ đi vậy, tha cho Từ Kính Nghiệp một lần, để ông ấy phải nói ra lời cầu khẩn, ta lo lão già này mai treo cổ luôn quá."
"Hoàng đế hẳn là đã cảnh cáo ông ta."
Vân Sơ "ừ" một tiếng:" Còn chẳng phải vì Từ Kính Nghiệp không chịu dựa theo ý muốn của hoàng đế, tiến về Đại Phi xuyên. Không ăn mòn Thổ Phồn Thanh Hải đã đành, còn dăm ba phen tới Hà Tây cướp bóc."
Ôn Nhu đoán:" Anh công hẳn cho rằng hoàng đế sẽ phái ngươi đi chỉnh đốn lại Thổ Cốc Hồn."
"Ông ấy lo lắng chuyện này không có gì lạ, nhưng ta nghĩ ông ấy lo lắng thừa rồi, kỳ thực ta chẳng hứng thú gì với chuyện đánh trận. Mà hoàng đế vào lúc này sẽ càng coi trọng Trường An, sao để ta đi được." Vân Sơ lắc đầu liên hồi:
"Anh công vẫn đánh giá cao tôn tử của ông ấy quá mức, trong mắt ta và hoàng đế, Từ kính Nghiệp chẳng là cái thá gì, cần gì phải giết gà dùng dao mổ trâu chứ?"
Nói tới đó bụng Vân Sơ sôi ùng ục, Ôn Nhu cũng ôm bụng nhìn quanh sau đó chỉ quán hồn đồn ở góc đường:" Ăn đi, ta cảm giác giờ mà không ăn thì hôm nay chẳng có cơm mà ăn đâu."
Vân Sơ nhìn theo, đó là cổng phường Bình Khang, bình thường vào lúc này đã phải đèn xanh đèn đỏ sáng rực rồi, vậy mà hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt, làm quán hồn đồn của phu phụ già cũng ế ẩm.
"Kỳ thực mấy món ăn ở phố phong nguyệt lúc nào cũng ngon." Vân Sơ nhận xét:
Ôn Nhu nhảy xuống ngựa khinh bỉ:" Ngươi đã đi thanh lâu đâu mà biết?"
Vân Sơ chỉ đầu mình:" Vì nam nam nữ nữ tới đây đều không ngại chi tiền, chủ quán ăn kiếm được nhiều lại muốn kiếm nhiều hơn, bọn họ sẽ bỏ tâm tư ra làm món ăn ngon hơn."
"Ngươi xem cái quán nhỏ này, ngay cả bát cũng dùng nước sôi tráng, nhà bình thường làm gì có thói quen đó chứ, chắc chắn do đám người thừa tiền tới đây ăn chơi yêu cầu, nên họ không thể không nâng cao tố chất, món ăn tất nhiên phải ngon hơn."
"Chưa nói cái khác, riêng chuyện tráng bát đĩa bằng nước sôi thì ta rất tán thành, gần đây trong thái y viện có một luận thuyết, nói con người sở dĩ bị nhiều thứ bệnh không rõ nguyên cớ là vì xung quanh chúng ta tồn tại nhiều loại sâu không nhìn thấy. Chúng ta không biết ăn vào người nên sinh ra bệnh tật ..."
Ôn Nhu ngán ngẩm nhìn Vân Sơ thao thao bất tuyệt:" Con bà nó, thiên hạ mà toàn người như ngươi thì thanh lâu không tồn tại nữa."