"Ôn huyện lệnh nói đúng lắm." Từ trong quán hồn đồn nhá nhem đột nhiên có người phụ họa Ôn Nhu:
Vân Sơ và Ôn Nhu cùng quay sang căng mắt ra nhìn, thì ra là Lão Hà, đang một mình ngồi trong cái quán nhỏ.
Lão Hà cổ có ba vết cao, từ tai kéo dài tới trong cổ áo, làm người ta dễ liên tưởng tới móng vuốt của gấu lớn, chỉ khác là vết thương nông hơn thôi.
Một vị y quan cao cấp một mình ngồi trong quán hồn đồn ven đường, rất không bình thường.
Có điều thêm Vân Sơ và Ôn Nhu gia nhập, trông hợp lý hơn nhiều.
Tranh thủ lúc Vân Sơ bóc tỏi, Lão Hà hỏi:" Ta nghe nói ngươi ra lệnh đánh roi toàn bộ ca cơ, vũ cơ có tiếng ở phường Bình Khang à?"
Vân Sơ thản nhiên thừa nhận:" Ai bảo bọn họ dám leo lên xe của Thôi Miễn, không để huyện tôn ta vào mắt."
"Ngươi coi nữ tử phường Bình Khang thành hậu trạch của mình đấy à? Với lại ai đi ăn hồn đồn lại bóc tỏi."
"Thì trên bàn có tỏi, chứng tỏ là người ta còn bán cả mì nữa, hai người bọn ta cả ngày hôm nay chưa ăn nổi một bữa tử tế rồi, cứ ăn no mới tính."
Ôn Nhu tò mò:" Lão ca làm sao đi thanh lâu lại bị cào rách mặt thế này?"
Hà y phán quay mặt bị cào sang góc tối:" Phu nhân cào đấy, nữ tử phường Bình Khang tính tình ôn nhu, sao làm chuyện dã man này được."
Ôn Nhu gật gù đồng tình:" Ở nhà bị phu nhân làm ấm ức, tới thanh lâu ve vuốt tâm tình, đúng là hành vi của đại trượng phu."
Bọn họ tạo dựng tình hữu nghị từ thời ở Liêu Đông, cho nên nói chuyện thoải mái tùy ý, Lão Hà nhìn phường Bình Khang dưới ánh nến:" Mới tới bên cửa, loanh quanh hồi lâu, rốt cuộc không vào."
"Cũng phải, đã xấu lại không mặc quan phục, ăn mặc còn chẳng giống người có tiền, đám lão bảo từ lờ huynh đi là đương nhiên." Ôn Nhu cứ mở mồm ra là không dễ nghe chút nào:
Lão Hà nhìn hai người bọn họ đều mặc quan phục chỉnh chu thì gật gù:" Hai ngươi thật là có kinh nghiệm."
Trong phúc nói chuyện thì mỳ mà Vân Sơ và Ôn Nhu gọi đã làm xong.
Trông có vẻ khá lắm, hai bát to, dầu vừng rưới không ít, ở đảo qua mỡ nóng, dấm cũng được mỡ nóng ép ra mùi thơm phức. Lấy đũa nguấy lên, rau xanh ngắt lót đày liền xuất hiện.
Lão Hà nhìn hai bát mỳ mà ứa nước bọt, cũng đẩy hồn đồn sang bên, bảo phu phụ già cho mình một bát.
"Không phải là khách quen không ăn được bát mỳ này đâu, rất nhiều khách thấy trên đó có tỏi, sẽ ảnh hưởng tới bọn họ thân thiết với mỹ nhân. Họ đâu biết rằng sở trường của lão phu là mỳ, không phải hồn đồn." Lão hán rất đắc ý, vừa kéo mày cho vào nồi, vừa lớn tiếng khoe khoang tài nghệ của mình:
Ôn Nhu ăn mỳ bị cay, xoa tai liên hồi:" Cái lão già này có phải trước kia từng làm việc ở Nhà ăn lớn không? Nếu không quán nhỏ khó làm ngon thế này."
Vân Sơ nhìn lão bà tử y phục sạch sẽ, có điều nãy giờ quay lưng về phía họ:" Hẳn là lão phụ nhân kia từng làm ở Nhà ăn lớn, ngươi không thấy từ khi hai chúng ta đi vào, bà ấy hận không thể giấu mặt đi à?"
Lão Hà hừ mạnh:" Rõ ràng là học trộm nghề, có cần bắt lấy không?"
Lão bà tử nghe thấy lời Lão Hà nói, người run lên bần bật.
Vân Sơ nói to:" Cứ chuyên tâm làm mỳ đi, không ai bắt ngươi, cũng không ai truy cứu chuyện ngươi học trộm nghề đâu."
Lão bà tử quay lại cảm tạ, lão hán cao lớn không chịu, hùng hổ rống lên với ba người:" Đây là nghề gia truyền của nhà lão hán, có trăm năm lịch sử rồi."
Vân Sơ rụt cổ lại, giơ ngón cái lên:" Vâng, vâng, thứ này đều do tổ tông dạy ông."
Lão hán vênh mặt:" Chính là thế đấy."
Ôn Nhu thấy cảnh này quen rồi, chỉ ăn mỳ không tham gia, tên đó gặp mạnh thì càng mạnh, gặp kẻ yếu thì ... làm tổ tông của người ta.
"Trường An không còn phồn hoa như xưa nữa." Lão Hà vừa bóc tỏi vừa cảm khái:
Thay đổi và tổn thương luôn âm thầm, dù có là phe chiến thắng cũng không tránh khỏi thương tích, trong sự kiện này, có rất nhiều nhà phú quý bậc trung không muốn kẹp giữa hai phe thành khó xử, đã lặng lẽ rời Trường An.
Cũng có người tổn thất quá nặng, không sống nổi ở nơi đắt đỏ này nữa tìm chỗ khác, hoặc có người lo sợ Vân Sơ, Ôn Nhu tỉnh sổ họ vì vào hùa với đám thế gia.
Tóm lại trận chiến này thực sự là thắng thảm.
Vân Sơ trấn an:" Đợi đám ky nữ phường Bình Khang lành vết thương, đợi bách tính lần nữa khôi phục lòng tin vào thị trường, Trường An sẽ phồn hoa trở lại."
Lão Hà chỉ cổ:" Lần này ta tổn thất lớn lắm, thế nên mới có vết cào này."
Ôn Nhu lạnh lùng nói:" Xem ra lúc vật giá leo thang, Hà y phán mua vào không ít."
Lão Hà vừa ăn mỳ vừa lau nước mắt bên khóe, không dám nói gì.
Vân Sơ thở dài:" Rốt cuộc huynh tích trữ lương thực ở mức giá nào?"
Lão Hà cẩn thận nhìn Vân Sơ nói nhỏ:" Lúc đó ta cho rằng ngươi sẽ không chống đỡ nổi bao nhà bao vây như thế, cho nên mua rất nhiều lúa mạch với giá 80 đồng."
"Ai ngờ thoáng cái một đấu mạch quay về 8 đồng ..."
Nói tới đó Lão Hà hoàn toàn không còn tâm tư ăn uống nữa, hai hàng lệ nhỏ tong tong, nghẹn ngào nói:" Mấy năm qua ta vất vả kiếm tiền, chỉ một tháng thôi biến thành nghèo trắng tay rồi .... Ta không chỉ mua lương thực, còn mua rất nhiều vải .... Còn tích chữ hơn nghìn cân muối, ba chum dấu lớn, cả đèn dầu cũng mua mấy trăm vại ... Đều mua ở lúc giá cao."
"Lúc mua còn phải dùng tới rất nhiều mối quan hệ .... Ta còn vay của Lão Hoàng rất nhiều tiền, Lão Hoàng đang giục ta trả nợ ... Ta biết lão trêu ta thôi ... Nhưng ta bỗng dưng muốn khóc."
Nhìn Lão Hà khóc tới nước mắt chảy vào bát mỳ, mắt Vân Sơ cũng ươn ướt ... Y từng trải qua chuyện tương tự ... Đem 80 vạn tiền chuẩn bị cưới lão bà ném vào cổ phiếu công ty địa ốc lớn nhất ... Sau đó không còn tiền cưới lão bà nữa.
Số tiền đó là nhờ ngày đêm viết phát biểu, viết tài liệu, viết nghiên cứu cho lãnh đạo mới có ... Tiền kiếm được chưa lâu đã bay hết, khi đó y cũng khóc rất nhiều.
Trốn vào chăn khóc, ban ngay vẫn cười toe toét nói với người ta, tiền là cái thá gì, hết rồi lại kiếm thôi, có gì to tát đâu.