Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 979 - Q4 - Chương 222: Anh Hùng Thầm Lặng.

Q4 - Chương 222: Anh hùng thầm lặng. Q4 - Chương 222: Anh hùng thầm lặng.

Lão Hà là y sinh, rất thích tiền, nhưng ông ta là một y sinh tận chức tận trách, không bao giở trò ở thuốc men, sỉ nhục nghề nghiệp của mình.

Cách kiếm tiền của ông ta rất đơn giản, đó là dựa vào tiền tạ ơn của người bệnh, để có thêm tiền, Lão Hà chăm người bệnh còn hơn chăm cha ruột.

Ông ta kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, nhưng là người thích bày vẽ, thích sĩ diện, thân tộc ở quê sống khó khăn tới thăm kêu nghèo kêu khổ, ông ta vỗ ngực đảm bảo, đưa họ lên Trường An sống.

Thế là có một đám người sống ăn bám vào Lão Hà.

Còn về phần bổng lộc của Lão Hà à? Ôi thôi, một lời khó nói hết.

Ôn Nhu không chịu nổi nước mắt của Lão Hà, đập bát xuống bàn:" Mai kéo đống đồ huynh tích trữ tới Lư thị, bán lương thực với giá 150 đồng, bắt bọn họ mua."

Lão Hà lau nước mắt:" Ta không dám."

Ôn Nhu lạnh nhạt nói:" Không sao, mai ta phái thư lại huyện Trường An theo huynh."

"Thôi gia bây giờ sợ Vân Sơ như thế, chắc không dám từ chối, hay là mang tới nhà họ bán đi."

Vân Sơ lắc đầu: "Thôi gia đầu hàng triệt để rồi, không tiện o ép thái quá, ngược lại Lư thị, trong chuyện này chơi trò hai mặt ... Phải dằn mặt một phen, không cho chúng sống quá yên ổn. Ta cũng phái tư lại theo huynh, chắc chắn bán được giá."

Lão Hà mừng quá nỗi, nắm tay cả hai:" Hôm nay đi phường Bình Khang, lão ca mời ..."

Từ chối lời mời cùng đi chơi phường Bình Khang của Lão Hà, hai người Vân Sơ, Ôn Nhu đi ra Chu Tước đại nhai, nhìn công trình khổng lồ đang dang dở, không nói gì nhiều, đường ai nấy đi.

Vân Sơ về tới nhà thì muộn lắm rồi, mặc dù bây giờ thành Trường An không còn chấp hành lệnh giới nghiêm quá nghiêm ngặt nữa, nhưng người bất lương và Kim ngô vệ vẫn thúc giục người đi đêm mau mau về nhà.

Ngu Tu Dung còn chưa ngủ, thấy trượng phu về thì chuẩn bị làm nóng cơm bê lên.

"Không cần nữa, ta ăn được bát mỳ không tệ đầu đường." Vân Sơ cảm khái:" Cứ hay nói người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không biết rằng đạo lý đều nằm trong tiểu tiết."

Ngu Tu Dung giúp Vân Sơ cởi quan phục:" Giống như chuyện trước kia phu quân làm ở phường Tấn Xương à??"

Vân Sơ hồi ức:" Đúng thế, khi đó làm từng viên gạch viên ngói, chú ý tới từng cái cây, quan tâm cuộc sống từng nhà. Như vậy mới có ý nghĩa."

"Bây giờ ta lâu lắm rồi chưa đi thăm hai con gấu lớn trong phường, chẳng rõ chúng ra sao. Nhiều nhà không còn nhớ tên họ nữa."

Ngu Tu Dung vuốt gò má ram ráp của trượng phu, bóng dáng thiếu niên hoạt bát năm xưa không còn:" Tấn Xương ai nói ao vơi vậy, tới đây xem cá gấp mười Khúc Giang, bài thơ năm xưa của phu quân đúng là nói rõ rồi."

"Phu quân nếu mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi một thời gian."

Vân Sơ nhận khăn nóng lau mặt, đột nhiên ngây ra hỏi:" Ở Đại Đường này rốt cuộc ta là cái gì?"

Chưa đợi Ngu Tu Dung trả lời, Vân Na toàn thân váy hồng xuất hiện ở cửa:" Ca ca là anh hùng."

Vân Sơ cười:" Anh hùng của ai?"

Vân Na giơ tay lên cao vẽ vòng tròn lớn:" Là anh hùng của tất cả mọi người, tuy họ không biết gì cả, nhưng muội biết, tẩu tẩu biết, Huyền Trang đại sư cũng nói, ca ca công đức vô lượng."

Vân Sơ thở hắt ra một hơi:" May mà ta có lão bà tốt, muội muội tốt, nếu không sống ở Đại Đường này vô vị quá rồi."

"A gia, còn bọn con nữa."

Vân Sơ cúi đầu xuống nhìn đôi nhi nữ, cười lớn mỗi tay bế một đứa lên hôn vào má, cười to:" Đúng thế, còn các con nữa."

Sự kiện này thực sự tác động tới quá nhiều người, gây ra vô số vết thương lớn nhỏ, Vân Sơ cũng chẳng ngoại lệ. Nhất thời tinh thần kiệt quệ, chẳng còn chút hứng thú gì với đại sự nữa, chỉ muốn bình yên hưởng thụ chuyện nhỏ nhặt cuộc sống …

Ngoài kia, dư chấn vẫn chưa dừng lại.

Huyền Trang ngồi trong Bằng Phong Đình của Thanh Phong Quan, nhìn tán cây đại thụ xào xạc trong gió, hỏi lão đạo phía đối diện:" Đây là gió mấy trăm dặm thế?"

Lý Thuần Phong cười phẩy phất trần qua vai:" Mười dặm."

"Sao ông biết gió này mười dặm tới đây, nhỡ người ta chỉ đi tám dặm thôi thì sao?"

"Sao ông biết chết đi nhất định gặp Phật tổ, mà không phải gặp Tam Thanh"

Huyền Trang cười:" Hòa thượng thuộc về hòa thượng, đạo sĩ thuộc về đạo sĩ."

Lý Thuần Phong thở dài:" Bây giờ chẳng phân rõ được nữa, hòa thượng thuộc về hòa thượng, đến đạo sĩ cũng thuộc về hòa thượng."

"Khi loạn thế đạo sĩ xuất sơn, hành tẩu thiên hạ, vì sinh cơ cho dân, lúc thịnh thế tới, đạo sĩ lại ẩn vào sơn lâm, uống nước suối, không thấy đâu cả, đó không phải cách truyền đạo."

"Lão hòa thượng già nhà ông đem hòa thượng phương bắc đưa tới Tây Vực, lại đem hòa thượng phương nam đưa lên phương bắc. Giờ lại còn chú ý tới Đạo môn bọn ta sao?"

Huyền Trang từ cửa đình đi vào bên bàn ngồi xuống:" Lão đạo ông còn chưa thấy sự đi xuống của Đạo môn sao?"

Lý Thuần Phong cười to:" Ai đi xuống nào? Phật môn của ông cứ tiếp tục hưng thịnh như thế, sẽ không còn người tu Phật chân chính nữa? Pháp tướng duy thức tông của ông còn chút cơ duyên trí tuệ, cái đám người đọc buông đồ đao thành Phật tại chỗ, có phải lo địa ngục quá nhiều người không?"

"Một nữ tử dị tộc lười biếng cũng thành nữ vương Phật quốc gì đó, đủ thấy Phật môn ông thế nào, vậy mà còn đi khắp nơi khoe khoang."

Huyền Trang nói:" Tây Vực xuất hiện thiên cơ, Phật pháp hưng thịnh, Đạo môn cũng có thể hưng thịnh. Vì sao không tới Tây Vực thăm dò một phen mà cứ ở lại Trung Nguyên?"

Lý Thuần Phong mắt hướng về phía xa:" Trường An hỗn loạn, khí cơ rối loạn, địa mạch tiết ra, mắt thấy sắp không thể ngăn nổi nữa, đột nhiên khí cơ thuận, mạch địa hòa. Nơi này mới là căn nguyên lão đạo tìm kiếm."

"Còn về phần cái cơ duyên lớn ở Tây Vực mà ông nói, để lại cho Phật môn ông độc hưởng, Phật pháp càng hưng thịnh, mạt pháp càng tàn khốc."

"Đạo lý này Huyền Trang ông không thể không biết, Phật môn giờ hưng thịnh như chảo dầu sôi, bao nhiêu đệ tử Phật môn đắc ý, không biết rằng mạch mệnh của Phật môn đang bị thiêu cháy."

"Một khi mạt pháp tới, Phật môn ông không còn sức kháng cự, diệt vong lớn ở ngay trước mắt rồi, ông còn chưa biết à?"

Huyền Trang cau mày:" Nói chuyện tử tế ông không nghe chứ gì?"

Lý Thuần Phong điềm nhiên phẩy phất trần:" Đạo pháp tự nhiên, từ khi Tùy Dương đế Dương Quảng phát thông Đại Vận Hà, khí cơ nam bắc dung hợp, điều lão đạo muốn là nam hạ, không phải là bắc thượng."

"Phật môn ông có cơ duyên, Đạo môn ta có vận đạo, không liên quan gì hết."

Huyền Trang đại sư giơ bát đồng lên đập, Lý Thuần Phong vung phất trần đánh trả.

Tóm lại là Huyền Trang đại sư biết mình không thuyết phục được Lý Thuần Phong cùng đi Tây Vực đào vàng, Lý Thuần Phong cũng biết không thuyết phục được Huyền Trang nam hạ câu cá.

Bọn họ đều là cao nhân xuất thế, chẳng thể dùng lời nói thuyết phục đối phương, tất nhiên chỉ có thể dùng quyền cước phân cao thấp.

Bình Luận (0)
Comment