Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 134

Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar​

Sáng sớm Chu Phi đã ra ngoài, cả buổi sáng nàng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Biết hắn đi chấp hành nhiệm vụ phụ vương giao cho, Mạn Duẫn cũng không hỏi, ở sân trong của phủ nha phơi nắng, ngủ trưa, rất thích ý.

Chỗ Tô Phúc, bọn họ đã phái mười thị vệ âm thầm theo dõi. Nếu qua vài ngày bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ, đám người Mạn Duẫn chỉ có thể lựa chọn cách kia, tìm hiểu nguồn gốc.

Hai ngày nay, Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm thật sự giống như đi du ngoạn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, phong cảnh chỗ nào đẹp liền đến đó đi dạo. Mỗi lần hồi phủ, trong tay Chu Dương đều cầm theo một đống đồ lớn, tất cả đều là những thứ Mạn Duẫn thấy mới mẻ, liền mua về hết.

Bạc ấy nha, giống như dòng nước, vừa đi liền không quay lại.

Chu Dương sờ túi tiền bên hông, mỗi ngày đều giảm bớt, lòng hắn liền đau.

“Cũng không phải xài tiền của ngươi, ngươi xót cái gì.” Tề Hồng phun hạt dưa nói, nhìn Chu Dương ra vẻ hèn mọn.

Gặp qua người tham tiền, cũng chưa thấy ai vắt cổ chày ra nước như hắn.

Mấy người ngồi ở ngoài đình, trên bàn là một ít hạt dưa, còn có mấy món điểm tâm.

Đến đây làm khách, Ngô Lệnh Bằng cũng không dám không tiếp đón Cửu Vương gia chu đáo, thứ gì tốt đều mang đến chỗ này. Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, rượu ngon luân phiên thay đổi. nói về rủi ro, Ngô Lệnh Bằng mấy ngày chiêu đãi Cửu Vương gia, đã hao phí một khoảng không nhỏ rồi.

So với chút tiền của tiểu quận chúa, đống tiền đó mới khiến người đau lòng.

“Chu Dương, tính tình của ngươi nên sửa lại. Bộ dáng này của ngươi mà bị người khác thấy, còn không phải thành chuyện cười của Sầm vương phủ sao. Trong phủ lại không thiếu tiền, cả ngày so đo việc này làm gì?” Giá trị của phụ vương là phú khả địch quốc (giàu nứt vách đổ tường). Tùy tiện bỏ ra trăm vạn, cũng không cau mày.

So với quận chúa của các phủ Hầu gia khác, Mạn Duẫn xem như là người tiết kiệm rồi.

Chu Dương vẫn vẻ mặt đau khổ như trước, nói: “Tiểu quận chúa nói phải.”

Có điều gương mặt đau khổ như vậy, Mạn Duẫn không nghĩ hắn đã tỉnh ngộ đâu.

Chu Dương yêu tiền đến cổ quái, không thể trị. hắn muốn đau lòng thì cứ để hắn đau lòng đi.

Mấy người còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tùy theo ý hắn.

“Chỗ Tô Phúc đã có tin gì chưa?” Tịch Mân Sầm bóc vỏ, đưa hoa quả cho Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn cũng không khách khí, một ngụm ăn hết.

Có thể được Cửu Vương gia ôn nhu che chở, ngoại trừ tiểu quận chúa, thiên hạ sợ không tìm ra người thứ hai. Nhìn vương gia hầu hạ tiểu quận chúa, càng ngày càng thành thục.

“Nghe thám tử báo lại, buổi chiều hôm nay bọn họ muốn đi chỗ nào đó.” Tình huống cụ thể cũng không rõ lắm, chỉ biết rất nhiều gã sai vặt đều đang chuẩn bị để ra ngoài.

Im lặng ba ngày, rốt cuộc cũng có động tĩnh.

“Bọn họ muốn di chuyển số muối kia ư?” Tề Hồng nghiêm mặt, hạt dưa đưa đến bên miệng lại ngừng lại.

Trừ bỏ khả năng này, cũng không nghĩ ra những việc khác.

“Chúng ta âm thầm đi theo.” Mạn Duẫn nhấm nuốt hạt dưa.

“Mai là hôn lễ của Ngô Y Y, chúng ta nên đưa lễ vật gì mới tốt?” Suy nghĩ sâu xa, Mạn Duẫn nhíu mày.

Ngô Lệnh Bằng cũng không phải người tốt lành gì, vì hắn mà phải tốn kém, Mạn Duẫn chẳng muốn chút nào.

Chu Dương nghe thế, tức giận đến cắn răng: “Tiểu quận chúa, loại người này sao đáng giá để chúng ta tặng đồ. Chỗ bạc đó, còn không bằng lưu lại mua bánh bao thịt ăn.” (Thiệt tình là ta bó tay với mức độ tham tiền của bạn ấy ミ●﹏☉ミ)

Vốn dĩ không cùng Ngô Lệnh Bằng có quan hệ gì, nếu không phải vì tra án, thì cũng sẽ không có dính líu với hắn.

Nhưng bọn họ ở trong phủ người ta, không tặng quà, có vẻ không hợp lễ nghi.

Mạn Duẫn hướng Tịch Mân Sầm trưng cầu ý kiến của hắn.

Tặng đồ quý thì tiếc bạc, tặng đồ không tốt, lại e người ta chê cười Sầm vương phủ keo kiệt. thật sự khó a… “ Đem tặng một cái bình hoa đi?” Tề Hồng xen vào.

“nói mà không thấy thắt lưng đau sao, ngươi có biết một cái bình hoa trị giá bao nhiêu không?” Chu Phi giơ mấy ngón tay, hướng Tề Hồng nói: “Nếu là quà của vương gia, ít nhất cũng phải làm từ sứ Thanh Hoa, loại bình này giá thấp nhất cũng là 500 lượng.”

Đây vẫn là loại thường nhất, rẻ nhất, nếu tốt một chút, ít nhất cũng phải 1000 lượng.

Năm trăm lượng lận…. trưng ra bộ mặt tham tiền, cảm thấy không thích hợp.

Trong mắt Chu Dương bây giờ chỉ có 500 lượng… Mạn Duẫn không nghĩ là quý; bọn họ tùy tiện đi uống rượu ngon cũng hết mấy trăm lượng bạc. Huống hồ mấy ngày nay mấy người bọn họ cũng tốn của Ngô Lệnh Bằng không ít. Bất quá… tiền của hắn, không chắc là sạch sẽ. Có khi còn là tiền cướp đoạt của dân chúng nữa.

Tịch Mân Sầm trầm mặc một hồi, đứng lên nói: “VIệc vui của Ngô tri phủ, tất nhiên phải đưa tới một phần lễ vật. Chỉ có điều… không biết lễ vật này Ngô Lệnh Bằng có dám tiếp không thôi.”

Lời nói lạnh như băng, Chu Phi và Tề Hồng cả kinh, nhận ra tâm tình Cửu Vương gia có vẻ không tốt.

Chỉ có đầu óc Chu Dương không tốt, còn hỏi tiếp: “Đại lễ…?” Vậy phải hết bao nhiêu tiền a.

không để ý tới sự kinh ngạc của Chu Dương, Mạn Duẫn đánh giá bốn phía, không thấy ai ở chung quanh lương đình, nhỏ giọng hỏi:

“Chu Phi, ngày ấy ta kêu ngươi tra thử ông chủ của Tô Phúc, tra ra sao rồi?”

Chu Phi hai ngày nay đều ở bên ngoài hành sự, thu được không ít tin tức, hắn đáp: “Đúng như tiểu quận chúa suy tính, ông chủ tiệm Tô Phúc tên là Tô Hữu Kỳ. Là phụ thân của Ngô thị và hái hoa tặc.”

Trong thiên hạ cũng không có nhiều việc trùng hợp như thế. Nghe được đáp án, Mạn Duẫn cũng không thấy ngạc nhiên.

“Quả nhiên là như vậy…” Mạn Duẫn gật đầu, khoát tay nói: “Dùng bữa trước, buổi chiều liền đi theo dõi người của Tô Phúc.”

Chân tướng đã dần rõ ràng, chỉ cần tìm được chứng cứ phạm tội xác đáng, muốn điều tra Tô gia và Ngô Lệnh Bằng cũng không phải vệc khó.

Muốn làm muối, cần phải có nước biển. Danh thắng ở Tê Thành rất nhiều, ngoài thành có Ngũ Bách Lý, còn có một phần biển. Có điều nơi đó đá lởm chởm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, lại cao hơn 20 thước so với mặt nước biển. Muốn không có người biết, đem muối lấy ra, khá khó khăn.

Hôm trước đoàn người Mạn Duẫn cũng từng vào đó ngắm phong cảnh, sóng mãnh liệt đánh vào vách dá, bắn tung tóe cao đến nửa thước. Cảnh sắc vô cùng đồ sộ, so với vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh nơi này đẹp như họa, còn thêm vài phần hào khí.

“Đừng nghĩ.” Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích, khẽ đẩy bả vai nàng: “Buổi chiều liền biết được kết quả, đến lúc đó, bọn họ như thế nào có được muối, liền có đáp án.”

Phụ vương nói đúng, bây giờ cũng không tài nào nghĩ ra nguyên do. Còn không bằng chờ đám người Tô Phúc kia đem đáp án đến cho bọn họ.

Lại là một bàn toàn món ngon, hương thơm phiêu lãng trong không khí, khiến người thèm ăn.

Mạn Duẫn đi đầu đãu gắp một miếng thịt viên, bỏ vào trong chén phụ vương.

“Phụ vương, nếm thử đi.” Miếng thịt viên làm ngon lắm, khiến người ta muốn ăn.

Tịch Mân Sầm gắp lên, bỏ vào miệng nhai nuốt. Lại gắp cho Mạn Duẫn vài miếng rau xanh, giúp nàng ăn nhanh.

Cảnh tượng tương thân tương ái như vậy. chỉ cần nhìn đã khiến người ta ưu phiền.

Ngô Lệnh Bằng thở dài, trộm nhìn hai người một cái, cố ý thương cảm: “Cửu Vương gia và tiểu quận chúa tình cảm thật tốt, làm hạ quan nhớ tới thê tử ở trong lao ngục. Ngày mai là ngày Y Y xuất giá, nàng tốt xấu gì cũng là mẹ đẻ của Y Y; nếu bỏ lỡ hôn sự của nữ nhi, chắc lại khóc một hồi không thôi.”

Mạn Duẫn dừng đũa, lão gia hỏa này là đang thay Ngô thị biện hộ nha.

Đến ngày kia, Ngô thị đã bị giam 4-5 ngày. Phủ nha là của nhà họ, xem ra nữ nhân kia ở trong đó cũng không có ai dám làm khó, không chừng còn hầu hạ cẩn thận, rượu thịt đầy đủ.

Mạn Duẫn không hé răng, đem việc khó này giao cho phụ vương xử lý.

Tịch Mân Sầm từ tốn nhai nuốt miếng cuối cùng, sau đó mới nhìn Ngô Lệnh Bằng: “Ngô đại nhân không nói chuyện này, bổn vương liền quên mất. Ngươi vậy mà không đem phu nhân thả ra!”

Ngô Lệnh Bằng sắc mặt cứng đờ, nội tâm quay cuồng, ngài không lên tiếng, hắn dám thả người sao.

hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ cách cứu thê tử ra, lại không nghĩ tới Cửu Vương gia căn bản không đem việc này để trong lòng.

“Nữ nhi gả đi, thật sự là việc trọng đại. không cho Ngô thị tham dự, khó trách có chút không có tình người. Ngươi đã mở miệng, liền đem nàng thả ra đi. Nhớ nói với nàng, về sau làm gì cũng phải nhớ lễ nghi.” Tịch Mân Sầm thản nhiên nói, giống như tất cả chỉ là tùy ý.

Ngày mai có trò hay, sao lại có thể thiếu Ngô thị này chứ.

Ngô Y Y ngồi bên cạnh Dư Lâm gắt gao cắn môi. Nhắc tới hôn sự, Dư Lâm tươi cười, hướng Tịch Mân Sầm nói lời cảm tạ.

Ngồi ở đây, ai cũng có tâm tư. Bất quá đám người ngày so với đám lão tử ở trong triều “đơn giản” hơn nhiều. Nếu không, sớm hay muộn, cũng có ngày Mạn Duẫn suy tim mà chết.

trên bàn nhiều món mỹ vị như vậy, đối diện với những tâm tư khác nhau, cũng trở nên lạnh nhạt vô vị.

Qua loa ăn xong chén cơm, Mạn Duẫn liền hạ đũa. Thấy phụ vương cũng ăn xong rồi, nhân tiện nói: “Phụ vương, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”

Ngô Lệnh Bằng đã sớm quen việc cha và con gái hai người mỗi ngày đi du ngoạn, thần sắc rất tự nhiên, cũng không hoài nghi điều gì.

“Ngoài thành đông có một thác nước, cảnh sắc cũng không tồi. không bằng Cửu Vương gia cùng tiểu quận chúa tới đó tham quan một chút.” Ngô Lệnh Bằng giả dối tươi cười, hướng hai người đề nghị.

“Bổn vương cũng có ý này, bất quá nơi đó cách Tê Thành quá xa. đi một lần, phải chạng vạng mới có thể trở về, Ngô đại nhân sẽ phải chờ chúng ta về dùng bữa.” Tiếp nhận khăn Chu Dương đưa qua, Tịch Mân Sầm lau khóe miệng.

“Cửu Vương gia không quen Tê Thành, không bằng để hạ quan dẫn đường.” Ngô Lệnh Bằng nịnh hót hỏi, vẻ mặt tỏ ý nguyện vì vương gia phục vụ.

Tịch Mân Sầm không nhận ý tốt của hắn, quyết đoán từ chối: “Ngô đại nhân cả ngày bận công vụ, bổn vương cũng không muốn chậm trễ việc của ngươi, ta tự đi là được.”

nói thêm mấy lời khách khí, chuyện phiếm hai ba câu, Tịch Mân Sầm liền dẫn theo Mạn Duẫn ra khỏi phủ.

Ở ngã tư đường lớn, người đi tới đi lui rất nhiều, rất nhiều người ngại thời tiết nóng bức, trong tay cầm sẵn quạt, phần phật rung động.

không ai theo lời của Ngô Lệnh Bằng, đi tới thành đông xem thác nước, mà thẳng tới tiệm muối Tô Phúc.

Mọi người vừa đến, thì có 2 nam tử mặc tố y đi tới.

Mạn Duẫn nhận ra hai người đó, họ nằm trong đám thị vệ lần trước.
Bình Luận (0)
Comment