Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 135

Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar​

“Bên trong thế nào?” Vài người đứng ở góc ngã tư đường, nơi này ít người qua lại, cũng không mấy ai nhnfi tới chỗ này.

Tịch Mân Sầm mặc hắc bào, không giận tự uy, khí chất trên người khiến người khác hổ thẹn không bằng. Chỉ có Mạn Duẫn dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, mới có thể cùng hắn sánh vai.

Hai người thị vệ cung kính, không dám vượt qua, đầu tiên là hướng Tịch Mân Sầm hành lễ, sau đó nói: “Tạm thời không có động tác gì, bất quá thuộc hạ cũng có chút không rõ.”

Thị vệ lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ.

Hay là có biến?

Mạn Duẫn thúc giục: “Có gì nói mau.”

Thanh âm mềm mại truyền đến tai liền khiến người ta thả lỏng tâm tình.

“Hôm qua thuộc hạ tìm hiểu tin tức, người của tiệm muối Tô Phúc hôm nay sẽ đến một nơi. Bọn thuộc hạ đều nghĩ là vận chuyển chỗ muối nơi này đi nơi khác, nhưng vừa rồi, nghe người bên trong nói, bọn họ cùng Tô lão gia đi tới tòa nhà ở ngoại ô.” âm thanh nói chuyện của thị vệ rất nhỏ.

Tin tức sai lầm sẽ khiến bọn họ bị bất lợi. Nếu trách tội xuống, bọn họ ai cũng không thoát được tội.

Hai thị vệ nhìn Cửu Vương gia, phát hiện sắc mặt hắn không thay đổi, cũng không để ai đoán được tâm tư của hắn, bọn họ chỉ có thể lo lắng đề phòng.

Chẳng lẽ kế hoạch hôm nay thất bại?

Tâm tình Mạn Duẫn hơi trầm xuống, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng có thể tìm ra chân tướng, không nghĩ tới uổng một hồi cao hứng. Nàng trừng mắt nhìn hai người trước mặt, tin tức không xác thực, còn bẩm báo gì chứ.

Chu Dương là người thẳng tính, toàn bộ tức giận đều viết trên mặt: “Có người làm việc như các ngươi sao? không phải là muốn bị đánh đó chứ.”

Xăn ống tay áo, Chu Dương nghĩ muốn đánh người.

Thường ngày, Chu Dương cùng đám thị vệ ở chung một chỗ, đánh nhau cọ xát là chuyện thường tình.

Chu Phi cầm lấy tay hắn: “Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì?”

Chu Dương sợ đại ca của mình, cũng không đánh lại hắn, hừ hừ mũi hai tiếng, vẫn là buông quyền.

Mọi người ở đây ai cũng im lặng, không dám lên tiếng.

Cách nửa ngày, Tịch Mân Sầm bỗng cười lạnh một tiếng.

Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía hắn.

Hai thị vệ e sợ Cửu Vương gia tức giận, hai chân lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin vương gia trách phạt.”

Bọn họ đều rõ ràng tính tình của Cửu Vương gia, ghét nhất người khác làm hỏng việc còn viện cớ. Cho nên, không cần Cửu Vương gia mở miệng, bọn họ liền nhận mình sai lầm, thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị - đạo lý này bọn họ đều hiểu rõ.

Mạn Duẫn không hé răng, nếu làm việc không tốt, trách phạt là còn nhẹ. Chỉ cần phụ vương không quá đáng, nàng sẽ không mở miệng.

Ai ngờ Tịch Mân Sầm cười lạnh một tiếng, nói: “Bổn vương có nói muốn trách phạt các ngươi sao?”

Mọi người sửng sốt một chút, Cửu Vương gia cũng có lúc nhân từ?

Mạn Duẫn cũng buồn bực, phụ vương đổi tính từ khi nào vậy?

“Duẫn nhi, từ khi nào mà nàng cũng hồ đồ rồi?” Tịch Mân Sầm xoa xoa tóc trên trán Mạn Duẫn, làm cho Mạn Duẫn ngây người.

Nàng làm sao cơ? Vì không rõ nên hỏi lại Tịch Mân Sầm: “Phụ vương, ta có làm gì sao?”

Tịch Mân Sầm lắc đầu, giải thích: “Cũng không phải nàng làm sai việc gì, mà là toàn bộ các ngươi đều bị người ta thả ra tin tức mê hoặc. Nếu bọn họ muốn đi một chỗ không để người khác biết, chúng ta làm sao có thể có tin tức rõ ràng như vậy. Cho nên, bọn họ nói đến tòa nhà đó, chỉ để giấu người biết chuyện thôi.”

thật là vậy sao?

Có điều việc này, quả thật khiến người ta tin nha.

“Vương gia, thuộc hạ có hỏi thăm qua, Tô Hữu Kỳ ở ngoại ô thật sự có một tòa nhà. Được xây ba năm trước, nghe nói tốn rất nhiều tiền của.” Hai thị vệ vẫn không tin, mở miệng phản bác.

Rất nhiều người lắm tiền, đều thích ở ngoại ô xây nhà. Bảo ở đó so với trong thành thanh tĩnh hơn nhiều, đặc biệt là vào hè, rất nhiều người đều thích ra ngoại ô nghỉ mát.

Tịch Mân Sầm không tức giận, hoặc là nói, nếu có người phản bác hắn, hắn sẽ cảm thấy cao hứng. Nếu thuộc hạ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà không biết tự hỏi, vậy thì cả đời này cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì lớn.

“Xây một tòa nhà thì như thế nào?”

Mọi người bị hắn hỏi lại.

“Cho dù thế nào, hôm nay đều phải đi xem mới được.” Mạn Duẫn hạ quyết tâm, nàng có dự cảm, tiệm muối Tô Phúc chắc chắn sẽ thủ tiêu đám muối tư đó.

Mọi người bị lời này đả động, mặc kệ thế nào, hôm nay đi coi một chút cũng không sai. Cùng lắm thì chỉ uổng công thôi, bọn họ không tổn thất gì.

“Kế hoạch hôm nay không thay đổi, thị vệ đi theo đều đợi lệnh đi.” Tịch Mân Sầm không nghĩ muốn nói thêm, nói xong câu này liền ngậm miệng, không nói gì nữa.

Cỡ nữa khắc sau, từ tiệm muối Tô Phúc đi ra mười mấy tiểu nhị. Dẫn đầu là một lão nhân cỡ trên dưới sáu mươi, trong tay hắn cầm một quải trượng nạm vàng, trên người mặc tơ lụa. Tinh thần có vẻ không tốt lắm, mỗi lần bước đi đều lộ vẻ không vững chắc.

“Người đó là Tô Hữu Kỳ.” Thị vệ ở một bên giải thích.

Tướng mạo của hái hoa tặc, đều kế thừa từ Tô Hữu Kỳ, mi mắt cong dài. Đánh mất đứa con duy nhất, sắc mặt Tô Hữu Kỳ rất kém, tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống.

một cỗ kiệu dừng sẵn trước cửa tiệm muối Tô Phúc. Tô Hữu Kỳ chậm rãi đi vào. Mười mấy tiểu nhị đều đi theo sau cỗ kiệu.

Đợi bọn họ đi hết, mấy người Mạn Duẫn cũng âm thầm đi theo.

Ra khỏi cửa thành, ven đường đều trồng cây cối, nương theo gió thổi tới phất phơ, giảm bớt cái nóng bức.

Họ vẫn duy trì khoảng cách mấy chục bước chân với đội ngũ phía trước, bọn họ cũng không dám đi quá gần, sợ bị người phát hiện. “Phụ vương, đường này chúng ta từng đi qua rồi?” Cảm thấy có chút quen thuộc, Mạn Duẫn ngẩng đầu hỏi Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm nhíu mày, lập tức nói: “Bọn họ là đi về hướng biển.”

Hai ngày trước, bọn họ đã tới đó xem xét, nên lộ tuyến đều ghi tạc trong óc. Xem ra đúng là bọn họ đi lấy muối tư, nếu không, sao lại tới gần chỗ đó làm gì.

đi thêm nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một lối rẽ. Mạn Duẫn nghĩ đội ngũ này sẽ hướng bên biển kia đi, không nghĩ tới cỗ kiệu vậy nhưng lại đi hướng trái ngược… nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc.

“Sao lại thế này?” Tề Hồng nháy mắt mấy cái, không tin được hỏi “Sao bọn họ lại rẽ lối này?”

“Chẳng lẽ phát hiện chúng ta theo dõi.” Chu Phi không xác định hỏi.

Nhưng mọi người đều có võ công cao cường, chỉ dựa vào mấy tiểu nhị này, làm sao có thể phát hiện ra bọn họ. Cho nên khả năng này, cực kỳ bé nhỏ.

“Phụ vương, chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục đi nữa không?” Cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ, Mạn Duẫn lại im lặng.

“Vương gia, bọn họ thật sự đi tới tòa nhà đó.” Trong đó có một thị vệ nhỏ giọng nói, đó chính là đường đi tới tòa nhà của Tô Hữu Kỳ.

“Chẳng lẽ hắn đem muối giấu trong nhà mình?” Chu Dương đột nhiên nói.

Suy đoán này, thật sự phù hợp.

Có điều giấu ở nhà thật sự không an toàn. Nếu quan phủ đến tra xét, thì có trăm miệng cũng không thể chối cãi; đến cả việc giải thích cũng không thể.

“Tiếp tục theo.” Nhìn mọi người nhao nhao nói chuyện, Tịch Mân Sầm trầm mặc nói.

Mạn Duẫn vẫn truy trì quyết định này, đều đã đi cả nửa đoạn đường rồi, không cớ gì chưa tìm ra gì đã quay về. Vạn nhất thật như lời Chu Dương nói bọn họ có tiếc nuối cũng không kịp.

Muối tư có thể giấu trong nhà, nhưng chỗ làm muối, tuyệt không thể giấu đi. Bọn họ nghĩ chỗ giấu muối và chỗ làm muối là ở cùng một chỗ, hiện tại xem ra không nhất định phải như vậy.

Mọi người tiếp tục theo đuôi đội ngũ phía trước.

Lại một đoạn đường dài, phía trước xuất hiện một toàn nhà. Trước cửa tòa nhà là hai con sư tử đá lớn, đại môn đóng chặt. Quy mô tòa nhà cũng không lớn, nhưng trang hoàng cực kỳ thỏa đáng.

Tấm biển trước nhà khắc hai chữ “Tô phủ”, ánh vàng rực rỡ thập phần chói mắt.

Tấm rèm của cỗ kiệu bị xốc lên, Tô Hữu Kỳ chống gậy đi ra: “Mở cửa ra.”

“Vâng, lão gia.” Trung niên nam tử đáp lời.

Mạn Duẫn nhận ra thanh âm này, đúng là vị trung niên nam tử mấy hôm trước ở tiệm muối.

hắn là quản sự của Tô gia, rất nhiều chuyện đều do hắn xử lý.

Hai tiểu nhị đi đẩy cửa, đại môn phát ra âm thanh nặng nề, dần dần mở ra.

“Lão gia, ngài chậm một chút.” Trung niên nam tử thấy Tô Hữu Kỳ đi vào trong, vội đỡ lấy hắn.

không mất bao lâu, nhữn người đó đều đi vào nhà, đại môn dần đóng lại.

“Làm sao bây giờ? Có theo vào không?” Chu Dương ghé người sau một gốc cây đại thụ, vươn cổ hướng về phía trước nhìn quanh.

Mạn Duẫn xoay người, nhìn Chu Dương, mở miệng nói: “Vì sao không vào?” Đều đến đây rồi, không vào nhìn một cái, bọn họ cứ thất vọng như vậy trở về thôi sao!

Tịch Mân Sầm lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn, đi đến bên hông tòa nhà, tìm một góc hẻo lánh. Xoay người một cái, liền vào trong.

Vương gia đều đã vào, làm cấp dưới làm sao còn đứng ngoài. Vài người nhẹ nhàng nhảy vững vàng đứng trong tòa nhà.

thật yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đều có thể nghe thấy rành mạch. Chỗ bọn họ vào, cách đại môn không xa. Nhìn quanh bốn phía, cũng không có một ai.

Hay là đã vào phòng rồi?

“Chu Phi, Chu Dương, hai người đi tìm đi.” Mạn Duẫn hạ giọng phân phó.

Vì sao vào tòa nhà này, Mạn Duẫn lại có cảm giác quái dị. Trang trí ngoài cửa phi thường phú quý, vì sao bên trong lại bình thường như vậy, cùng chỗ ở của người bình dân không khác mấy.

Vườn hoa bên cạnh cũng là cỏ dại sinh trưởng, giống như thật lâu không có ai để ý tới.

“Tô Hữu Kỳ sẽ không phải ngay cả tiền mời người đến chăm sóc cây cỏ cũng không có chứ!” Tề Hồng cầm lấy một nắm cỏ trong tay, nhịn không được châm chọc.

Đều nói Tô gia là người phú quý, không ngờ lại ở một nơi tiêu điều như vậy.

“Xem ra cách chỗ chúng ta muốn tìm cũng không xa.” Tịch Mân Sầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhìn xung quanh.

Lá rụng phủ kín mặt đất, vừa thấy liền biết, đã thật lâu không có ai để ý tới.

Mạn Duẫn thật không hiểu, tại sao tòa nhà này có thể đơn sơ như vậy, lại càng không hiểu ý trong miệng phụ vương. Chẳng lẽ phụ vương phát hiện chỗ nào bất thường!

Đúng lúc này, Chu Phi, Chu Dương trở lại.

Hai người đều cau mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

“Vương gia…” Chu Phi muốn nói lại thôi.

Nhưng Chu Dương nghĩ gì nói nấy, mới vừa tới trước mặt ba người đã lên tiếng: “Tất cả mọi người đều không thấy, trong nhà không có ai.”

Mạn Duẫn nghĩ mình nghe lầm… Bọn họ chẳng qua chỉ không theo đám người kia cỡ nửa khắc thôi, làm sao có thể lập tức biến mất không thấy bóng dáng!
Bình Luận (0)
Comment