Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 47

Xác thực, A Tài trở về không phải vì biết rõ thân phận của Triển Cảnh Nham, mà hắn lo lắng Thổ Đậu.

Nghe Cao Hành nói, hắn không trở về vài ngày, Thổ Đậu đều ngồi ở nội viện nhìn cửa chính, không xem sách, không luyện chữ, cơm cũng ăn không nhiều. A Tài biết Thổ Đậu là hài tử từng chịu nhiều vết thương, thoạt nhìn giống hài tử bình thường không có gì đáng ngại, nhưng nó rất mẫn cảm. Cao Hành nói, tối hôm qua nó đột nhiên khóc lóc, có lẽ nó đã ẩn nhẫn đến cực hạn.

Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Thổ Đậu ngồi ở nội viện, mắt nó chớp chớp, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là vui mừng, rồi hai mắt ngập nước.

A Tài tiến lên, “Sao vậy, sư phụ mới xuất môn vài ngày, ngươi không nhận ra nữa?”

Nghe được thanh âm của hắn, Thổ Đậu mới xác định những gì nó thấy không phải ảo giác, sư phụ đã trở lại.

Giây tiếp theo, Thổ Đậu nhào vào lòng hắn, vì lực quá lớn, A Tài phải lui về phía sau hai bước mới đứng vững, vết thương sau lưng chấn động khiến hắn cắn môi nhịn đau.

Cao Hành đứng bên cạnh muốn lên tiếng nhắc nhở Thổ Đậu, thì bị A Tài ngăn trở.

“……” Hắn cảm thấy một mảnh trước ngực mà Thổ Đậu vùi đầu vào trở nên ẩm ướt, hắn ôn nhu xoa đầu nó, “Nhớ sư phụ như vậy?”

Người trong lòng gật đầu.

“Ha ha, sư phụ cũng rất nhớ ngươi, nếu không vì chuyện quá đột ngột, nhất định sẽ mang các ngươi theo.”

Sờ đến thân thể chỉ còn xương cốt của Thổ Đậu, lại gầy thành cái dạng này, “Sư phụ ra ngoài mua thức ăn, ngươi muốn ăn gì, bữa trưa sư phụ nấu cho ngươi.”

Thổ Đậu cọ cọ trước ngực sư phụ, đem nước mắt cọ sạch sẽ, ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng, “Ta cũng đi.”

“Ân.” A Tài mỉm cười, gật đầu đáp ứng, “Chúng ta đi ngay bây giờ.”

Cao Hành nhịn không được nói, “Nếu không, nghỉ chút đã?” Nhìn hắn như vậy, vết thương sau lưng chắc chắn chưa dưỡng hảo.

A Tài hiểu ý của hắn, “Không sao. Nhưng hai chúng ta đều thể nhược, ngươi nên đi theo xách đồ.”

Cao Hành nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn, sao có thể nhẫn tâm nói một chữ ‘không’.

Vẫn là chợ lúc trước, vẫn là đại thúc đại tỷ thân thiết lúc trước, A Tài dạo qua một vòng, thân thiện chào hỏi một vòng, lúc rời đi, chỉ thấy tay trái Cao Hành xách hai con gà, tay phải bưng cái giỏ bên trong đầy rau dưa thịt quả. Nhìn hai người tay trong tay đi phía trước, thoải mái cười nói, trong nội tâm đành tự an ủi, đại trượng phu phải như vậy….

A Tài vừa đi vừa kể chuyện cho Thổ Đậu, những truyện cười kiếp trước từng xem, đều kể hết cho nó.

“…… Ngươi nói người nọ có buồn cười không?” A Tài cười hỏi.

Thổ Đậu có chút mờ mịt gật đầu. Tuy nó không quá hiểu sư phụ đang nói cái gì, nhưng sư phụ đã nói buồn cười thì nhất định buồn cười. Có thể nói, Thổ Đậu rất tin tưởng A Tài, sư phụ nói gì đều đúng, dù sai vẫn là đúng.

Nói một hồi, A Tài cảm thấy khô miệng, mà về nhà còn một đoạn khá xa, tìm trà lâu uống nước là tốt nhất. Vì vậy hắn ngừng bước, quay người nói với Cao Hành, “Chúng ta vào uống chén trà.” Nói xong liền kéo Thổ Đậu vào trà lâu.

Lời kháng nghị của Cao Hành còn chưa ra khỏi miệng, bắt hắn mang theo những thứ này vào trà lâu…… Thấy hai người kia đã vào cửa, bất đắc dĩ, chỉ có thể theo sau.

Trong trà lâu có rất nhiều khách nhân, nhóm người A Tài tìm một bàn trống ngồi xuống. Cao Hành đặt toàn bộ thức ăn xuống dưới gầm bàn, tận lực không để bất kì ai thấy.

Lúc này, một thân ảnh khiến A Tài chú ý, “Người kia…. ” Thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.

Cao Hành và Thổ Đậu theo ánh mắt A Tài nhìn sang, chỉ thấy ba người xa lạ đang ngồi ở bàn bên cạnh.

“Ba người kia ta cũng không nhận ra.” Cao Hành quay đầu lại nói, Thổ Đậu cũng lắc đầu.

“Không nói khách nhân, ta nói tiểu nhị kia, nhìn hắn thật quen mắt ……” A Tài cẩn thận suy nghĩ.

Cao Hành nhìn tiểu nhị, thoáng kinh sợ, “Đó là……”

“Ngươi cũng biết?” A Tài hỏi.

“Tiểu Lục Tử, đó là Tiểu Lục Tử……” Cao Hành kinh hô.

“Tiểu Lục Tử nào?” A Tài nhất thời không kịp phản ứng.

“Chính là Tiểu Lục Tử bị chém đầu, chặt tay chân.” Cao Hành vội la lên.

“A……” Nghĩ tới, chính là tiểu nhị của Nhất Phẩm lâu. Nhưng, “…… Ai nói người bị chém đầu chặt tay chân là Tiểu Lục Tử?” Lúc đó chỉ hoài nghi mà thôi, không có chứng cứ chứng minh người nọ là Tiểu Lục Tử.

Đúng a, trước kia vì án tử của lão bản Nhất Phẩm lâu nên hoài nghi người kia có thể là Tiểu Lục Tử, án tử đã sớm phá…… Dọa hắn cho rằng giữa ban ngày gặp quỷ, Cao Hành nghĩ thầm, nhưng, “……Vậy người bị chém đầu chặt tay chân là ai?”

A Tài ngồi thẳng hạ vai, hắn làm sao biết.

“Thi thể kia để lâu như vậy, không được……” Vừa nghĩ tới thi thể kia đã bắt đầu hư thối, Cao Hành cảm thấy có chút buồn nôn.

“Ta đem thi thể đông lạnh. Cho nên thi thể không bị hư thối.” A Tài nói.

“Đông lạnh?” Cao Hành hỏi.

“Ân, đây là biện pháp bảo tồn thi thể tốt nhất.” A Tài bổ sung.

“A…… Chính là, ngươi đông lạnh ở đâu?” Bây giờ là mùa xuân, trong nghĩa trang không có hầm băng.

A Tài ôn nhu cười, Cao Hành cảm thấy tóc gáy trên người đều dựng đứng, “Ngươi sẽ không…… Đặt tại hầm băng ở quý phủ của Thôi đại nhân chứ?”

“Đương nhiên không.” Nghe A Tài phủ nhận, Cao Hành nhẹ nhàng thở ra.

“Ta đặt tại hầm băng ở nhà ngươi.” A Tài lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Cao Hành hét lên.

Trà lâu vốn ầm ĩ bị tiếng hét làm chấn động, tĩnh lặng mấy giây, mọi người tiếp tục ngươi nói của ngươi, ta đàm của ta.

A Tài nhìn chung quanh, “Làm gì mà kích động như vậy, cái này là phòng ngừa thi thể bị hư thối.”

“Vậy ngươi cũng không thể dùng hầm băng của nhà ta.” Cao Hành nhớ tới, mấy ngày hôm trước trời nóng, còn ăn hoa quả ướp lạnh, mới hồi tưởng, hắn bắt đầu muốn nôn mửa.

“Ta đã nói với cha ngươi.” A Tài tỏ vẻ ‘Đã báo cáo với lãnh đạo’, “Hóa ra bá bá không nói cho ngươi biết?”

“……” Cao Hành giống như ăn phải hoàng liên, khổ không nói nên lời. Nếu nói cho hắn, chắc chắn hắn phản đối hai tay hai chân. Trong hầm băng, ngoại trừ những khối băng lớn, còn để rất nhiều thực vật, hắn thề, mùa hè năm nay, món nào ướp lạnh hắn tuyệt đối không ăn.

“Ngươi yên tâm, ta đã bảo người tạo một thùng sắt đem thi thể đặt bên trong.” A Tài thấy vẻ mặt xanh xao của Cao Hành, vội vàng an ủi.

Bảo hắn yên tâm cái gì? Yên tâm ăn những thứ trong hầm băng? Khóe miệng Cao Hành run rẩy.

“Hai vị khách quan muốn dùng gì?” Tiếng người vang lên, là Tiểu Lục Tử tươi cười hỏi han.

“Ngươi là Tiểu Lục Tử?” A Tài hỏi.

“Đúng vậy, khách quan, các ngài thường xuyên tới đây sao? Không ngờ vẫn có người nhớ rõ Tiểu Lục Tử.” Tiểu Lục Tử hưng phấn nói.

“Đương nhiên nhớ rõ, trước kia ngươi là tiểu nhị của Nhất Phẩm lâu, đúng không?” A Tài cười nói.

“Ơ, khách quan, ngay cả trước kia ta là tiểu nhị ở đâu đều nhớ rõ, Tiểu Lục Tử nhận được ngài quải niệm.” Tiểu Lục Tử ôm quyền nói.

“Sao ngươi lại tới đây này?” Cao Hành đi thẳng vào vấn đề.

“Khách quan, ngài không biết sao, lão bản của Nhất Phẩm lâu xảy ra chuyện, vừa vặn lúc đó ta cũng kiếm được một số tiền, Tiểu Lục Tử chưa từng ra khỏi kinh thành, cho nên muốn tới nơi khác thăm thú, thuận tiện tìm thê tử, đi một vòng, tiền hết, người cũng không tìm được, vừa vặn trà lâu này chiêu tiểu nhị, ta đến đây làm.” Tiểu Lục Tử giải thích, “Ai, các vị xem, mải nói chuyện phiếm, đã quên hỏi ba vị muốn dùng gì?”

“Một bình trà, một ít điểm tâm là được.” A Tài đáp.

“Hảo, lập tức tới.”

Người ngoài rời đi, Cao Hành thu hồi ánh mắt, “Hóa ra hắn thật sự đánh bạc thắng được tiền.”

“Đúng vậy, thời gian trùng hợp, thiếu chút nữa chúng ta cho rằng hắn có liên quan tới án tử mà bị diệt khẩu.” A Tài cũng nói.

“Nhưng thật trùng hợp……” Cao Hành nói thầm

Về đến nhà, A Tài vào bếp, Cao Hành và Thổ Đậu giúp đỡ. Rất nhanh bốn món ăn một món súp lên bàn.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, dọn xong bát đũa, tiếng đập cửa vang lên.

Gần cửa nhất, Cao Hành đứng lên nói, “Ta đến xem.”

Mở cửa ra, thấy người tới, Cao Hành sửng sốt một chút.

“Thất thần làm gì? Ngươi định chắn cửa không cho ta vào sao?” Người tới chính là công chúa Triển Kiều Mỹ, cùng thị nữ Tiểu Bích của nàng, hai người đều vận nam trang, chắc chắn là trốn ra cung.

Cao Hành không tránh không được, mà tránh cũng không xong.

“Ai vậy?” A Tài nhìn thấy Cao Hành vẫn đứng tại cửa, hỏi.

Tiểu Bích tiến lên đẩy Cao Hành ra, để công chúa đi vào.

Lần trước công chúa đến, Thổ Đậu đã rời khỏi tiểu viện từ sáng sớm, cho nên cũng thập phần lạ lẫm với công chúa này.

A Tài liếc nhìn người tới, “Ngươi là?”

“Ngươi là A Tài?” Triển Kiều Mỹ trực tiếp hỏi.

“Đúng, ta có quen ngươi sao?” Gần đây, hình như đột nhiên xuất hiện một số người khó hiểu, trước là Âu Dương Húc, bây giờ lại thêm một người.

“Làm càn, thậm chí ngay cả công…… Công tử nhà ta cũng không nhận ra.” Tiểu Bích vội vàng sửa lời.

Ngữ khí này, “…… Ngươi quen hắn sao?” A Tài chỉ vào Thổ Đậu, nhìn về phía Tiểu Bích.

“Sao ta có thể quen hắn.” Nhìn tiểu hài tử có đôi mắt thật to, vẻ mặt khờ dại, ăn mặc mộc mạc, Tiểu Bích thản nhiên nói, nàng chỉ quen biết quý nhân.

“Vậy thì đúng rồi, thiên hạ to lớn, nếu người nào ta cũng biết, mới là lạ. Ngươi cũng không quen biết chúng ta? Tại sao nói ‘làm càn’.” A Tài trả lời.

“Công…… Công tử nhà ta là thân phận gì, hắn là thân phận gì. Sao có thể đánh đồng.” Tiểu Bích trưng thân phận lên.

“A? Công tử nhà ngươi có thân phận gì?” A Tài đánh tới trọng điểm.

“Là……” Tiểu Bích một hơi dấu trong miệng.

Triển Kiều Mỹ duỗi quạt ra ngăn cản Tiểu Bích, cười nói, “Đã sớm nghe ngỗ tác A Tài phá án tài giỏi, không ngờ công phu ăn nói cũng rất cao.”

“Đa tạ khích lệ.” A Tài khách khí nói, “Không biết nhị vị hôm nay đến đây, có gì phải làm sao?”

“Không làm gì, chỉ tới thăm ngươi một chút. Trước, ta đã tới rất nhiều lần nhưng không gặp ngươi. Cho nên hôm nay lại đến thử thời vận.” Lúc sáng nàng thu được tin tức hắn đã trở lại, mới vội vàng trốn ra cung, nàng muốn biết đối thủ của mình có bộ dáng thế nào.

Đến gặp hắn? A Tài cúi đầu nhìn chính mình, “Chẳng lẽ tướng mạo của ta có gì khác lạ? Cần ngài đặc biệt tới xem?” Từ khi nào hắn trở thành động vật trong vườn bách thú, hơn nữa còn bị xem miễn phí.

“Tướng mạo không có gì khác lạ.” Chỉ có khí chất đặc biệt, thấy đồ ăn trên bàn, “Sao các ngươi chỉ ăn chút cơm thế này?”

Chưa thấy qua người không có mắt như vậy, đã biết rõ người ta muốn ăn cơm, không có việc gì, còn không nhanh rời đi. “Chúng ta đều ăn chút cơm thế này hàng ngày. Nếu không có chuyện gì, ghế trong nhà không nhiều lắm, không thể mời nhị vị.”

“Ngươi…… Ngươi đang đuổi chúng ta đi?” Tiểu Bích mở to hai mắt, không thể tin lời được nàng mới nghe được.

“Tiểu cô nương thính lực không tốt nha, ta chỉ nói không thể mời nhị vị, đuổi các vị khi nào?” A Tài lắc lắc đầu, kỳ quái hỏi.

Cao Hành đứng một bên nhịn cười, trước kia hắn bị hai chủ tớ này hành không ít, hắn đột nhiên phát hiện, chỉ cần không phải nhằm vào hắn, A Tài mồm miệng lanh lợi rất có ích.

“Ngươi……” Tiểu Bích bị chọc giận, nghẹn đỏ mặt.

“Đã không phải đuổi, chúng ta đứng cũng không sao.” Triển Kiều Mỹ nói, nàng không tin, các nàng đứng ở đây, bọn họ có thể thoải mái ăn cơm.

“…… Nhị vị đã kiên trì như thế……” Nghe vậy, Triển Kiều Mỹ hất cằm lên, “A Hành, tới ăn cơm.” Vừa mời người trong nhà, vừa nói với Triển Kiều Mỹ, “Thỉnh không để ý a.”

Cao Hành nhìn A Tài lại nhìn chủ tớ hai người, nếu như chọc giận điêu ngoa công chúa này, “…… A Tài……”

“Ăn cơm ăn cơm.” Hắn trực tiếp cắt đứt lời Cao Hành. “Khách nhân đã không ngại, ngươi ngại cái gì.”

Cao Hành ngẫm lại cũng đúng, người ta nói muốn đứng, không thể trách bọn họ. Vì vậy cũng to gan ngồi xuống ăn cơm.

Triển Kiều Mỹ nắm thật chặt cây quạt, ngón tay trắng bệch, Tiểu Bích càng giận đỏ mắt. Chủ tử của nàng chưa bao giờ bị khi dễ như vậy.

Tuy bị người nhìn chằm chằm, ăn cơm sẽ không thoải mái, nhưng A Tài vẫn quyết định coi thường hai người kia, hai người không mời mà tới.

Rất rõ ràng, A Tài và công chúa, lần đầu giao phong, A Tài thắng.
Bình Luận (0)
Comment