Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 48

Trở lại nội cung, Triển Kiều Mỹ đen mặt ngồi trên ghế.

Tiểu Bích cẩn cẩn dực dực nhìn biểu tình của công chúa, “A Tài kia đúng là không biết tốt xấu, dám đối xử với công chúa như thế, thật đáng giận. Còn có tên Cao Hành, biết rõ thân phận của công chúa mà cũng hùa theo……”

“Câm miệng.” Triển Kiều Mỹ chịu không được Tiểu Bích lải nhải, trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Bích bị dọa đến rụt cổ, cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Triển Kiều Mỹ nhìn chằm chằm một điểm, nheo mắt lại, nàng sẽ đòi lại những gì phải chịu hôm nay.

Cao Hành nghĩ nghĩ, cảm thấy lúc điêu ngoa công chúa rời đi, có vẻ bị chọc giận không nhẹ, liền lo lắng, “A Tài, chúng ta làm như vậy có quá mức hay không…..”

Nhìn Thổ Đậu viết chữ, A Tài không ngẩng đầu lên, chỉ đáp, “Ta không biết, các nàng đã không xem mình là khách nhân, chúng ta cần gì phải khách khí.”

“Có thể…… Nói như thế nào nàng cũng là công chúa.” Cao Hành cau mày nói.

“Công chúa? Lại một thân phận không đơn giản.” A Tài sửng sốt, hóa ra đó là một công chúa. Vừa rồi đã cảm thấy ngữ khí của tiểu nha đầu bên cạnh vênh váo tự đắc, khó trách……

“Ngươi không biết nàng là công chúa?” Hắn tưởng người này biết rõ.

“Trên mặt nàng không có ghi ‘Ta là công chúa’, sao ta biết được.” Chính cô ta không báo danh, lại không ai nói cho hắn biết.

“Trời ạ, ta nghĩ ngươi biết, cho nên mới……” Hắn còn tưởng rằng, vì có Tam gia là chỗ dựa nên A Tài mới không thèm để ý …… Làm sao bây giờ? Công chúa kia chắc chắn không chịu để yên, đến lúc đó A Tài có thể nói không biết nàng là công chúa, còn hắn lấy cớ gì a……

Nhìn thoáng qua bộ dáng như trời sập đến nơi của Cao Hành, “Một cô công chúa đến tìm chúng ta làm gì chứ?” Đây là điều hắn không nghĩ ra.

Cao Hành ai oán nhìn hắn, “Ngươi không biết?”

“Biết cái gì?” Hắn bỏ lỡ cái gì sao?

“Bởi vì án tử lần trước, ngươi lập công lớn, Hoàng thượng ban cho ngươi danh xưng ‘Thiên triều đệ nhất thông minh’, người vừa rời đi là trưởng công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, rất là điêu ngoa, nghe chuyện của ngươi, nên muốn khiêu chiến, nếu ngươi thắng công chúa sẽ quyết định gả cho ngươi, ngươi thua, thì không có tiếng cũng không có miếng.” Cao Hành giải thích.

“Thiên triều đệ nhất thông minh?” Hắn đâu phải Bao Chửng, đúng là tai bay vạ gió.

“Trước kia nàng đến rất nhiều lần, nhưng ngươi ở chỗ Tam vương gia, nàng khiến Cao phủ gà bay chó chạy, không được sống yên ổn, hiện tại ngươi trở lại, phỏng chừng cái ‘Chiến thiếp’ cũng không xa, ngươi cứ chuẩn bị đi.” Cao Hành có chút vô tâm vô phế nói.

“Chuẩn bị cái gì?”

“Chuẩn bị thú công chúa về nhà, hoặc chuẩn bị mất hết danh dự.” Cái này còn không rõ.

A Tài tỏ vẻ khó hiểu, không nói tiếp.

Buổi tối, sau khi dỗ dành Thổ Đậu ngủ, A Tài khoác ngoại sam đi vào viện tử, nằm trên võng, nhìn trăng sao, nhớ kiếp trước ở thành A, có khi nào hắn rảnh rỗi mà ngắm trăng ngắm sao.

Cảm giác những chuyện kia thật xa xôi.

Hắn luôn tự nhận mình là người lý trí, nhất là một pháp y [ngỗ tác], càng cần lý trí.

Nhưng vướng vào chuyện tình cảm, lý trí lại mất hết……

Nghe được động tĩnh sau lưng, A Tài không đứng dậy, hắn bất động, y cũng không động.

“Đến đây sao không ngồi?” A Tài nhịn không được, lên tiếng, làm gì mà đứng nhìn hắn như vậy……

“Ngươi biết là ta?” Triển Cảnh Nham đứng ở chỗ cũ, không ngồi xuống.

“Có người của ngươi che chở, nếu nguy hiểm, ai có thể tới gần ta?” A Tài hít sâu một hơi, có chút lạnh, “Nếu là Cao Vấn thì sẽ đi cửa trước.”

Triển Cảnh Nham khẽ nhíu mày, y dễ dàng thấy được sự trào phúng trong ngữ khí của A Tài, “Bọn họ chỉ âm thầm bảo vệ ngươi, sẽ không ảnh hưởng ngươi.”

A Tài trừng hai mắt, nâng cao cái cằm, cố gắng nhìn rõ Triển Cảnh Nham……

“Từ góc độ này ta không thấy được ngươi.” A Tài nói như thế.

Triển Cảnh Nham đến gần một chút, “A, thấy được…… Nằm xem thật không thoải mái.”

“Ngươi có thể ngồi dậy xem……”

“Tên của ngươi?”

“Ta đã từng là Ngô Lương, hiện tại là A Tài. Thân phận?”

“…… Thiên triều Tam vương gia.”

“Ta là ngỗ tác, có mấy huynh đệ tỷ muội?”

“Bốn.”

“Ta không biết ta có huynh đệ tỷ muội không, thú thê chưa?”

“…… Chưa.” Triển Cảnh Nham hiểu rõ suy nghĩ của A Tài, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

“Thật khéo, ta cũng chưa, ngươi thích y phục màu gì?”

“Màu tối là được.”

“Ta không thích bạch sắc, dễ bẩn. Ngươi thích ăn món gì?”

“Ăn ngon là được.”

“Cái này giống ta, ngươi thích hoa gì?”

“…… Không thích hoa.”

“Ta cũng không thích ……” Hai người cứ như vậy, một đứng một ngồi, một hỏi một đáp.

A Tài thu hồi khí lực, buông lỏng mình nằm trên võng, hắn đem chân đang bắt chéo thả xuống, cười nhìn Triển Cảnh Nham. Mỗi người đều diễn vai của chính mình, chỉ cần tình cảm của y đối với hắn là thật, vậy đã đủ, thân phận Vương gia cũng có thể xem như một loại nghề nghiệp, tựa như hắn là ngỗ tác……

Người yêu thì nhất định phải đặt dưới kính hiển vi nhìn tỉ mỉ, xem thấu triệt sao? Tư ẩn là tương đối, cái gì cần biết qua thời gian sẽ biết……

Đêm qua hai người nói chuyện cho tới khuya mới nghỉ ngơi, A Tài trở lại bên cạnh Thổ đậu, Triển Cảnh Nham tạm thời hồi phủ.

Buổi sáng, A Tài và Thổ Đậu còn chưa rời giường đã bị tiếng đập cửa ‘Bang bang bang’ đánh thức.

A Tài nhỏ giọng cằn nhằn một tiếng, Thổ Đậu cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vỗ vỗ Thổ Đậu, “Tiếp tục ngủ.”

Thổ Đậu gật đầu, vô thức lầm bầm câu gì đó, trở mình tiếp tục ngủ.

A Tài mặc y phục ra mở cửa, một tiểu cô nương khẽ nâng cằm, dùng lỗ mũi nhìn A Tài, hai tay giao nhau trước bụng, bên trong có một phong thư. Trông thấy cửa mở, trực tiếp đi vào.

“Tiểu cô nương?” A Tài gọi người nọ, “Sáng sớm xông vào nhà nam nhân, cô nương muốn làm gì?” Nói xong, tay trái ôm khuỷu tay phải, tay phải nắm chặt cổ áo, bộ dáng sợ hãi.

“Ngươi…… Ngươi……” Tiểu Bích bị chọc giận, ***g ngực phập phồng cao thấp, người này…… Nàng đem phong thư trong tay đưa cho hắn, rồi xoay người rời đi, nói với hắn thêm một câu chỉ sợ chính mình bị chọc đến điên.

A Tài không hiểu, nhìn tiểu cô nương nổi giận đùng đùng rời đi, hảo quen mặt.

Nhìn phong thư, trên đó viết bốn chữ ‘Ngỗ tác A Tài’. Hắn mở thư ra, cẩn thận đọc một lần.

Hắn khẽ nhíu mày, bỏ thư lại, ngáp một cái, trở về phòng chuẩn bị ngủ tiếp.

“Công chúa, thư đã giao cho ngỗ tác kia? Ngài thật sự muốn……” Tiểu Bích không quá yên tâm, tuy công chúa thông minh hơn người, nhưng chuyện có liên quan tới quốc gia và hôn nhân đại sự của công chúa……

“Đương nhiên.” Triển Kiều Mỹ tự tin nhìn sang bên cạnh, mấy ngày nữa sứ thần của Triệu quốc sẽ đến Thiên triều, mừng sinh thần của hoàng thượng, hai nước giao hảo đã lâu, thái tử Chu Địch của Triệu quốc đích thân dẫn người tới, nghe đồn Chu Địch từ nhỏ thông minh hơn người, văn thao võ lược đều hơn hẳn hai huynh trưởng, là nhi tử Triệu vương yêu thích nhất. Cho nên Triệu vương mới không để ý đến thứ tự, trực tiếp sắc phong hắn là Thái tử. Lần này đi còn có hai vị huynh trưởng của hắn, Ngự Sử đại phu Ngô Triết và Đại tướng quân Hàn Đức.

Mà Chu Địch sẽ trở thành đối tượng đọ sức của nàng và A Tài.

—————————————

Trong mật thất, ba hắc y nhân đứng trước thư trác của Triển Cảnh Nham.

Hắc y nhân bên trái nói, “…… Lần này sứ thần tới, căn cứ vào tin tức Phong Vĩ truyền đến, hắn cũng đi theo.”

Triển Cảnh Nham gật đầu, “Đến lúc đó, bảo hắn rảnh rỗi thì tới gặp ta.”

“Vâng.” Hắc y nhân bên trái lui ra.

Hắc y nhân đứng giữa tiếp tục nói, “Gần đây có rất nhiều ngoại tộc tới kinh thành, hư hư thực thực, theo Triệu quốc mà đến.”

“Tra rõ thân phận của bọn họ, nếu là thương nhân thì không ngại, nếu có thân phận khác, tất cả đều giám thị. Tăng cường phòng hộ trong kinh thành, không để xảy ra sai sót gì.”

“Vâng.” Ba người cùng lên tiếng.

Triển Cảnh Nham phất phất tay, ba người rời khỏi mật thất.

Sắp tới sẽ không yên bình.

———————————————–

“Gần đây có vẻ gia tăng rất nhiều đội tuần tra.” Bữa tối, A tài đột nhiên nói. Nhớ lúc chiều, có rất nhiều quan binh tuần tra trên đường, khiến người ta cảm thấy lo lắng.

“Đúng vậy. Sinh thần của Hoàng thượng sắp đến, năm nay Triệu quốc phái sứ thần sang chúc mừng, cho nên kinh thành tăng cường phòng vệ.” Cao Hành vừa ăn vừa nói.

A Tài minh bạch gật đầu.

“Sư phụ, khi nào tiên sinh trở về?” Thổ Đậu ăn hết cơm, khóe miệng còn dính một hạt, nhìn A Tài hỏi.

“Ngạch……” Kỳ thật hắn cũng không biết khi nào Triển Cảnh Nham rảnh rỗi, “Chốc nữa ta hỏi giúp ngươi…… Khóe miệng.”

“Cái gì?” Thổ Đậu không rõ.

“Khóe miệng có hạt cơm.” A Tài chỉ chỉ bên trái.

Thổ Đậu ngồi đối diện với hắn, cho nên trở thành bên phải.

“Bên kia.”

Thổ Đậu sờ mãi không được.

Cao Hành ngồi bên cạnh nó, nhìn không được nữa, lấy xuống, đặt ở trên bàn.

Cao Hành liếc A Tài, Tam gia phải tiếp đãi sứ thần, chắc chắn không có thời gian tới, “Trước lúc tiên sinh trở về, để ta dạy Thổ Đậu, dù sao gần đây ta không bận.”

“Cũng được.” A Tài ngẫm lại, như vậy cũng không tệ, để Cao Hành tạm thời là tiên sinh sơn trại.

Sư phụ gật đầu, đồ đệ đương nhiên không có ý kiến.

“Trước kia ngươi học cái gì?” Cao Hành và Thổ Đậu ngồi ở thư phòng, mặt đối mặt.

“Tiên sinh dạy cái gì thì học cái đó.” Thổ Đậu bĩu môi nói, đối với việc Cao Hành ‘Giảng bài’, nó không quá tình nguyện, nó cảm thấy Cao Hành là bộ khoái, học thức chắc chắn kém tiên sinh.

“Ngạch, trước kia tiên sinh dạy cái gì?” Cao Hành giẫm phải đinh mềm.

“Dạy văn chương, dạy viết chữ……”

“Dạy văn chương của ai?”

“Không cố định, tiên sinh nghĩ đến cái gì thì sẽ dạy cái đó.”

“Vậy hôm nay học…… Học……” Cao Hành xem thường công việc ‘Giáo viên’ này, đến nỗi sách cũng không mang đến.

“Học cái gì?” Thổ Đậu hỏi.

“Trước tiên tiếp tục học viết chữ, lần sau lại học văn chương.” Hắn phải chuẩn bị sách.

“A.” Thổ Đậu không nói gì, lấy một tờ giấy đưa cho Cao Hành.

“Làm gì vậy?”

“Trước kia tiên sinh đều viết, rồi ta tập viết theo.” Thổ Đậu chớp mắt, ngẫm nghĩ, nói.

Ngạch, “…… Hảo.” Tiếp nhận giấy bút, Cao Hành quy củ củ nhất bút nhất họa viết chữ.

Sau một lát.

“Được rồi.” Nói xong, đưa giấy cho Thổ Đậu.

Thổ Đậu nhận lấy, nhìn nhìn, lại không viết.

“Làm sao vậy?”

“Chữ của ngươi không đẹp như tiên sinh……” Vẻ mặt Thổ Đậu đầy vô tội, lẩm bẩm.

Cao Hành kéo khóe miệng, “……Vậy hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tiếp tục.”

“A.” Thổ Đậu liếc Cao Hành, trong nội tâm có một thanh âm nho nhỏ vang lên, quả nhiên không tốt.

Cao Hành nhận thấy ý tứ trong mắt hắn, sắc mặt u ám, sao hắn lại tự đẩy bản thân vào chuyện này…… Nội tâm ảo não đấm bàn.

Buổi học đầu tiên của hai người, không đến một giờ đã xong.
Bình Luận (0)
Comment