Một lát sau, La Bá Long gần như đã thỏa thuận xong xuôi tất cả với Tiếu Thiên. Ông ta quay người, vung tay về khoảng đất trống khác trong con hẻm.
Lập tức khoảng trống đó như tấm gương vỡ tan thành nhiều mảnh, thân ảnh La Thiên Tuyết từ bên trong hiện ra.
Ban đầu, La Bá Long không đến nơi này một mình. Thực tế ông ta còn mang cả La Thiên Tuyết nhưng đã bị ông ta giấu đi.
La Bá Long đã dùng sức mạnh của bản thân tạo ra một khu vực đặc biệt, ngăn cách sự hiện diện diện của La Thiên Tuyết với bên ngoài.
La Thiên Tuyết ở bên trong có thể chứng kiến tất cả, chỉ là không thể di chuyển và phát ra âm thanh nào.
La Thiên Tuyết vừa tự do thì liền ngồi thụp xuống òa lên khóc. Nhận ra bản thân trãi qua suốt mấy ngày vừa rồi, chỉ là trò đùa của hai con người đáng hận kia. Cô ấy thật sự rất uất ức.
Cái gì mà cá cược, cái gì mà giả dạng làm ăn mày là có thể biết được vv, tất cả chỉ là lừa dối.
La Bá Long đưa ánh mắt ra hiệu về phía Tiếu Thiên. Ý ông ta rất rõ ràng, lão muốn xem thử cách "gia sư" lão tuyển được giải quyết vấn đề này.
Tiếu Thiên thầm nhức cả trứng, hắn thầm nghĩ:
"Cái lão già này hết chuyện làm, ăn rồi thử, thử hoài không thấy mệt sao!"
Tuy nghĩ thế, nhưng là người "dưới mái hiên" Tiếu Thiên nào dám nói gì, hắn chỉ có thể cắn răng, cười thật lớn tiến về chổ La Thiên Tuyết.
Tiếng cười của Tiếu Thiên rất lớn, lấn át luôn tiếng khóc của La Thiên Tuyết. Hắn lại tiếp tục đi vòng quanh La Thiên Tuyết vừa đi vừa cười lớn hơn.
La Thiên Tuyết vốn đang rất tuổi thân, Nhưng sau khi nghe tiếng cười càng càng ngày càng lớn càng của Tiếu Thiên thì chút uất ức kia liền biến mất.
Âm thanh kia, lọt vào tai La Thiên Tuyết thật sự rất chói tai, nó như có một đám đông đang liên tục chế nhạo cô ấy. Dù chưa bao giờ sát sinh nhưng lúc này La Thiên Tuyết thật sự có súc động giết người.
Sau chốc lát, La Thiên Tuyết dừng hẳn khóc lóc. Cô ấy đừng dậy, ánh mắt giận dữ nhìn Tiếu Thiên. Lúc này Tiếu Thiên mới dừng cười, chậm rãi mở miệng nói:
"La Tiểu Thư cô thấy đấy, nước mắt chỉ là biểu hiện sự bất lực của kẻ yếu đuối. Khi cô khó chịu, uất ức, bất lực ngồi khóc thì những kẻ làm cô tốn thương dù bên ngoài hay trong âm thầm đang hả hê cười vào mặt cô. Cô cảm thấy khóc lóc giải quyết được vấn đề gì không?
Cô còn muốn khóc nữa không?"
Thấy La Thiên Tuyết không nói gì mà vẫn hằm hằm nhìn mình. Tiếu Thiên quay người, đi về chổ La Bá Long, hắn tiếp tục nói:
"La Tiểu Thư cô hãy nhớ, nước mắt đơn giản chỉ thứ công cụ để cô thu hút sự quan tâm, đồng cảm của những người yêu thương cô. Nó thật sự không làm gì được kẻ thù của cô đâu"
Đi tới nơi, Tiếu Thiên đưa tay hướng về La Bá Long bên cạnh mở miệng:
"Như tiểu thư có thể thấy, nếu tổ phụ cô không quan tâm tới hoặc ông ấy không còn nữa thì cô có thể làm gì với tiếng khóc ấy. Nên sau này, khi tiểu thư muốn khóc, hãy nhớ đến lời tại hạ nói"
La Thiên Tuyết vẫn đứng đó, khuôn mặt vẫn mang vẻ hậm hực. Nhưng trong lòng cô lúc này đang liên tục gào thét "Đúng, tại sao mình phải khóc vì mấy người xấu này" Dù cô ấy vẫn biết Tiếu Thiên đang cưỡng từ, đoạt lí.
La Bá Long im lặng quan sát nãy giờ, lúc này mới lên tiếng:
"Tiểu Tuyết con củng thấy rồi đó, thời gian của ta củng chỉ còn vài năm nữa. Tính từ bây giờ đến ba năm kế tiếp con sẻ theo thầy Tiếu Thiên đây rèn luyện. Chút ít thời gian còn lại của ta, ta sẻ cố gắng làm tất cả để đưa con lên vị trí Hoàng đế đời thứ tám của La Quốc này"
La Thiên Tuyết không phục, phản bác ngay:
"Tại sao con phải theo học tên đáng ghét kia, hắn còn nhỏ hơn con. Với lại con củng không muốn làm Hoàng Đế gì cả"
Tiếu Thiên thì khẽ ngạc nhiên, La Bá Long ngoài nói với La Thiên Tuyết đây củng là muốn nói cho hắn nghe. Nhanh chóng suy nghĩ, hắn củng hiểu được:
"Củng đúng, tới Đại La Thư Viện với ta là quan trọng nhưng trong mắt lão quá tầm thường. Đây là muốn "quăng bánh" cho ta sao? Là muốn ta làm việc hết sức sao. Có chút lớn đấy nhỉ! Đúng là không liên quan tới truyền thừa thì chẳng là gì trong mắt lão. Nhưng ta muốn thứ này để làm gì"
Nơi khác thì Tiếu Thiên không biết nhưng tại La quốc, quan hệ sư đồ cực kì xem trọng. Sau này nếu La Thiên Tuyết là Nữ Hoàng thì Tiếu Thiên củng không kém một bước lên trời bao nhiêu.
Có thể hiểu đơn giản. Danh hiệu " ân sư của Nữ Hoàng" đủ để một phàm nhân như Tiếu Thiên địa vị ngang bằng tu sĩ trung cấp.