Nghe La Thiên Tuyết kháng nghị, La Bá Long nghiêm khắc nói:
"Hô nháo! Từ xưa đến nay người giỏi làm thầy, chỉ những kẻ ấu trĩ mới lấy tuổi tác ra so sánh quan hệ sư đồ"
Nghe tổ phụ của mình lớn tiếng, La Thiên Tuyết không dám nói nữa nhưng trong lòng thì vẫn không phục. Cô ta giận dỗi, quay mặt ra hướng khác, im lặng không nói.
Tiếu Thiên thấy cảnh này, hắn chắp tay hướng La Bá Long nói:
"Thưa Đại Đế, tiểu tử củng có một điều kiện cần nói trước. Sau này, La Tiểu Thư có theo tiểu tử học hỏi thì tất cả phải nghe theo tiểu tử. Tiểu thư, tuyệt đối không được tùy ý làm bậy muốn làm gì thì làm"
Tiếu Thiên nói điều kiện này với La Bá Long, ý tứ rất rõ ràng:
Ngài xem đi, chất nữ của ngài không phục quản giáo như thế, ta có tài năng thông thiên củng không chỉ dậy được. Ngài mau trở về, điều chỉnh lại cô ta đi rồi hãy giao cho ta
La Bá Long quay lại nhìn Tiếu Thiên. Lão ta trầm ngâm trong chốc lát rồi nhanh chóng mở miệng đáp ứng:
"Được, tất cả như ngươi mong muốn"
La Bá Long củng hiểu, cứ để La Thiên Tuyết thế này thì khó mà học hành gì được. Ông ta củng rất bất đắc dĩ, chất nữ càng lớn càng khó bảo.
Không có lựa chọn, La Bá Long đành phải trở về thông não cho đứa cháu này rồi mới có thể giao cho Tiếu Thiên được.
Nói xong, La Bá Long đi thẳng tới chổ La Thiên Tuyết. Ông ta đặt tay lên vai chất nữ của mình xong, chân đạp mạnh xuống đất. Lập tức, thân ảnh hai ông cháu như ảo ảnh biến mất trong con hẻm.
Tiếu Thiên nhìn bóng dáng hai người kia biến mất. Hắn thở ra một hơi, rốt cuộc thì hai vị ôn thần kia củng đã rời đi.
Lúc này, mô hôi sau lưng Tiếu Thiên đã ướt nhẹp. "Theo hầu" hai vị kia thật quá vất vả, hắn luôn luôn phải trong tình trạng căng não suy nghĩ.
Tiếu Thiên quay người, chậm rãi tiến lại chổ mấy chiếc bao bố. Tới nơi, hắn ngã người nằm ngữa xuống chiêc bao.
Tiếu Thiên ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, hai bàn tay nắm chặt. Trong lòng hắn lúc này, đang gào thét:
"Sức mạnh! Ta cần thật nhiều sức mạnh!!!!"
Tiếu Thiên thật sự đang rất giận. Hắn đã làm gì sai? Hắn đang theo đuổi cuộc sống của mình chứ có gây chuyện với ai đâu. Tự dưng họa từ trên trời rơi xuống đầu hắn.
Chỉ vì La Bá Long hứng thú với hắn, muốn trưng dụng hắn làm việc cho lão. Thế là họa liền ập xuống đầu Tiếu Thiên.
Khoảng thời gian đối mặt với La Bá Long, Tiếu Thiên luôn phải đối mặt với nguy cơ sinh tử. Vì cái gì chứ? Chẳng phải đơn giản là hắn yếu sao? Vận mạng hắn, phải phó mặc cho người ta tùy ý nắn bóp mà hắn chẳng thể làm gì đó sao?
Tiếu Thiên còn chẳng thể làm gì được. Hắn phải liên tục hạ thấp tư thái, hắn củng không dám biểu lộ sự bất mãn. Chẳng phải vì hắn yếu sao?
Tiếu Thiên còn phải phối hợp với lão già đó, vui vẻ với yêu cầu của lão, dù bản thân hắn không muốn. Đây chẳng phải là củng vì hắn yếu sao?
Tiếu Thiên hận! Hắn hận sự bá đạo của La Bá Long! Hắn củng hận luôn thái độ xem mạng người như cỏ rác của ông ta! Hắn càng hận Thái độ ban ơn, luôn nghĩ mình là tất cả của lão! Nhưng mà thứ hắn hận nhất là sự bất lực của bản thân.
Cảm giác bất lực lúc ấy thật khó chịu, nó như là một mủi dao sắc bén đang từ từ đâm vào trái tim Tiếu Thiên.
Sau một lát, Tiếu Thiên đã điều chỉnh lại được cảm xúc. Hắn chậm rãi thả bàn tay ra, đôi mắt hắn vẫn vô thức duy trì mở rộng nhìn những vì sao trên trời.
Lòng Tiếu Thiên bây giờ đã không còn giận dữ, nhưng khao khát sức mạnh vẫn cháy dữ dội. Thứ khao khát tưởng chừng như đã mất khi hắn rời đi Trần Gia hóa ra vẫn tồn tại trong hắn, chỉ là lí trí của hắn lấn áp nó đi mà hắn không phát hiện được.
Tiếu Thiên bắt đầu tự hỏi bản thân:
"Sức mạnh là cái gì? Ta phải làm sao để có được nó?"
Gần mười phút trôi qua, Tiếu Thiên vẫn nằm duy trì tư thế như ban đầu. Miệng của hắn kể từ lúc rơi vào trạng thái tự hỏi đến hiện tại, vẫn luôn thì thào một câu "Sức mạnh là cái gì"
Một lát sau, Tiếu Thiên nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ, có vẽ hắn đã tìm được thứ mà hắn muốn.