Đường Thành Thần

Chương 5 - Trần Ngọc Thạch

Trở lại buổi tối hôm Tiếu Thiên nhảy vực.

Ban đêm trung tâm Trần Gia như một dải lụa bằng ánh sáng mờ ảo vắt ngang trong màn đêm vô tận. Xuyên suốt cả khu vực rộng lớn là vô số Dạ Quang Thạch đắt tiền được giăng khắp nơi để chiếu sáng, tôn lên vẽ hào hoa, kì bí của nơi này.

Đã bắt đầu vào đêm nhưng mọi thứ vẫn sống đông, nhôn nhịp không khác gì ban ngày, khắp nới vang lên đầy rẫy tiếng cười nói, vô số người hầu , đầy tớ tới lui tập nập. Đây là thời điểm an hưởng lạc thú của rất nhiều thiếu gia, tiểu thư sau một ngày dài tu luyện vất vả ở Truyên Công Đường.

Một khu trạch viện tọa lạc tại vùng ven phía bắc khu vực trung tâm Trần Gia.

Trần Ngọc Thạch đang ung dung đứng bên khung cửa sổ của một căn lầu các nhỏ. Trên tay hắn đang cầm một ly rượu làm bằng một loại sừng yêu thú nào đó, hắn ngước mắt nhìn ánh trăng lờ mờ trên hồ nước trước mặt, miệng hắn ngân nga vài câu thơ mà hắn vừa mới sáng tác.

Trần Ngọc Thạch khinh thường tất cả những thú vui của kẻ khác, chúng quá tầm thường, dung tục, hắn chỉ yêu thích một mình đứng thưởng thức cảnh đẹp, tận hưởng không gian yên tỉnh, sáng tác vài bài thơ thể hiện cảm xúc. Hắn cho rằng như thế mới là đẳng cấp, là phong cách sống thời thượng.

Đang ung dung tận hưởng hương vị cuộc sống thì .." rầm "..cửa lầu các nhỏ bị đẩy mạnh ra, sắc mặt Trần Ngọc Thạch từ từ chuyển sang vẻ dữ tợn quay đầu lại. Trong mắt là hắn hình ảnh ba tên " trung khuyển" hớt ha hớt hãi lao đến quỳ mọp dưới chân hắn.

Nhịn xuống cảm giác muốn giết người, nếu không phải ba tên này đã theo hắn từ khi hắn còn bé vừa rồi hắn đã hạ sát thủ. Hắn bình tỉnh hỏi :

"Chuyện gì, khiến các ngươi quên đi quy định của ta? ta nghĩ các ngươi biết hậu quả khi không cho ta câu trả lời thỏa đáng chứ nhỉ?"

Tên cầm đầu vừa thở hồng hộc, vừa nói:

"Chuyện ..lớn xẫy ra rồi tứ gia, "Trần Ngọc Anh" hắn chết rồi"

Trong lòng Trần Ngọc Thạch lộp bộp một tiếng , hắn hét vào mặt tên kia:

"Nó chết như thế nào, nói cho rõ ràng"

Sau khi tỉ mĩ nghe lại chuyện xẩy ra từ ba tên kia, tất nhiên Trâng Ngọc Thạnh biết chúng đã dấu đi một số tình tiết xấu về chúng dù sao củng là chó hắn nuôi, thói xấu của bọn chúng thế nào hắn vẫn rõ nhưng với hắn nó không quan trọng. Hắn đi qua đi lại trầm ngâm suy nghĩ đối sách:

" Chuyện này khó xử lí rồi, tên phế vật kia dù gì củng là con cháu dòng chính, rất nhiểu kẻ ghét hắn củng chỉ dám đợi hắn bệnh chết, quan trọng hơn gia tộc đã từng có tiền lệ tàn sát đồng tộc chịu tội xử tử"

"Ta lần này thật sự khó thoát rồi, gia tộc để bảo vệ uy quyền không cho kẻ nào xâm phạm cũng sẽ không ngoại lệ cho ta, ta phải làm sao?"

Bổng nghĩ đến việc gì hắn biến mất tại chổ, ngay sau đó là ba tên " trung khuyển " bị hắn đánh ngất ngay tại chổ, miệng hắn thì thào:

" Các ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc, hãy cống hiến giá trị cuối cùng cho ta đi"

Xong Trần Ngọc Thạch lập tức kêu hộ vệ trông chừng ba tên kia, rồi vội vàng đi tìm mẫu thân cùng cậu của hắn.

Dê thế mạng hắn đã có, chỉ cầm tóm lấy gia đình chúng ép chúng nhận là tự ý hành động là được, miệng lưỡi kẻ khác có mẩu thân và cậu hắn lo. Giờ hắn cần làm là phong tỏa tin tức càng lâu càng tốt, cho hắn có thời gian đi chuẩn bị mọi việc.

Trần Ngọc Thạch chạy như bay trong đêm, hắn vừa chạy vừa tính :

"Ta chỉ cần ngăn được kẻ khác phát giác tầm một ngày, trong thời gian này ta củng không thể bén mãng đến vách Thạch Nhai, nếu bị kẻ khác bắt gặp, ta có mười cái miệng củng không phủi sạch được. Trước mắt phải làm như việc này ta không hề biết, tốt nhất là thời điểm thích hợp tự mình áp giải ba con cừu kia đi Hình Đường chứng minh bản thân. Haizz ..thật là họa vô đơn chí, vừa chết mất Độc Giác Thú, vừa không thể tránh bị phạt nặng rồi. Đáng chết, đôi mẩu tử phế vật kia cứ ám ta mãi ."

Một thời gian sau Trần Ngọc Thạch đã cầu giúp đỡ xong với mẹ và cậu hắn, tất nhiên là củng không thể thiếu một màn bạo hành hắn vì "chuyên gây phiền phức " cho họ .

Bình Luận (0)
Comment