Duy Ngã Độc Tôn

Chương 668

Tốc độ tiểu kiếm này nhanh đến không gì sánh kịp. nhanh đến khó tin. khi quyền phong cương mãnh của Lý Trường Phong kia xuyên thúng hư không, trong nháy mắt tiếp cận ngay mặt Tần Lập, giữa mi tâm của hắn bỗng nhiên lại nhiều thêm một cái điểm đỏ.

Lý Trường Phong thậm chí dường như là hoàn toàn không có phát hiện, vẫn gầm lên:

- Chết đi!

Quyền phong tiêu tan Lý Trường Phong ngã xuống.

Mãi cho đến lúc chết, Lý Trường Phong cùng không sao hiểu được Tần Lập đã là nò mạnh hết đà, rốt cuộc làm thế nào giết chết mình.

- Điều đó không có khả năng!

Bên trong lô ghế Thánh Hoàng nhất mạch, Lý Trường Thiên hai mắt thất thần đứng ở nơi đó. trong miệng thì thào tự nói:

- Tần Lập hắn thật sự đã trở thành đại năng Địa Tiên rồi! Tần Lập hắn...hắn thật sự...đã trở thành đại năng Địa Tiên rồi!

- Lão tổ tông, lão tổ tông! Ngài tinh lại! Ngài phải nén bi thương! Các con cháu còn cần lão tổ tông ngài lãnh đạo đấy.

Một người trẻ tuổi Thánh Hoàng nhất mạch, tức thì bối rối đứng lên nói.

- Lão tổ tông! Bước tiếp theo, chúng ta làm sao bây giờ?

Trong mắt các người Thánh Hoàng lĩnh vực khác rõ ràng đã lộ ý muốn rút lui. Bốn lão tổ tông, đã chết ba người, hai đại năng Địa Tiên, một Lôi Kiếp đỉnh. Còn lại trong đám người bọn họ trừ lão tổ Địa Tiên Lý Trường Thiên, còn có ai là đối thủ của Tần Lập?

Lúc này Lý Trường Thiên lộ ra một chút cười khổ. trong đôi mắt lão tràn ngập mất mát. một hàng nước mắt đục ngầu theo khóe mắt chảy xuống, lão khẽ lắc lắc đầu, nói một câu:

- Thánh Hoàng nhất mạch ta nhận thua! Lấy hai kiện Bảo khí kia đưa cho Tần công tử đi.

- Cái gì. lão tổ tông! Chúng ta...chúng ta thật sự phải nhận thua sao?

Trước đó mọi người của Thánh Hoàng nhất mạch còn không biết làm sao. hiện tại nghe nói phải nhận thua, trong lòng một đám đều vô cùng khó chịu, đã chết nhiều người mạnh mẽ như vậy. hơn nữa còn phải đưa ra hai kiện Bảo khí để cầu tình, không ai có thể cam tâm tình nguyện.

- Ha ha! Không nhận thua, cái thân xương cốt già lão của ta này cũng phải ngã xuống! Ta già rồi cùng không sợ chết, nhưng hiện tại còn chưa thể chết được. Thánh Hoàng nhất mạch, tạm thời còn cần ta thủ hộ. Cho nên. chúng ta phải ráng chịu đựng đả kích này.

Lý Trường Thiên nói với vẻ mặt suy sụp. tuy rằng hận ý đối với Tần Lập sâu nặng đến không thể hóa giải được, nhưng giờ này khắc này. vì lấy đại cục làm trọng, lão chỉ có thể đưa ra lựa chọn như vậy.

Tuy nhiên Lý Trường Thiên cũng nhìn ra được, bốn người kia đích xác là nhằm vào Tần Lập mà tới. trong lòng lão nhiều ít có vài phần an ủi:

- Đừng thấy chúng ta đã thua rồi nhưng Tần Lập ngươi khẳng định cũng không phải là người thắng. Ngươi chẳng qua chỉ chậm hơn một chút so với mấy huynh đệ của ta mà thôi.

Người của Thánh Hoàng nhất mạch trực tiếp đưa hai kiện Bảo khí đến chỗ ghế lô Tần Lập. trong đó một kiện là một cây chiết phiến (quạt xếp). Cây chiết phiến cực kỳ trầm trọng, võ giả cảnh giới Chí Tôn nếu muốn cầm lên cũng phải cố hết sức. Không biết nó được chế tạo bằng chất liệu gì. mặt trên dao động nguyên lực cực kỳ mãnh liệt.

Người bình thường rất ít dùng cây quạt làm vũ khí. Dùng một kiện Bảo khí luyện chế thành chiết phiến, nhiều ít làm cho người ta có hơi khó hiểu. Tuy nhiên có lẽ chiết phiến này là năm đó có đại năng sử dụng cũng chua biết chừng.

Một kiện Bảo khí khác lại là một cái ống sáo cũng vô cùng trầm trọng, không biết luyện chế bằng chất liệu gì.

Hai kiện này tuy rằng đều là Bảo khí. vừa thấy là có thể nhận ra ngay. nhưng trong những người ở đây lại không ai có thể sử dụng được.

Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, thẳm nghĩ nội tình của Thánh Hoàng nhất mạch quả thật là hùng hậu. có được nhiều Bảo khí như vậy. Tuy nhiên hai kiện Bảo khí này. trong số bọn họ ở đây chắc hãn cũng không có người nào sử dụng được.

Thượng Quan Thi Vũ nhìn lướt trên mặt mọi người một vòng, phát hiện không ai cảm thấy hứng thú với hai kiện Bảo khí này. liền tiện tay thu cất. Qua một thời gian nữa mấy người Bộ Vân Yên có thể sẽ trở về. không chừng họ sẽ thích đây!

Tần Lập thu lấy kiện Ấn Chương tản phát ra khí tức thái cổ của Lý Trường Phong. Đây là một kiện bảo vật khiến hắn khiếp sợ. hãn là một kiện Kiếp khí.

Thánh Hoàng nhất mạch có thể hùng cứ vô số năm ở phương bắc. thật sự không phải không có căn cứ. Nếu không gặp phải cừu địch loại yêu nghiệt biến thái như Tần Lập này. thật sự rất ít người nào có thể chống đỡ được bọn họ.

Lôi đài quan lúc này triệt hồi cấm chế trên lôi đài. Toàn bộ lôi đài đã bị tàn phá thành những mảnh nhỏ. nếu phải sửa chữa so với làm mới gần như không có gì khác nhau. Hơn nữa so với thời điểm xây dựng lúc trước có thể còn khó khăn hơn.

Thánh Hoàng nhất mạch cũng nhận thua! Tuy rằng thoạt nhìn tình trạng của Tần Lập không được tốt lắm. nhưng kiên trì tới lúc cuối cùng, trở thành người chiến thẳng cuối cùng.

Lôi đài quan triệt hồi cấm chế. đồng thời bốn người kia từ không trung chậm rãi hạ xuống, rơi xuống bên rìa lôi đài.

Lôi đài quan lớn tiếng nói:

- Thánh Hoàng nhất mạch nhận thua! Từ nay về sau, cùng Tần công tử không còn bất cứ ân oán gì nữa. Đến đây. sự kiện lôi đài này toàn bộ chấm dứt! Nếu còn có ai muốn thông qua lôi đài này giải quyết ân oán cá nhân, xin mỏi liên hệ với Phủ thành chủ thành Thông Thiên!

Bốn phía khán đài theo những lời nói của lôi đài quan này rốt cục nổi lên tiếng hoan hô vang dội. Tất cả những người nhận định Tần Lập hẳn phải chết không thể nghi ngờ. đều là chấn động cả kinh. Ngược lại những người không hy vọng Tần Lập chết thì vô cùng hưng phấn cao hứng đến không biết nói thế nào mới tốt nữa. chỉ có thể thông qua hoan hô điên cuồng để phát tiết loại cảm xúc trong lòng này.

Lôi đài quan nói xong liền trực tiếp nhảy xuống đài. hòa lẫn vào giữa đám người đang hoan hô. Ngắn ngủn vài ngày, hắn cũng đã trở thành người ủng hộ trung thành của Tần Lập. Nếu ngay lúc này Tần Lập khai tông lập phái, nhất định hắn đi ngay tới báo danh, cho dù chỉ làm một đệ tử ngoại môn. hắn cũng cam tâm tình nguyện.

- Ta nói vài câu...

Một Thánh sứ trong bốn người kia. giờ phút này thanh âm trầm ổn, lực xuyên thấu rất mạnh, mặc dù bốn phía lôi đài lúc này đã trở thành làn sóng vui mừng rộn rã, nhưng thanh âm của hắn vẫn truyền vào trong tai mỗi người rất rõ làng.

Tuy nhiên hắn không ngờ rằng. hành động của mình dẫn lên phản cảm của cộng đồng hai mươi mấy vạn người này. Đúng vậy. trong đám người đông đúc này có lẽ có người đoán ra lai lịch của họ, đích xác rất sợ hãi bọn họ.

Thế nhưng trước mắt là hai mươi mấy vạn người đấy!

Nhiều người như vậy. có thể tìm ra là người nào chứ?

Bởi vậy. đám đông này mặc dù nghe thanh âm của người được xưng là Thánh sứ, nhưng không ai thèm để ý tới hắn. vẫn hoan hô như trước.

Khóe miệng Tần Lập máu tươi vẫn ứa ra. nhưng trong ánh mắt lại thập phần kiên định, đạp bước trên không trung quay lại chỗ ghế lô của mình.

Hành động của hắn lại dẫn lên tiếng hoan hô còn lớn hơn nữa.

Từ đầu đến cuối, Tần Lập làm như không thấy bốn người kia, chẳng hề liếc mắt nhìn một cái. dường như bọn họ cho tới bây giờ không hề tồn tại.

Bốn người này tuy rằng đều che mặt. nhưng xuyên qua khăn che mặt cũng có thể cảm giác được vẻ xấu hổ ngượng ngùng của họ. Nhất là gã Thánh sứ kia đã tức giận đến sôi lên sùng sục. hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Đều im ngay!

Trong thanh âm ẩn chứa lực lượng tinh thần mạnh mẽ vô thượng, rất nhiều người thực lực bình thường, lập tức bị chấn động đến hôn mê bất tinh. Cho dù những võ giả thực lực rất mạnh, cũng không hể ít người bị chấn động đến đau đầu như muốn nứt ra.

Tần Lập hơi thoáng do dự một chút, tuy nhiên vẫn không có quay đầu lại. hắn không thể chủ động đi quản chuyện này. Trên hai chữ đạo Lý. Tần Lập tuyệt đối sẽ không lưu lại chút nhược điểm gì để cho người ta nắm cán. Bởi vậy, hắn cố gượng chịu đựng chấn động như một quyền đánh vào đâu của tên chó má cái gì Thánh sứ này. chậm rãi đi tới lô ghế của mình.

Tần Lập không nói Lời nào. không có nghĩa là người khác không nói, Chỗ ghế lô Thành Thông Thiên, truyền tới một thanh âm lạnh nhạt:

- Oán khí của tiêu hữu thật nặng, tính khí thật lớn! Trước khi ngươi ra sơn môn. trướng

bối của ngươi đã dạy ngươi làm như vậy sao?

Thanh âm của lão tổ thành Thông Thiên nhẹ nhàng, thập phần bình tĩnh, không mang theo một tia lửa giận nào. nhưng trên các khán đài bốn phương tám hướng, những người đang bị áp lực thật lớn đau đầu như sắp nứt ra đó. chỉ trong nháy mắt toàn bộ khôi phục lại bình thường.

Gã Thánh sứ lộ vẻ mặt phẫn nộ nhìn thoáng qua chỗ ghế lô thành Thông Thiên, lạnh lùng nói:

- Bản Thánh sứ làm việc như thế nào. không cần người ngoài chỉ điểm. Thành Thông Thiên các ngươi hoành hành địa phương cực Tây nhiều năm. nhưng ở trong mắt chúng ta cũng chỉ là một đám gà đất chó sành không chịu nổi một kích, không đáng nhắc tới!

Người này nói xong, hướng tới bóng lưng Tần Lập lạnh lùng quát:

- Tần Lập! Ngươi đứng lại đó!

Trên khán đài bốn phía dần dần yên tĩnh lại. cũng không phải những người này nể mặt mũi Thánh sứ hoặc là sợ hắn. mà là mọi người phát hiện cơn sóng gió mới vừa yên ổn lại sắp nổi lên. Còn trọng yếu hơn là bốn người đến đây dường như...rất mạnh.

Lúc này Tần Lập đã đi tới cửa ghế lô. đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng đã đi ra tiếp đón. Tần Lập đứng ở nơi đó, nháy mắt mấy cái cười với mấy người Thượng Quan Thi Vũ bọn họ. sau đó chậm rãi đứng lại. thản nhiên hỏi:

- Các ngươi là ai. gọi ta lại muốn làm cái gì?

Thánh sứ cầm đầu bốn người kia, thấy Tần Lập rốt cục trà lời mình, không kìm nổi trong lòng bốc lên oán niệm, trào phúng nói:

- Chà chà! Còn tướng rằng là một người to gan cỡ nào không để ý tới ta, quả thực ngươi có đảm lượng nha!

- Ạ. tốt!

Tần Lập nói xong, đi thẳng vào trong ghế lô.

- Ngươi...Tần Lập...Ngươi đứng lại đó cho ta!

Gã Thánh sứ này tức giận đến thiếu chút nữa nghẹt thớ. Sơn môn của hắn ngạo nghễ ở Trung Châu, từ trước đến nay cao cao tại thượng, chưa từng chịu qua loại uất ức phẫn nộ thế này. hắn không kìm nổi bật ra nói:

- Ta xem ra ngươi không quan tâm tới sống chết của nữ nhân họ Cơ kia nữa rồi!

- Vù!

Thân hình Tần Lập đột nhiên biến mất ở tại chỗ. lập tức chợt nghe vang lên một tiếng "Bốp" giòn tan.

Gã Thánh sứ lập tức lấy tay bụm mặt. trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ. sau đó cảm giác được cổ áo mình bị người ta nắm lấy, thật sự nắm rất chặt, khiến hắn cơ hồ có cảm giác sắp bị nghẹt thở.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn một thân thực lực cảnh giới Lôi Kiếp, không ngờ lúc này một chút cũng không thể thi triển ra được. Một cảm giác băng lạnh thấu xương theo xương sống chạy lên tới ót. cả sau lưng hắn trong nháy mắt này toàn bộ ướt đẫm.

Sau đó. gã Thánh sứ liền trông thấy cặp mắt đầy sát khí của Tần Lập. đồng thời nghe thanh âm lạnh, như băng:

- Ngươi đám nói một lần nữa thử xem?

- Buông Thánh sứ mau!

- Buông Thánh sứ ra!

- Cuồng đồ lớn mật dám động tới Thánh sứ! Ngươi chết chắc rồi!

Ba người che mặt đó. nhìn qua tuổi cũng không lớn. giọng nói rất trong trẻo, nhưng thái độ cuồng ngạo như nhau này. dường như đều cùng một khuôn mẫu đúc ra.

Đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng quá sợ hãi. Bởi vì tên Thánh sứ này vừa mới nhắc tới Cơ Ngữ Yên. Chẳng lẽ Cơ Ngữ Yên đã rơi vào trong tay bọn chúng hay sao?

Gã Thánh sứ bị Tần Lập dọa cho hết hồn, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại. Có lẽ hắn cũng thấy biểu hiện của mình có vẻ hơi hèn nhất, liền muốn kiên cường lên một chút, dường như hắn không nhìn thấy cặp mất như muốn giết người của Tần Lập kia. lớn tiếng nói:

- Tần Lập! Giao ra đan phương, cùng với các loại bảo vật của ngươi, giao ra bản đồ thái cổ trên người ngươi, nói rõ bí mật ngươi có thể tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn. chúng ta sẽ tha ngươi không giết!
Bình Luận (0)
Comment