Duy Ngã Độc Tôn

Chương 81

Về phần xử trí viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu này, là Tần Lập suy nghĩ rất lâu, mới đưa ra quyết định.

Nói thẳng ra, từ trước tới nay Tần Lập chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là người tốt, làm người tốt quá mệt mỏi, tiêu chuẩn rất cao, hắn không đủ tư cách. Một người tốt chỉ cần có một việc làm không vừa lòng người khác, sẽ đắc tội với cả một đám đông người. Hơn nữa:

- người hiền lành thường bị khi dễ", những lời này quả thực rất có đạo lí, Tần Lập thật sự rất bội phục tiên hiền có thể nói ra câu nói này. Cho nên, đời trước Tần Lập không là người tốt, đời này hắn cũng không muốn đi làm một người tốt làm gì!

Hắn chỉ muốn làm một người thoải mái làm theo ý mình không bị gò bó, thiện ác tự mình phân biệt!

Tần Lập cũng muốn một ngụm nuốt luôn viên nội đan, sau đó luyện hóa nó. Tin rằng trong khoảng thời gian ngắn này, Trần Diệc Hàn không có lá gan quay lại nơi đây.

Nội đan linh thú Thiên cấp tuy rằng vô giá, nhưng bên trong di tích thượng cổ dưới hồ kia còn có vô số bảo tàng không biết bao nhiêu đang chờ bọn họ đi khai quật, đi tiếp thu. Hơn nữa...trọng yếu nhất là đám võ giả hoàng gia đến đây, dùng chính sách phong tỏa không tiếc đắc tội với anh hùng cả nước, mục đích duy nhất chính là thứ trong truyền thuyết:

- Đan phương Thiên Huyền đan!"

Bởi vậy Tần Lập kết luận: khảng định Trần Diệc Hàn bọn họ sẽ không vì chuyện này mà vướng mắc nhiều lắm.

Hơn nữa ở trong mắt Trần Diệc Hàn, đám người bọn họ chỉ là mấy tên mạo hiểm thực lực yếu ớt đáng thương. Chỉ có điều may mắn sao đó được linh thú hóa hình ưu ái. Linh thú cường đại kia mà rời đi thì bọn họ thậm chí ngay cả núi Phượng Hoàng cũng không thể đi xuyên qua được!

Cho nên, Hắc Thủy Khuê Ngưu coi như tạm thời gửi lại ở chỗ bọn họ, chỉ cần đến lúc đó để cho mấy tên mạo hiểm này đưa ra cái giá vừa phải...đến cuối cùng linh thú này...vẫn là thuộc về lão!

Mà Tần Lập sở dĩ không có lựa chọn dùng ngay nội đan linh thú, mà lựa chọn đi vào di tích, cũng bởi vì chính Tần Lập hắn cũng đặt ánh mắt vào đan phương Thiên Huyền đan kia!

Loại vật này ai mà không muốn? Càng đừng nói Tần Lập cũng muốn cho Tây Qua trở thành một cao thủ bình thường, mà không phải qua ba lần niết bàn tức mười hai tháng sau, chính mình phải đi chôn xác Tây Qua!

Tần Lập tin rằng lần này các võ giả đến nơi đây, hầu hết đều là nhằm vào đan phương Thiên Huyền đan mà tới! Chỉ cần là người có chút đầu có đều không thể không biết: cái đan phương thượng cổ này, đối với một quốc gia hoặc một thế lực nào đó mà nói là ý nghĩa như thế nào!

Tần Lập bỗng nhiên nghĩ:

- Địa phương này, rất nhanh sẽ biến thành rất náo nhiệt! Hoàng thất trong nước, nước láng giềng...cũng tốt, các đại gia tộc đó cũng thế, hẳn là cũng sẽ ào ào giẫm đạp nhau chạy tới!

Có ý tưởng bi quan này thật sự cũng bình thường, Thiên Nguyên Đại Lục cực kì rộng lớn, quốc gia giống như Thanh Long quốc quá nhiều!

Sau khi Tần Lập hiểu rõ về tinh cầu khổng lồ này, thậm chí hắn có chút không dám tin, bởi vì sự rộng lớn của tinh cầu này đã hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của Tần Lập!

Thanh Long quốc cũng không phải là tiểu quốc, diện tích lãnh thổ của nó đã đạt tới ba bốn trăm vạn km2. Thế mà quốc gia như vậy ở trên đại lục thần kì này, không ngờ lại...quá nhiều!

Thanh Long đại lục rốt cục rộng lớn bao nhiêu? Tin rằng cho dù người lữ hành xuất sắc nhất, cũng không thể cho ra đáp án hoàn mỹ, nguyên nhân chính là nó thật sự quá rộng lớn!

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, các đại gia tộc thế lực cường đại có chút dã tâm, đều không chịu cam tâm chỉ làm một kẻ quyền quý, đều đang ngấm ngầm đào tạo nhân tài cho thế lực của mình. Cho nên vừa có cơ hội thích hợp, vừa thoáng nghe tin một cái lập tức liền hành động, thành lập chính quyền thuộc về chính mình!

Thanh Long quốc, năm đó kì thật cũng được thành lập dưới tình huống như vậy. Vì phòng ngừa lại phát sinh chuyện cùng loại, tự nhiên sẽ càng hết sức thận trọng, dùng hết lực lượng cường đại của mình phong tỏa hồ Phượng Hoàng. Chuyện này cũng không ngoài mục đích không muốn tạo cơ hội cho người khác mà thôi.

Tuy nhiên những chuyện đó đối với Tần Lập cũng không có quan hệ nhiều lắm. Giờ phút này hắn đã thừa dịp đám người Trần Diệc Hàn rời khỏi khu vực, tiến vào bên trong kiến trúc rồi.

Lúc ở bên ngoài kiến trúc Tần Lập đã cảm nhận được sóng dao động năng lượng kia, đối với tài nghệ của cổ nhân Thiên Nguyên Đại Lục hắn bội phục sát đất: không ngờ lại có thể làm ra loại kết giới không thấm nước này. Thật đúng là mở rộng tầm mắt!

Địa phương Tần Lập tiến vào, đích xác chính là một cái đại điện, bên trong tối đen, vô cùng tĩnh lặng. Tần Lập lấy ra cây đuốc đã sớm chuẩn bị sẵn châm lửa. Ánh lửa lập tức chiếu sáng phạm vi hơn mười thước chung quanh hắn.

Khoảng không trống rỗng, cái gì cũng không có.

Tần Lập tiếp tục đi vào bên trong, trong mũi ngửi thoang thoảng có mùi khác lạ. Tần Lập phát hiện dường như có dấu vết của thứ gì đã nằm trong đó rất lâu. Hắn đi tới vừa thấy trên mặt đất có mấy cái vảy màu đen cỡ bàn tay, biết là của Hắc Thủy Khuê Ngưu lưu lại.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Không có dừng lại lâu, Tần Lập tiếp tục đi đến cuối đại sảnh, phát hiện có một cái cửa tò vò cao chừng ba thước, nhưng không có cánh cửa. Tần Lập không vội đi vào, mà dạo quanh một vòng đại sảnh quan sát cẩn thận, hắn phát hiện còn có một cửa tò vò khác, không đợi đi đến trước cửa tức thì có một luồng hơi ẩm ướt đập vào mặt hắn.

Tần Lập theo cửa tò vò đi ra ngoài, bên ngoài là một sân trống, nhưng hắn vẫn đi ra! Đi một vòng sân, dường như là một cái ban công rất lớn, Tần Lập bỗng nhiên ý thức được cây đuốc mình cầm trong tay có chút không ổn, lập tức lui trở lại vào trong đại điện. Bên này là đưa lưng về phía võ giả hoàng gia. Tần Lập lại đi tới cổng tò vò khác.

Sau đó đi vào phát hiện đó là một gian phòng nhỏ giống như một nhà mồ màu đen, bên trong cũng thập phần trống trải như nhau, cái gì cũng không có, ở trong một góc phòng lại có một bậc thang xoắn ốc. Bên trên chiếu xuống ánh lửa yếu ớt, kéo dài xuống phía dưới bậc thang, làm cho người ta một loại cảm giác thật thần bí.

Tần Lập vận phóng Tiên Thiên Tử Khí ra bên ngoài cơ thể dò xét: trong phạm vi một trăm thước không có cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì. Vì thế hắn yên tâm theo bậc thang đi xuống phía dưới.

Bậc thang không biết dùng chất liệu gỗ gì chế thành, trải qua vô số năm, bước chân lên vẫn còn khiến người ta có cảm giác thật vững chắc ổn định, không có một tiếng vang kẽo kẹt nào.

Ánh mắt Tần Lập bỗng nhiên ngưng trọng, hắn chậm rãi ngồi xuống đưa tay lau qua tay vịn bậc thang, hạ cây đuốc xuống, nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của hắn, không ngờ chỉ dính có một chút xíu tro bụi mờ nhạt!

Tần Lập lập tức rùng mình, một cảm giác quái dị nổi lên trong lòng. Vừa rồi ở trong đại sảnh hắn đã cảm thấy có điều không đúng, nhưng thủy chung nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào, hiện tại rốt cục hắn đã hiểu ra: đó chính là một cái kiến trúc cũ kĩ chìm nghỉm ở đáy hồ mấy ngàn năm, thậm chí có hơn vạn năm, kì thật cùng với một ngôi mộ cổ cũng không có gì khác biệt lắm.

Cho dù kiến trúc nhiều năm đó có sạch sẽ, có ngăn nắp đến mấy đi nữa, trải qua nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng giữ được sạch sẽ như thế! Sạch đến mức thậm chí có chút quá đáng! Dùng từ không nhiễm một hạt bụi để hình dung, cũng không khoa trương chút nào!

Như vậy...là ai? Tại đây vô số năm qua, đã quét tước dọn dẹp nơi này sạch sẽ được như vậy?

Nghĩ đến đây, bước chân Tần Lập có chút do dự. Sau lưng hắn bỗng dưng lành lạnh. Đừng nói cái gì lá gan lớn, cái gì cũng không sợ. Cái gì cũng không sợ thực sự chỉ là kẻ ngu ngốc!

Nhưng con người bình thường ít nhiều đều có tồn tại sự vật hắn kính sợ, chỉ có điều tiêu chuẩn của mỗi người khác nhau mà thôi.

- A...!

Tần Lập đột nhiên giương cổ rống lên một tiếng, ở trong cảnh ban đêm rỗng không tĩnh lặng này, lập tức truyền đến một tiếng vang vọng của hắn, ngoài ra cũng không có gì khác.

Tuy nhiên, khiến Tần Lập vô cùng kinh ngạc chính là: theo tiếng rống giận hết sức bình sinh của hắn, trong gian phòng nhỏ dưới chân hắn này, cùng với rất nhiều gian phòng nối tiếp với nó cùng một lúc...đều phát sáng lên.

Tần Lập trợn mắt há hốc mồm nhìn vào một màn này, vẻ mặt rung động đến không nói ra lời. Thật lâu sau, mới thì thào nói:

- Con bà nó! Điều khiển bằng âm thanh đây...

Đồng thời, ánh mắt Tần Lập chiếu lên trên tường tận cuối gian phòng dưới chân này. Nơi đó lộ ra một bức tranh. Tần Lập chỉ vừa nhìn vào nó liền không thể dời mắt ra được.
Bình Luận (0)
Comment