Bức tranh đó cũng không phải mỹ nữ tuyệt thế gì đó, cũng không phải là tranh sơn dầu thủy mặc gì, mà là...một bộ chữ viết rồng bay phượng múa!
Ngắn ngủn có sáu mươi chữ, từng chữ đều làm cho người ta có cảm giác nét chử cứng cáp, ngang tàng uy vũ, bộc lộ hết tài năng!
Dường như không muốn bị trói buộc, muốn giãy giụa thoát ra khỏi bức tường!
Càng khiên cho Tần Lập giật mình kinh ngạc, là hàm nghĩa của những chữ đó: đúng là những khẩu quyết công pháp thiếu sót của chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mà hắn vẫn khổ sở tìm lâu nay không được!
- Vô hình vô tương, toàn thể thấu không. Ứng vật tự nhiên, tây sơn huyền thanh. Hổ khiếu viên minh, ngũ uẩn giai không. Vô ngã vô tương, hồn thiên nhất thể. (Có 48 chữ mà tác giả ghi 60 chữ, có lẽ thêm hàng: Khẩu quyết chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn.)
Ầm!
Một cảm giác như thông suốt đạo lí, bỗng nhiên nổ tung ở trong đầu Tần Lập. Hai mắt Tần Lập như bị dán vào khẩu quyết trong bức tranh trên tường. Hắn vội lẩm nhẩm học thuộc lòng.
Lúc này, đột nhiên Tần Lập cảm giác thấy hoa mắt một cái, trên bức tường kia trống không không còn hình ảnh gì!
Không ngờ cài gì cũng không có!
Trong lòng Tần Lập quả thực nổi kên cơn sóng gió động trời. Hắn giơ tay sờ ót, lạnh như băng, ẩm ướt, không ngờ sau ót đã toát mồ hôi lạnh!
Bóng đêm tĩnh lặng như tờ, cây đuốc trong tay Tần Lập lúc này đã hầu như bị dập tắt, nhưng những ngọn đèn trong phòng này vẫn sáng tỏ.
Tần Lập lắc lắc đầu tiếp tục đi xuống bậc thang, đi sâu vào bên trong.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Phát sinh loại tình huống này bất cứ ai cũng rất khó tiếp tục giữ được tâm trạng bình tĩnh. Tần Lập cũng vậy! Thậm chí hắn phân vân không biết hết thảy những chuyện vừa xảy ra rốt cục là ảo giác hay là sự thật?
Nhưng sáu mươi chữ khẩu quyết này đối với Tần Lập không thể nghi ngờ là trợ giúp thật lớn!
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, Tần Lập đã hoàn toàn đột phá cảnh giới tầng thứ nhất của chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, tiến vào tầng hứ hai!
Đây là một loại cảnh giới chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời. Tuy rằng theo cấp bậc võ giả, Tần Lập cũng không có đột phá đến Địa cấp, nhưng Tần Lập tin tưởng, giờ này khắc này cho dù đối mặt với một võ giả Địa cấp bậc chín, Tần Lập cũng có niềm tin ngay trước mặt đánh bại hắn!
Lúc trước giết Tần Thập Tam còn phải dưới điều kiện tiên quyết là đánh lén mới làm được, lấy hữu tâm mưu đồ với kẻ vô 1 mới dẫn đưa một cường giả Địa cấp vào đường cùng giết chết; thời điểm đối chiến với Tần Phong, Tần Phong thực lực cũng đã đạt tới Huyền cấp bậc chín. Dưới tình huống cùng Tần Lập thực lực gần như bằng nhau ngay mặt tác chiến, Tần Phong muốn chạy trốn, Tần Lập nếu như muốn cưỡng ép lưu lại hắn cũng phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng nếu là hiện tại, Tần Lập thậm chí có tin tưởng trong nháy mắt giết chết Tần Phong tại đương trường!
Phù!
Tần Lập thở phào một cái, thần thái cả người lập tức trở nên sáng láng, tinh thần hưng phấn. Quản làm chi nó thực tế hay hư ảo! Chính mình nhờ đó thu được chỗ tốt: đột phá cảnh giới tầng thứ nhất chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, là sự thật là được!
Có thu hoạch này chuyến đi hôm nay cho dù không có gì thêm, thì nó...cũng không phải là một viên nội đan linh thú Thiên cấp có thể so sánh được.
Tần Lập đi tiếp xuống phía dưới, xuyên qua rất nhiều gian phòng trống rỗng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Khu thượng cổ di tích này, cũng không biết năm đó bao nhiêu người ở, không ngờ lại rộng lớn như thế.
Cũng không biết năm đó kẻ mạo hiểm kia, đến tột cùng là từ đâu tìm được chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Đúng rồi! Bỗng nhiên Tần Lập nghĩ đến: chính mình thẳng một đường đến đây, ở một vài căn phòng thấy có bàn ghế nhưng không phát hiện ra bất kì dụng cụ khay ly chén gì. Lại nghĩ đến lúc trước kẻ mạo hiểm kia, mang ra ngoài rất nhiều dụng cụ vàng bạc thời thượng cỗ, có một số thậm chí có công năng không gian tồn trữ, bán ra với giá trên trời.
Trong lòng Tần Lập có hơi hiểu rõ: xem ra địa phương này trước đây cũng là bị người ta thăm dò qua rồi.
Lúc này Tần Lập rốt cục đi ra khỏi căn lầu này, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mở ra. Trước mắt xuất hiện một con đường!
Khí tức thê lương cổ xưa trong nháy mắt tràn ngập cả đầu óc Tần Lập. Dường như Tần Lập có thể nhìn thấy người ở thời đại viễn cổ đang đi lại trên con đường này, bộ dáng bừng bừng, thần sắc phấn khởi.
Địa phương phía trước có hơi u tối, hai bên không người. Tần Lập gào lên một tiếng vang vọng như tiếng sói tru quỷ khóc, đột nhiên những ngọn đèn từ dưới chân Tần Lập hướng về hai bên lan tràn tới, giống như quân bài domino tuần tự ngã rạp, phạm vi trong vòng một ngàn thước đèn đuốc sáng trưng!
- Quả thực quá tiên tiến!
Tần Lập vừa tán thương, vừa đi tới phía trước. Mới vừa đi được mấy chục thước, một cửa hàng bên đường thu hút ánh mắt Tần Lập, là một gian hàng bán đồ trang sức châu báu bảng hiệu là
"Ô Ký".
Chữ viết cứng cáp phong cách cổ xưa, vừa thấy liền biết viết ra từ danh gia. Hơn nữa, so với các bảng hiệu Tần Lập thấy ở thành Hoàng Sa, bảng hiệu trước mắt này đẹp hơn rất nhiều lần! Trong nét chữ viết kia đều mang theo một phong cách cổ xưa mượt mà.
Đạo pháp tự nhiên!
Tần Lập chỉ có thể sử dụng bốn chữ này để hình dung chữ viết trên bảng hiệu này. Đồng thời không khỏi kinh hãi không thôi. Cái vấn đề kia, lại một lần nữa hiện ra trong đầu hắn: tòa thành này, đến tột cùng năm đó thuộc vào hạng người nào? Vì cái gì lại có nhà cao tầng như thế, vì cái gì một bảng hiệu cửa tiệm, nhìn qua đều bất phàm như thế!
Dựa vào âm thanh khống chế ánh sáng, sau cả vạn năm vẫn còn có thể giữ được hoàn mỹ như thế, chỉ sợ cho dù là địa cầu nới Tần Lập sống trước lúc xuyên qua, với công nghệ cao như lúc đó cũng rất khó làm được điều này!
Bởi vì, đây là dân dụng!
Một tòa thành lớn như vậy không có khả năng chỉ là một đại nhân vật ở, mà hẳn là rất đông người sinh sống. Dựa theo phương tiện công cộng này là có thể nhìn ra được: ở thời đại đó đã từng phát đạt huy hoàng!
Tần Lập đưa tay đẩy cánh cửa tiệm châu báu. Cánh cửa chạm trổ hoa cảnh, không biết dùng loại gỗ gì chế thành mà đẩy ra thật êm không một tiếng động. Bên trong không có mùi ẩm mốc như tưởng tượng của Tần Lập, ngược lại truyền đến một mùi thơm thoang thoảng. Tần Lập gõ cửa trên hai cái.
Cộc! Cộc!
Thanh âm truyền tới cùng cảm giác trên tay dường như mặc nhiên nói cho Tần Lập biết cánh của vẫn còn rất chắc chắn!
Bên trong cửa hàng, cũng theo tiếng nói của Tần Lập khởi động những ánh đèn dịu dàng sáng lên. Quầy hàng bề thế đơn giản làm cho người ta có cảm giác rất nặng. Màu sắc của quầy hàng chính là màu gỗ nguyên thủy, khoảng giữa được gắn thủy tinh trong suốt, dưới ánh đén chiếu xuống lấp lánh thật rực rỡ!
Tần Lập trông thấy có chút không nói nên lời, trong lòng nhớ tới:
- Xa xỉ! Quả thực là quá xa xỉ! Thực lực cửa hàng này phải như thế nào mới có thể trang hoàng xa hoa như thế?
Tần Lập híp mắt quét nhìn bên trong quầy. Quầy hàng có thể làm xa hoa như thế, đồ trang sức châu báu bên trong làm sao có thể kém được?
Một lớp sa tanh màu vàng mềm mại lót bên trong quầy, bên trên một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc Phỉ Thủy khắc thành hình Phượng Hoàng, trông rất sống động, lấp lánh tỏa ánh sáng dịu dàng!
Toàn bộ chiếc trâm Phỉ Thúy trông như Phượng Hoàng giương cánh muốn bay lên, đầu trâm tức đầu Phượng Hoàng, đôi mắt sâu màu xanh lá, rất sống động; phần cuối chiếc trâm tức đuôi chin Phượng, làm cho người ta thậm chí có cảm giác đó chính là một con Phượng Hoàng đang bay múa trên chín tầng trời!
Trâm ngọc Phượng Hoàng đặt trên cái giá san hô màu đỏ. San hô kia hình thành từ thiên nhiên, ánh sáng mượt mà lộng lẫy, dù đã trải qua ngàn năm vạn năm nhưng vẫn còn như mới!
Cho dù đứng ở bên ngoài quầy, Tần Lập cũng có thể cảm giác được một luồng linh khí từ trên chiếc trâm ngọc Phượng Hoàng kia phát ra.
Mà ở bên cạnh cái giá đặt một tờ giấy tốt, mặt trên dùng chữ viết ngay ngắn, viết lai lịch cùng công hiệu của chiếc trâm ngọc Phượng Hoàng này. Tần Lập ngưng thần nhìn xem không khỏi líu lưỡi không thốt nên lời.