Duy Ngã Độc Tôn

Chương 848

Tần Lập mất thời gian hai ngày, mới khắc xong trận bàn. Đây là lần đầu tiên Tần Lập khắc trận bàn cự ly xa như thế, đặc biệt tiêu hao tâm thần, cho nên tốc độ chậm hơn không ít. Sau khi khắc xong trận bàn, Tần Lập dẫn Linh Nhi tìm một ngọn núi lớn, tiến vào sâu trong núi, phát động trận bàn. Một đoàn ánh sáng bùng lên, thân ảnh hai người biến mất trong hư không.

Tần Lập dẫn Linh Nhi tiêu sái nhàn nhã rời đi, còn địa vực rộng lớn nơi Tam Địa này lại triệt để rơi vào trong cảnh sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc. Vương tộc Tam Địa gần như lấy ra hết toàn bộ lực lượng nội tình, chỉ để tìm được Tần Lập, báo thù sỉ nhục.

Nhưng làm bọn họ vừa phẩn nộ lại bất đắc dĩ, là Tần Lập giống như hóa thành không khí, hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt bọn họ. Vương tộc Tam Địa nổi điên, trút toàn bộ lửa giận xuốngbộ tộc Thú Vương Nhất Địa, muốn cử binh công chiếm Nhất Địa.

Vương tộc Nhị Địa cùng hướng ứng, bởi vì hiện giờ Vương tộc Nhị Địa đã biết Lâm Đào bị ám sát, công chúa Nhị Địa bọn họ lại trở thành quá phụ!

Ở nơi Thần Vực này, điều đó quả thật là một trò cười. Bình thường, sống mấy ngàn năm tính là đoản thọ, Lâm Đào mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới mấy trăm tuổi nữa!

Nhưng bộ tộc Thú Vương Nhất Địa tự nhiên không thể cứ bị động chịu đòn như thế. Thú Vương công bố nữ nhi mình gả tới Vương tộc Tam Địa, chính là người Vương tộc Tam Địa. Bây giờ không thấy người đâu, tự nhiên phải tìm Vương tộc Tam Địa đòi người.

Thú Vương cũng không phải không có tâm cơ, lấy chuyện này ra tuyên dương khắp nơi Thần Vực đều biết đến. Đồng thời còn phái người đi Cửu Địa, muốn tìm Thông Thiên Đại Đế đưa ra ý kiến.

Chuyện này quả thật là Vương tộc Tam Địa đuổi lý. Cô nương người ta gả tới chỗ ngươi, sau đó mất tích, ngươi lại nói là người ta bỏ trốn. Chuyện này, cho dù là bất Kỳ người nào cũng không dễ tin tưởng được.

Một công chúa Thú tộc cũng có thể dễ dàng bỏ trốn được từ chỗ Vương tộc Tam Địa của ngươi, vậy thì lực lượng phòng ngự Vương tộc Tam Địa Người quá yếu đi chứ?

Mẹ nó, chỗ này có địa đạo Vương tộc đời trước lưu lại mà!

Thành viên Vương tộc Tam Địa nghe nghi vấn này, rất muốn nói một câu như thế. Chỉ là chuyện về địa đạo, hết lần này tới lần khác lại không thể nói ra được, bởi vì nói ra, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm mất mặt!

Trên đời này không có tường nào chắn được gió, chuyện Tần Lập một mình xông vào Vương tộc Tam Địa đại khai sát giới, vẫn từ từ lan truyền ra, trở thành trò cười trong miệng các Thánh địa khác.

Đương nhiên, những nhân quả dây đưa này chỉ có thể trở thành đề tài nói chuyện trong lúc rảnh rỗi tán dóc. Chân chính ảnh hưởng toàn bộ thế cục, vẫn là lực lượng trong tay hai bên, cùng với...Thái độ của Đại Đế!

Nếu như Thông Thiên Đại Đế không muốn bảo vệ Thú tộc Nhất Địa, như vậy Liên quân Nhị Địa cùng Tam Địa sẽ nhanh chóng đi qua truyền tống trận xông vào Nhất Địa. Dù là Nhất Địa đóng kín truyền tống trận, vậy cũng không có tác dụng, cũng không phải chỉ Tần Lập mới khắc được trận bàn hư không hoành độ.

Chỉ là chuyện này thú vị ở ngay điểm đó. Ngay lúc mọi người cho rằng Đại Đế không thể nào bảo vệ Thú tộc Nhất Địa, vào lúc Nhất Địa gần bị diệt, Thông Thiên Đại Đế bỗng nhiên hạ xuống một đạo ngự chỉ.

Cấm chế Vương tộc Tam Địa cùng Nhị Địa xâm lấn Nhất Địa!

Thông Thiên Đại Đế không hề có một lời giải thích nào, chỉ một câu như thế, lại làm cho Vương tộc Tam Địa cùng Nhị Địa mài đao soàn soạt như bị rót một chậu nước lạnh, liền thành thật xuống.

Ý chỉ của Thông Thiên Đại Đế, nhiều năm qua thì ngoại trừ yêu nghiệt Tần Lập kia, còn có ai dám vi phạm?

Đạo ý chỉ này vừa đưa ra, rất nhiều người đều đang suy đoán: Có phải là Thông Thiên Đại Đế sắp tới lúc phi thăng, không muốn nhiễm phải quá nhiều nhân quả, phòng ngừa hình thành tâm ma?

Bởi vì ngay lúc bắt đầu Thú Vương liền phái người đi xin Thông Thiên Đại Đế chủ trì công bằng. Nếu như không có sứ giả Thú Vương phái tới. Thông Thiên Đại Đế còn có thể mắt nhắm mắt mờ, làm bộ không phát hiện ra. Nhưng hiện giờ sứ giả Thú Vương ngay ở Cửu Địa, nếu Thông Thiên Đại Đế thật sự không phụ trách chuyện này, như vậy một khi Nhất Địa bị công kích, khẳng định khó thoát kết cục bị diệt. Cứ như thế, Thông Thiên Đại Đế cũng sẽ bị dính phải nhân quả chuyện này.

Kỳ thật nói tới nhân quả, ở nơi Thần Vực, thậm chí ở Giới Hạ, cũng không có nhiều thị trường. Rất nhiều người vững tin vào võ lực chí cao, người thường ngây ngô đần độn nói tới nhân quả báo ứng, đa số mọi người chỉ cười nhạt một tiếng, không hề để ý.

Nhưng đến loại cảnh giới như Thông Thiên Đại Đế, đã hình thành đạo của riêng mình, gần như thông thần, nhìn rất nhiều chuyện đã tới mức gần như thông thấu. Càng là như thế, lại càng tin tưởng tồn tại nhân quả.

Điều này cũng như những nhân vật lão thần Ô gia khi xưa, lúc đẩy Ô Quận Vương đi, Kỳ thật Thông Thiên Đại Đế cũng biết tới. Nếu như lúc đó liều mạng ngăn cản chuyện này, sợ rằng chưa chắc Ô Quận Vương có thể được đưa xuống Giới Hạ thành công.

Ngay lúc đó, Thông Thiên Đại Đế cảm thấy một đứa trẻ sơ sinh ngay cả nói chuyện còn không xong, lại bị đưa tới chỗ như Giới Hạ, nó có thể làm cái gì chứ? Mười tám năm sau trở về báo thù?

Đúng là quá nhảm nhí!

Đừng nói mười tám năm, dù là một vạn tám ngàn năm, Thông Thiên Đại Đế cũng không sợ. Vào lúc đó, một thân thực lực của ông ta đã sớm đạt tới cảnh giới chí cao, dù là Ô Quận Vương dám trở về, vậy cũng chỉ có chịu chết.

Nhưng không ngờ tới, Ô Quận Vương không trở về, lại tới một người Tần Lập!

Mà Tần Lập này ở Giới Hạ liền có xưng hiệu người ứng vận, phi thăng đến Giới Thượng cũng không yên tĩnh. Tin tức về hắn một chuyện nối tiếp một chuyện thực lực đang tăng cường mãnh liệt.

Tuy rằng Thông Thiên Đại Đế không sợ, nhưng cũng phải có mấy phần cảm giác kinh hồn khiếp vía. Dường như bản thân ông ta khi đó, cũng không lợi hại như Tần Lập được? Nói cho chính xác, phải nói là kém hơn không ít!

Ông ta muốn dùng Tần Lập bù đắp mắt trận, Tần Lập lại dồn sức muốn diệt trừ ông ta. Đây cũng như một trận đánh cờ, dù là Thông Thiên Đại Đế cũng không thể xem thường!

Nếu tiếng lòng của Thông Thiên Đại Đế bị người ta nghe được, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há mồm. Đường đường Thông Thiên Đại Đế, chúa tể nơi Thần Vực, lại nhìn một người trẻ tuổi mới vừa phi thăng từ Giới Hạ. đặt lên vị trí sánh ngang với mình!

Đây, có chút quá đề cao Tần Lập rồi chứ?

Hay là Thông Thiên Đại Đế không tự tin vào mình?

Nói chung, tâm tư Thông Thiên Đại Đế, không ai có thể đoán ra được. Hiện giờ chuyện xảy ra trước mắt, chính là hành động của Nhị Địa cùng Tam Địa nhằm vào Nhất Địa, đã trực tiếp bị bóp chết. ít nhất, thì trước khi Thông Thiên Đại Đế phá Giới phi thăng, bọn họ sẽ không có cơ hội đối phó Nhất Địa.

Tuyệt thế cường giả trẻ tuổi Lạc Thủy xuất thế ngang trời muốn tranh đoạt danh hiệu người ứng vận với Tần Lập, hôm nay đang đi qua các Thánh địa kêu gào muốn chém Tần Lập, lấy lại danh hiệu người ứng vận lẽ ra nên thuộc về hắn.

Đồng thời đang tìm kiếm Tần Lập, còn có tứ đại cường giả dưới trướng Thông Thiên Đại Đế. Bọn họ đi tới Nhất Địa, đi qua Tam Địa, cũng như Lạc Thủy, tìm kiếm khắp thế giới hình bóng Tần Lập.

Còn Tần Lập, lại giống như thật sự biến mất trong không khí, không bóng không hình, không chút tin tức!

Cửu Địa, trên một mảnh thảo nguyên phong cảnh như tranh vẽ, trời cao chi chít ánh sao tổ điểm những ngọn núi thấp cùng hồ nước to nhỏ.

Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu trên mặt hồ nhỏ, gió nhẹ thổi qua, tung lên một mảnh sóng gợn rực rỡ. Xung quanh hồ nhỏ sinh trưởng cỏ lau tươi tốt, gió ngừng, tất cả đều đứng thẳng, thiên địa ẩn hiện một cỗ tĩnh mịch không nói nên lời.

Tần Lập không chút hình tượng ngồi giữa đám có lau, dưới mông lót một đoàn cỏ khô lớn, ánh mắt không nháy nhìn chăm chằm vào chiếc phao câu cá ở ngoài mặt nước cạnh bãi cỏ lau.

Cách đó không xa là một cái lều trại thật lớn, một đống lửa trại đã tắt lửa, chỉ còn lại một đồng than đỏ rực. Đôi giá đỡ đặt hai bên đồng lửa, trên giá đỡ đặt một chiếc xiên quay sắt cán gổ, xỏ ngang một con linh dương thảo nguyên, bị người ta quay lật thật nhanh. Dầu mở trên người con linh dương không ngừng rơi xuống than hồng, phát ra tiếng xèo xèo, một mùi hương thịt nồng nàn lan ra xung quanh.

- Ta nói Linh Nhi, linh thú các ngươi...cũng ăn thịt đã thú sao?

Diệp Tử Kỳ mặt không biểu tình, giống như đang nói với không khí.

- Cô đường đường là công chúa Lục Địa, không phải ngồi chờ ở đây chứ? Nếu không...đợi lát nữa cô đừng ăn cái này, ăn lương khô tự mang theo là được.

Linh Nhi vẫn vẻ mặt chuyên chú lật đảo thanh sắt trong tay, xem động tác, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này.

- Thấy cô đang làm cực khổ, ta cố mà ăn hai miếng là được. Nếu không, sẽ không cho cô mặt mũi!

Khóe miệng Diệp Tử Kỳ khẽ nhếch lên.

- Được, ngài ngàn vạn lần đừng cho ta mặt mũi, ngài là công chúa tôn quý, làm sao có thể ăn thứ này chứ?

Linh Nhi cũng không nhìn nàng, lấy ra một túi muối ăn nhỏ, rắc đều lên trên con linh dương này.

Mùi thơm dường như càng thêm nồng đậm vài phần.

Diệp Tử Kỳ ngoài miệng tranh cao thấp với Linh Nhi, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, tay nghề nướng thịt của công chúa Thú tộc này, dù là ngự trù cung đình Vương tộc Lục Địa cũng không thể so sánh được!

Hai người đấu võ mồm như thế, từ khi hai bên vừa gặp mặt liền bắt đầu. Đây là một chuyện rất thần kỳ, Linh Nhi thiên tính tương đối hoạt bát, nói chuyện rất nhiều. Nhưng tiểu công chúa Lục Địa Diệp Tử Kỳ bình thường là một người rất lạnh nhạt, lạnh lùng như băng, nói cũng rất ít. Không biết vì sao, nhìn thấy Linh Nhi liền trở nên nói nhiều, hơn nữa còn mang theo đối chọi gay gắt nho nhỏ.

Tần Lập cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng qua hai cô gái thích đấu võ mồm, vậy thì cứ đấu đi. Chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục, hắn căn bản không đi can thiệp, cũng không có cách nào can thiệp, có trời mới biết vì sao Diệp Tử Kỳ thấy hắn dẫn Linh Nhi tới, liền có vẻ mặt mất hứng.

Loại chuyện này, Tần Lập cũng lười suy nghĩ nhiều. Hôm nay là ngày thứ sáu từ khi bọn họ tới thảo nguyên này, trước kia Diệp Tử Kỳ cũng không có tới đây, chỉ có một tấm bản đồ cổ xưa trong tay, muốn tìm được Thiên Lệ Thủy cũng không dễ dàng gì.

Hôm nay bận rộn không công một ngày, đến chạng vạng, Linh Nhi tiện tay săn một con linh dương thảo nguyên về, Tần Lập bỗng nhiên nổi hứng ngồi bên cạnh hồ, chuẩn bị câu mấy con cá làm canh.

Đáng tiếc, chính là cá trong hồ nhỏ này dường như không cho Tần Lập mặt mũi, câu nửa ngày, một con cá cũng không câu được.Nguồn truyện: Truyện FULL

Thần sắc Tần Lập có chút uể oải, hai nữ nhân đấu ở bên kia thấy Tần Lập vẫn yên tĩnh ngồi đó, để lại cho các nàng bóng lưng lại có mấy phần tịch mịch. Mơ hồ, cùng thiên địa hiu quạnh này, giống như muốn hòa thành một thể!

Hai nàng không nhịn được ngừng đấu võ mồm, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Nếu Tần Lập thật muốn ăn cá, cần gì phải phiền phúc như thế, tùy tiện đánh xuống một chưởng, sợ rằng cá trong cái hồ nhỏ này không có một con còn sống được.

Hắn Lúc này, giống như một người thường trong thế tục, yên lặng bình tĩnh ngồi ở đó, làm cho người ta cảm tháy vô cùng thoải mái. Người ngoài xem chừng vĩnh viễn cũng không thấy được Tần Lập có một mặt như vậy?
Bình Luận (0)
Comment