Hồ Minh Vũ phát hiện, dạo gần đây cô Hai cười rất nhiều.
Điện thoại đặt trên bàn làm việc rung lên, Vũ Văn Thính đưa mắt nhìn.
Là một số điện thoại lạ gọi đến, cô bấm nghe máy: "A lô"
Đối phương nói: "Tôi là Chu Kiến Vy"
Vũ Văn Thính ngạc nhiên: "Chào cô"
Ngữ điệu nói chuyện của Chu Kiến Vy rất mềm mỏng, cô ấy hỏi: "Nếu tiện thì có thể gặp mặt một lần không?"
Vũ Văn Thính suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được."
Sau đó lại nói: "Địa điểm"
Chu Kiến Vy gửi địa chỉ qua.
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Văn Thính nói với thư ký: "Giúp tôi hủy hết lịch trình buổi chiều."
Cô và Chu Kiến Vy hẹn nhau lúc 3 giờ chiều, ở một quán cà phê cao cấp. Lúc Vũ Văn Thính đến chỗ hẹn, Chu Kiến Vy đã ở đấy rồi. Cô ấy đeo mắt kính đen, ăn mặc kín mít.
Vũ Văn Thính chú ý đến vết bầm tím nơi khóe mắt cô ấy.
Chu Kiến Vy tháo mắt kính xuống, hỏi: "Cô uống gì?"
Vũ Văn Thính ngồi xuống, nhìn lướt qua gương mặt có vết bầm tím còn chưa tan của cô ấy, ánh mắt không cố ý dừng lại lâu, nói: "Cà phê Mocha."
Chu Kiến Vy thuận miệng nói: "Tô Vấn cũng thích cà phê Mocha"
Vũ Văn Thính không tiếp lời cô.
Chu Kiến Vy thoải mái nói chuyện phiếm, tựa như đang hàn huyên với một người bạn cũ vậy, cũng nhắc đến Tô Vấn: "Trước đây tôi từng hỏi anh ấy, anh không thích ăn đồ ngọt, tại sao lại thích cà phê Mocha có đường trái cây"
Cô mỉm cười nói tiếp: "Anh ấy nói yêu ai yêu cả đường đi lối về"
Giọng điệu của cô ấy không có ác ý gì, phần nhiều là thất vọng.
Chu Kiến Vy uống một ngụm cà phê, ngữ khí của cô ấy rất trịnh trọng: "Chuyện lần này, tôi xin lỗi cô"
Vũ Văn Thính không nói gì nhiều, ánh mắt bình tĩnh mà hờ hững: "Không cần thiết"
"Nếu như không phải do tôi, cô và Tô Vấn cũng không cần dính vào vũng nước bẩn này."
Vũ Văn Thính không tiếp lời, chỉ yên lặng nghe Chu Kiến Vy nói, cô đặt cà phê qua một bên, uống một ngụm nước lọc rồi nói: "Cô muốn nghe câu chuyện của tôi không?"
Vũ Văn Thính khẽ gật đầu.
Giọng nói của Chu Kiến Vy đều đều, ánh mắt thấp thoáng vẻ hờ hững: "Tôi vào nghề đã được 15 năm rồi, còn sớm hơn Tố Vấn 7 năm"
Cô dừng lại một lúc: "Lúc vừa bước vào nghề này tôi mới 11 tuổi"
Chu Kiến Vy là ngôi sao nhí, những điều này Vũ Văn Thính đều biết.
Tốc độ nói của cô ấy hơi chậm rãi, rất êm tai: "Lúc đó tôi khá may mắn, khởi điểm khi vào nghề cao hơn người khác. Sau khi thi đỗ vào học viện điện ảnh thì thuận theo tự nhiên trở thành một diễn viên. Lúc ấy chưa trải sự đời, đầu óc rất đơn thuần, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn"
Cô mỉm cười tự giễu: "Thế nhưng, tôi lại dùng hết sự may mắn của mình mất rồi"
Chu Kiến Vy và Tô Vấn không giống nhau, con đường ngôi sao của cô không thuận buồm xuôi gió như vậy"
"Suốt 2 năm trời không nổi lên được, tôi trở thành diễn viên tuyến hai. Lúc đó, tôi mới 18 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, rồi tôi bị một đạo diễn nhìn trúng"
Chu Kiến Vy nhanh chóng bổ sung thêm: "Không phải Hoàng Bình Trung"
Vũ Văn Thính chỉ im lặng nghe, ánh mắt bình thản, thuần túy.
Đây được xem là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt, họ cũng không được xem là quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, Chu Kiến Vy cảm thấy rất yên tâm, cảm giác nóng nảy trong lòng bỗng tan biến.
Cô tiếp tục kể những câu chuyện mà không ai biết đến: "Tôi kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên là không chịu. Nhưng đạo diễn đó cũng là một tay già đời, hắn ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đến máy quay phim trong khách sạn cũng lắp sẵn, chỉ cần cởi quần áo của tôi ra, sau này tôi không nghe lời cũng phải nghe lời."
Trong giới giải trí, đây không phải là chuyện hiếm gặp. Giới giải trí này quá hào nhoáng, quyền lực và sự giàu có là chuyện dễ như trở bàn tay. Nó giống như mặt trăng nơi đáy giếng vậy, khiến cho vô số người đổ xô nhau giành lấy. Chỉ là, phía sau danh tiếng và lợi ích ấy, còn có ham muốn cá nhân và sự dơ bẩn, khiến cho vô số người ngã xuống vực thẳm.
"Đó là quãng thời gian mà tôi rơi vào vực thẳm, lúc nào tôi cũng than phiền với người quản lý rằng, tôi kém may mắn, cho đến khi," Chu Kiến Vy dừng lại một lúc lâu: "Tô Vấn xuất hiện."
Trong đôi mắt phẳng lặng của cô ấy cuối cùng cũng dậy sóng.
"Khi đó tôi đã nghĩ, hóa ra không phải do tôi kém may mắn, là do tất cả may mắn của tôi đều dùng hết vào lần ấy rồi."
Lúc nói đến anh, ánh mắt Chu Kiến Vy sáng rực như ánh nắng: "Tôi cầu cứu cậu ấy, cậu ấy đã đưa tôi ra khỏi khách sạn, còn đánh đạo diễn ấy một trận, tôi hỏi cậu tên là gì."
Chu Kiến Vy khẽ cười: "Cậu ấy nói cậu ấy tên là Tô Lôi Phong"
Tô Lôi Phong.
Vũ Văn Thính cũng mỉm cười.
"Ba tháng sau, tôi gặp lại cậu ấy lần nữa"
Chu Kiến Vy cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, cà phê nguội rồi, có chút đắng: "Thời điểm đó cậu ấy đã ký hợp đồng với Lưu Xung, đang chuẩn bị debut. Tôi bảo người quản lý đổi diễn viên ban đầu của MV thành cậu ấy. Sau đó chắc cô cũng biết rồi, bài hát kia và người hát là tôi đều không nổi, còn cậu ấy thì nổi đình nổi đám."
Đó là tác phẩm debut của Tô Vấn, cũng là tác phẩm thành danh, có lẽ cậu là nghệ sĩ duy nhất chỉ dựa vào một cái MV và mười mấy cảnh quay mà giành được sự yêu thích và tấm lòng thiếu nữ của fan. Cũng chính vào lúc đó, ngoại hình của cậu được Hoa Hạ bình chọn là đệ nhất mỹ nam, kinh động rất nhiều nhà báo. Sau MV ấy, Tô Vấn nhận một vai nam phụ phản diện, phim không nổi, nhưng anh đã hoàn toàn nổi như cồn, từ đó về sau, con đường ngôi sao cũng thuận buồm xuôi gió.
"Cậu ấy chỉ mất thời gian hai năm để trở thành diễn viên hạng nhất trong nước, rất nhiều tiền bối trong giới phải gọi cậu ấy một tiếng thầy Tô Vấn, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ"
Chu Kiến Vy nói đến đây thì im lặng một lúc lâu rồi hỏi Vũ Văn Thính: "Cô đã xem "Lang Yên" chưa?"
"Tôi xem rồi."
"Lang Yên" là một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng vào mấy năm trước, ở nước ngoài cũng có công chiếu, cô và đồng đội trong đội bơi lội đã cùng đi xem.
"Đó là tác phẩm thay đổi hình tượng của tôi, cũng từ sau "Lang Yên", tôi bắt đầu có chút tiếng tăm."
Chu Kiến Vy kể qua loa: "Đạo diễn của "Lang Yên" chính là Hoàng Bình Trung"
Vũ Văn Thính nhìn cô ấy.
Trông cô ấy như đang kể lại một câu chuyện của người khác vậy, ngữ điệu rất bình thản: "Lời đồn lúc đó là thật, là tôi đã trèo lên giường của Hoàng Bình Trung"
Vợ của Hoàng Bình Trung từng làm ầm ĩ một phen, chuyện này trong giới cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ là không có ai nói thẳng ra thôi. Chuyện không liên quan đến mình, cũng sẽ chẳng có ai đi đắc tội đạo diễn lớn.
"Mối quan hệ đó duy trì được nửa năm, Hoàng Bình Trung đối xử với tôi cũng không tệ, ít nhất ông ta chưa từng chặn tài nguyên của tôi, nhưng mà..."
Nhưng mà ông ta ở trên giường không phải là con người.
Chu Kiến Vy khẽ vuốt cổ mình dưới chiếc áo sơ mi cao cổ, vết thương còn chưa lành, vẫn đau lâm râm: "Hai năm trước tôi muốn kết thúc với ông ta, nhưng lúc đó tôi đã không còn có thể quyết định được nữa. Ông ta nâng tôi lên một vị trí rất cao, đủ để tôi có thể ngã chết."
Chu Kiến Vy không phải là nữ nghệ sĩ đầu tiên mà Hoàng Bình Trung duy trì kiểu quan hệ này, nhưng thời gian lâu như vậy mà ông ta không để người khác nắm được điểm yếu của mình, đương nhiên đã luyện ra được bản lĩnh khiến người khác phải nghe lời.
Chu Kiến Vy cười khổ: "Trò cũ rích đúng không"
Trong giới giải trí, chuyện tương tự như thế này chỗ nào cũng có, cô không có điểm gì đặc biệt cả. Nếu cứ phải tìm ra một điểm đặc biệt thì có lẽ là cuốn được Tô Vấn vào chuyện này thôi.
Vũ Văn Thính không hiểu: "Tại sao cô lại kể với tôi?"
Cô và Chu Kiến Vy còn không được tính là bạn bè nữa.
"Chẳng phải cô là bạn gái của Tô Vấn sao? Cô có quyền được biết mọi chuyện
Vũ Văn Thính không bày tỏ ý kiến gì, điện thoại cô vang lên, là Tô Vấn gọi đến.
"Thính Thính, em đang ở đâu thế?" Tô Vấn hỏi xong lại tự mình giải thích: "Không phải là anh kiểm tra em đâu, anh chỉ muốn gặp em thôi"
Anh rất chăm gọi điện thoại, chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ lập tức gọi cho cô.
Vũ Văn Thính khẽ nghiêng người, hạ thấp giọng nói của mình: "Em đang ở bên ngoài."
"Ở cùng với bạn à?"
Tô Vấn hơi buồn bực, anh không muốn can thiệp cuộc sống của cô, nhưng thật sự là không kìm được.
"Em đang ở cùng với cô Chu."
Cô Chu ư?
Tô Vấn biết là ai rồi: "Em ở đâu?"
Vũ Văn Thính ngẩng đầu nhìn Chu Kiến Vy, cô ấy lắc đầu ra vẻ không để ý. Thấy vậy, Vũ Văn Thính mới nói địa chỉ cho Tô Vấn.
Trước khi cúp điện thoại, Tô Vấn nói: "Anh qua đó đón em.
Cậu rất cảnh giác với Chu Kiến Vy.
"Là Tô Vấn à?" Chu Kiến Vy thuận miệng hỏi.
Vũ Văn Thính nói phải.
Sau đó hai người không nói về Tô Vấn nữa, Chu Kiến Vy nói câu được câu mất về những chuyện thú vị lúc mình đóng phim. Vũ Văn Thính rất kiệm lời, yên tĩnh ngồi làm một người nghe. Khoảng 20 phút sau, Tô Vấn đến quán cà phê.
Anh đeo khẩu trang bước đến, đứng phía sau Vũ Văn Thính, đề phòng nhìn Chu Kiến Vy: "Cô hẹn bạn gái tôi làm gì?"
Chu Kiến Vy bình thản nói: "Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi"
Tô Vấn ơi Tô Vấn, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Cô ấy không thân với cô"
Ánh mắt Tô Vấn lạnh lùng, rõ ràng là không muốn Vũ Văn Thính và Chu Kiến Vy qua lại thân thiết với nhau.
Anh quay đầu nhìn Vũ Văn Thính, lúc này ánh mắt mới ôn hòa hơn: "Nói chuyện xong chưa em?"
Vũ Văn Thính đưa mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Tô Vấn thu tính tình của mình lại, kéo ghế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.
Chậc chậc chậc, thấy anh bị dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Chu Kiến Vy cũng hơi buồn cười. Cô nói với Vũ Văn Thính: "Lần sau chúng ta lại hẹn nhé."
Nói xong, Chu Kiến Vy đeo mắt kính lên: "Vậy tôi đi trước đây."
Cô ấy đứng lên, đi trước.
Vũ Văn Thính gọi cô ấy lại: "Sau đó tại sao cô thỏa hiệp?"
Ở tuổi 18 xốc nổi nhất, cô ấy giữ được trái tim đơn sơ của mình, tại sao sau đó lại chấp nhận cúi đầu, đánh đổ tôn nghiêm và cốt cách của chính mình.
Chu Kiến Vy quay đầu, khẽ mỉm cười: "Bởi vì tôi muốn nổi tiếng"
Nói xong, cô ấy vẫy tay rời đi. Đẩy cửa ra khỏi quán cà phê rồi cô ấy mới dừng bước chân lại, nhưng vẫn không quay đầu. Nụ cười nơi khóe môi dần tắt lịm, vẻ châm biếm và cô độc hiện lên trong ánh mắt, hòa trên từng nét mặt, không sao tan biến được.