Khương Cửu Sênh nói: "Anh ấy ở nhà trông con rồi"
Vũ Văn Thính không biết phải nói gì.
Cô không tưởng tượng ra được dáng vẻ thay tã, cho con bú của một người như Thời Cẩn, hơn nữa...
Cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Em bé không quấy khóc à?"
Không sợ Thời Cẩn sao?
Cô và Thời Cẩn có gặp mặt vài lần, ấn tượng rất sâu sắc. Anh tạo cho cô một cảm giác rất mâu thuẫn, một quý ông cao quý tựa như bá tước thời trung cổ, nhưng trong mắt một người lịch sự tao nhã như vậy, lại luôn toát lên sự lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Thời Thiên Bắc còn nhỏ như thế mà không thấy sợ à?
Khương Cửu Sênh mỉm cười, lúc nói đến con, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng: "Thiên Bắc nhà tôi không thích quấy khóc. Hơn nữa, bé rất thân với ba"
Vũ Văn Thính cảm thấy thật khó tin.
Họ đi xong thảm đỏ, vừa bước vào sảnh lớn thì Mạc Băng đi đến, đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh, nói: "Điện thoại của bác sĩ Thời nhà em đấy."
Khương Cửu Sênh chào Vũ Văn Thính rồi đi qua một bên nghe máy.
Thời Cẩn hỏi: "Em đến nơi chưa?"
"Em đến rồi"
Anh dặn dò: "Buổi tối trời lạnh, lúc về em mặc nhiều quần áo một chút nhé."
"Vâng"
Khương Cửu Sênh đi đến một chỗ không người, cô tựa vào cửa, cúi đầu, xoắn lấy một lọn tóc rũ xuống, đường nét dưới ánh đèn rất dịu dàng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Thời Cẩn rất tỉ mỉ, bình thường đều là anh lo lắng nhiều hơn, mọi việc ăn ở đi lại của cô anh đều hỏi han cẩn thận.
"Anh chuẩn bị bữa ăn khuya cho em rồi, đặt sẵn trên xe đấy"
Bác sĩ Thời nhà cô lúc nào cũng rất dài dòng với cô, cô buồn cười đáp: "Em biết rồi."
Thời Cẩn vẫn chưa dặn dò xong. Anh nói với cô từng việc lớn nhỏ, cuối cùng, ngữ khí có chút nặng nề: "Xong lễ em về ngay nhé, anh ở nhà đợi em."
Khương Cửu Sênh bật cười: "Kết thúc xong em sẽ về nhà ngay, anh đừng đợi em, cứ ngủ trước đi"
"Em chưa về anh ngủ không được."
Anh còn dính cô hơn cả con.
"Thiên Bắc đâu anh? Con có quấy khóc không?"
Dạo này cái gì Thiên Bắc cũng tò mò, ngủ muộn hơn trước rất nhiều, đặt nó lên giường, nó sẽ tự lật mình lăn tới lăn lui.
Nhưng mà, nếu có Thời Cẩn ở đó, Thiên Bắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Không em, con đã ngủ rồi.
Quả nhiên, ba trông thì nó sẽ rất ngoan. Khương Cửu Sênh hơi nhớ con: "Con đã uống sữa chưa?"
"Vừa uống xong rồi" Thời Cẩn nói: "Em
đừng lo lắng cho con, em ở bên ngoài phải
chăm sóc tốt cho bản thân nhé"
"Vâng"
Trước khi cúp điện thoại, Thời Cẩn lại lặp lại lần nữa: "Về sớm một chút, anh đợi em.
Ừm, cô cũng hơi nhớ bác sĩ Thời nhà cô rồi.
Đêm hội trao giải vẫn chưa bắt đầu nên bên ban tổ chức sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho nghệ sĩ được mời đến. Có điều, chỗ có hạn, đa số phòng nghỉ ngơi đều là dùng chung, đương nhiên, nếu như địa vị đủ cao thì sẽ được chuẩn bị một gian phòng riêng.
Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính đều được sắp xếp một phòng riêng, cả dãy phòng đều đóng kín cửa, chỉ có một phòng hé mở một nửa, có âm thanh truyền ra ngoài.
Là giọng nói của một người đàn ông đang mắng chửi
"Đúng là nuôi ong tay áo, nếu như không phải nhờ ông đây, cổ có thể bò đến vị trí của ngày hôm nay không? Con mẹ nó, cô là con đĩ vong ân bội nghĩa!"
Là giọng nói của Hoàng Bình Trung, Vũ Văn Thính bước đến gần một chút.
Chu Kiến Vy tự chế giễu: "Ông mắng rất đúng, chẳng phải tôi đã phải chịu báo ứng rồi đó sao?"
Hoàng Bình Trung sắp 50 tuổi rồi, sức khỏe khá tốt, giọng nói sang sảng: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý định gì."
Lão ta hừ lạnh một tiếng từ mũi: "Một đôi giày rách bị tôi chơi nát, Tô Vấn cũng không chê bẩn à"
Thái độ hờ hững thờ ơ vừa nãy của Chu Kiến Vy biến mất, cô giận dữ nói: "Chuyện của tôi và ông, đừng lôi những người không liên quan vào."
Hoàng Bình Trung khoanh tay nhìn cô: "Ồ, vẫn không nỡ à?"
Lão ta châm biếm, trong mắt đầy vẻ xem thường và chế giễu: "Đã làm điểm rồi còn lập miếu thờ gì nữa, sao thế, Tô Vấn chơi cô rồi không thừa nhận à?"
Chu Kiến Vy vô cùng tức giận: "Hoàng Bình Trung"
Lão ta giơ tay ra, một cái tát đánh mạnh vào mặt Chu Kiến Vy.
Cô mang giày cao gót, bị cái tát ấy đánh đến đứng không vững, ngã xuống mặt đất, bên má trái lập tức sưng đỏ.
"Ha ha."
Hoàng Bình Trung cười độc ác.
"Muốn cắt đứt với tôi sao?"
Lão ta bước đến gần, từ trên nhìn xuống cô, thong thả tháo thắt lưng da trên eo, rút ra: "Cô còn chưa hỏi ông đây có đồng ý không.."
Trong lúc nói, ông ta giơ thắt lưng da trong tay lên, mạnh mẽ đánh xuống tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ.
"Bốp!"
Thắt lưng da đang vung lên thì bị bắt lấy.
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại.
Hôm nay Vũ Văn Thính đi một đôi giày không quá cao, cô cao 1m74, còn cao hơn cả Hoàng Bình Trung, nhìn ông ta từ trên xuống.
"Tôi ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ."
Cô kéo mạnh, cả sợi thắt lưng da bị kéo qua. Sau đó cô giơ tay lên, đánh lại lên mặt của Hoàng Bình Trung.
Hoàng Bình Trung kêu một tiếng thảm thiết, ôm lấy gương mặt đau rát của mình, gào lên: "Cô là ai hả!"
Vũ Văn Thính ngồi xổm xuống dìu Chu Kiến Vy ngồi lên sofa: "Cô có sao không?"
Chu Kiến Vy khẽ lắc đầu, hốc mắt bỗng đỏ ửng.
Vũ Văn Thính đứng lên, chắn cho Chu Kiến Vy ở phía sau, trong đôi mắt lúc nào cũng yên tĩnh giờ đã nổi sóng, thốt lên từng chữ: "Vũ Văn Thính, Truyền thông Thiên Vũ"
Vũ Văn Thính à.
Oan gia ngõ hẹp.
Gương mặt của Hoàng Bình Trung bị thắt lưng da đánh đến đau rát, thù mới hận cũ khiến lão ta nổi trận lôi đình: "Tôi dạy dỗ người phụ nữ của tôi, liên quan gì đến cô!"
Cô nói: "Ông dám mắng Tô Vấn."
Trên mặt cô thấp thoáng vẻ tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng: "Tô Vấn là bạn trai của tôi"
Tuyệt đối không được mắng Tô Vấn.
Hoàng Bình Trung cười gằn: "Cô cũng độ lượng quá nhỉ, người đàn ông của mình làm bậy với người phụ nữ khác..."
Không đợi lão ta nói xong, thắt lưng da đã vút xuống.
Bả vai của Hoàng Bình Trung chịu một roi, Vũ Văn Thính xuất thân từ vận động viên, sức tay rất mạnh. Hoàng Bình Trung đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, mặt mày hung dữ.
Trong mắt Vũ Văn Thính như đọng lại một tầng băng, khóa kim loại của thắt lưng da bị cô bóp kêu răng rắc: "Ông thử mắng thêm một câu nữa xem"
Vẻ mặt của Hoàng Bình Trung vô cùng hung dữ, ngửa cổ mắng chửi, vừa mắng vừa xông lên giành lấy thắt lưng da trong tay Vũ Văn Thính: "Tô Vấn..."
Phản ứng của cô rất nhanh, nghiêng người tránh đi. Cô không đợi lão ta mắng xong, thừa cơ lập tức giơ thắt lưng da trong tay lên, quất mạnh lên gương mặt của Hoàng Bình Trung thêm cái nữa: "Tiếp tục đi."
Lão ta mắng một câu, cô đánh một roi.
Hoàng Bình Trung kêu lên đau đớn, vừa định mở miệng mắng chửi thì thấy Vũ Văn Thính lại đưa tay lên, lão ta ngậm miệng lại theo bản năng, ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, lùi về sau vài bước.
Làm gì có ai không sợ đánh, đó là đánh chưa đủ mạnh thôi.
Hoàng Bình Trung hung dữ trừng mắt với Vũ Văn Thính, nhưng cũng không dám động tay động chân với cô nữa, lão ta sợ thắt lưng da trong tay cô, càng sợ gia tộc và Thiên Vũ đứng sau Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính thấy lão ta ngoan ngoãn rồi mới vứt thắt lưng da đi, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mạnh mẽ: "Sau này, chỉ cần là tác phẩm phim ảnh mà phòng làm việc của ông tham dự chế tác, nghệ sĩ của Thiên Vũ chúng tôi đều sẽ không tham gia."
Hoàng Bình Trung sốt ruột nói: "Cô..."
Không đợi lão ta nói xong.
"Sênh Sênh"
Vũ Văn Thính nhìn về phía cửa, nói: "Giúp tôi một việc"
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại, cửa để mở, Khương Cửu Sênh đang tựa vào cửa, tư thế rất tùy ý, không biết cô đến từ lúc nào, ngữ khí ung dung chậm rãi: "Cô nói đi"
Vũ Văn Thính ngắn gọn súc tích: "Đưa ông ta vào danh sách đen của Tần Thị"
Trong lòng Hoàng Bình Trung cảm thấy không ổn, vừa định giải thích thì Khương Cửu Sênh đã hờ hững đáp: "Được."
Sau đó, cô nhìn vào đôi mắt đang hoảng hốt của lão ta, bình thản nói: "Sau này lúc tìm diễn viên, cũng không cần cân nhắc đến nghệ sĩ dưới trướng của Tần Thị nữa."
Dưới trướng của Tần Thị ngoài Giải trí Tần Thị ra, còn có Điện ảnh Hoa Nạp và Sj's. Một nửa giới giải trí đều là giang sơn của Tần Thị, một nửa còn lại, nếu không phải quan hệ thân thiết với Thời Cẩn thì cũng là nhìn sắc mặt của anh mà làm việc. Một câu nói này của Khương Cửu Sênh, về cơ bản là đóng băng lão ta.
Hoàng Bình Trung hoàn toàn hốt hoảng, lão ta bước lên, hạ thấp mình cầu xin: "Cô Khương, xin cô rộng lòng bỏ qua cho"
Rộng lòng bỏ qua ư?
Lúc lão ta động tay với phụ nữ có từng nghĩ đến rộng lòng bỏ qua không.
Ngữ điệu của Khương Cửu Sênh rất chậm rãi, nhưng không cho lão ta xen vào: "Ông mắng Tô Vấn, Tô Vấn là bạn trai của Vũ Văn Thính, Vũ Văn Thính là bà chủ của tôi."
Sắc mặt của Hoàng Bình Trung thay đổi.
Chuyện này là Tô Vấn nghe từ chỗ của Lưu Xung.
Nghe xong, anh đắc ý không thể chịu được: "Thính Thính nhà tôi chiều tôi quá cơ"
Lưu Xung đang lái xe, đưa mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu của xe: "Vâng vâng vâng, cậu là người chồng nhỏ bé của nữ tổng tài bá đạo."
Với tư cách là người quản lý, anh ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi: "Có lẽ trên mạng sẽ nhanh chóng có các kiểu suy đoán là cậu được bao nuôi đấy"
Tô Vấn có nổi tiếng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một diễn viên, không so được với Vũ Văn Thính có bối cảnh gia đình. Lần này, tổng tài bá đạo nổi giận vì hồng nhan, truyền thông sẽ tha hồ thêm mắm dặm muối, không biết sẽ bị đồn thành như thế nào nữa.
Trọng điểm của Tô Vấn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, rất cầm thú.
"Vẫn chưa bao nuôi"
Anh nói: "Thính Thính vẫn chưa ngủ với tôi."
Lưu Xung á khẩu.
Giọng điệu tiếc nuối chán nản này là có ý gì.
Tô Vấn không cảm thấy xấu hổ, ánh mắt phơi phới: "Rất muốn bị cô ấy ngủ."
Lưu Xung lại á khẩu tiếp.
Từ trong lời nói của Tô Vấn, anh ta nghe ra hai ý. Thứ nhất, con m* nó, đây là một kẻ cầm thú, thứ hai, con m* nó, đây là kẻ cầm thú chưa được ăn mặn.
Lưu Xung cảm thán: "Ồ, đã là mùa xuân rồi"
Đến mùa động vật giao phối rồi.
Đêm hội trao giải Bách Hoa còn chưa bắt đầu, Truyền thông Thiên Vũ đã tuyên bố một chuyện, đó là chấm dứt hợp đồng với công ty chế tác điện ảnh của Hoàng Bình Trung, không bao giờ hợp tác nữa.
Sau đó Sj's, Giải trí Tần Thị, Điện ảnh Hoa Nạp lần lượt share lại, đồng thời biểu thị thái độ giống như vậy.