Trông cô gái nhỏ như đã hiểu ra một chuyện gì lớn lắm, sau đó lấy hết dũng khí, đỏ mặt đưa tay ra khẽ kéo tay áo anh: "Khi nào, khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Cô không muốn tố cáo anh sàm sỡ, anh quấy rối, anh cưỡng hiếp...
Nụ cười trên khóe môi Tống Dung đông cứng lại, không biết phải nói gì.
Thôi xong, bàn đến đại sự luôn rồi.
Tối hôm ấy, Tô Vấn và Khương Cửu Sênh giành được giải nam và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Ảnh đế ảnh hậu đều thuộc về Thiên Vũ, với tư cách là người quản lý, Vũ Văn Thính trở thành người chiến thắng rực rỡ nhất.
Bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải của ảnh để rất tùy hứng.
"Tôi là Tô Vấn của Công ty Truyền thông Thiên Vũ, sếp của tôi là Vũ Văn Thính. Những người không phục cô ấy quản lý hãy chống mắt lên mà xem, chiếc cúp trong tay tôi là công lao của cô ấy. Đúng là cô ấy xuất thân từ một vận động viên thật, nhưng lượng tiêu thụ của Thiên Vũ trong ba tháng gần đây đã chứng minh rằng cô ấy cũng là một doanh nhân ưu tú."
Tô Vấn đứng dưới ánh đèn sân khấu, lắc chiếc cúp trong tay, ngữ điệu vừa tùy hứng vừa hung hăng, anh nói: "Thiên Vũ sẽ không sụp đổ, Thiên Vũ có Tô Vấn"
Bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải của ảnh hậu cũng rất tùy ý.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ung dung nói: "Ai nói Thiên Vũ sẽ sụp đổ chứ? Thiên Vũ còn có Khương Cửu Sênh mà"
Vũ Văn Thính ngồi dưới khán đài, bật cười khanh khách.
Sao Thiên Vũ có thể sụp đổ được chứ, sau khi Vũ Văn Thính tiếp nhận công ty, lượng tiêu thụ mỹ phẩm và những nhãn hiệu thịnh hành của công ty chỉ có Tằng không giảm. Các quản lý cao cấp của công ty chỉ đợi cười vào mặt cô nay đã phải rớt mắt kính vì điều này.
Buổi tối, Vũ Văn Xung Phong gọi điện tới.
"Anh"
Vũ Văn Thính nhìn đồng hồ, lúc này, ở chỗ anh cô có lẽ trời vừa mới sáng.
Vũ Văn Xung Phong hỏi thăng: "Em đang hẹn hò với Tô Vấn đấy à?"
Lúc trước anh ở thị trấn Yukun, một hòn đảo nhỏ rất hoang vắng ở nước ngoài, không đài báo không mạng internet. Anh gần như tuyệt giao với thế giới bên ngoài, vì thế, thông tin mà anh nhận được bị chậm hơn rất nhiều.
Vũ Văn Thính nói vâng, không có ý giấu anh.
Vũ Văn Xung Phong hỏi, giọng nói hiếm khi nghiêm khắc như vậy: "Cậu ta có nói với em, cậu ta là người nhà họ Tô ở Tây Đường không?"
Vũ Văn Thính im lặng.
"Cái này mà cũng không nói cho em biết à?" Vũ Văn Xung Phong dùng lưỡi đẩy răng hàm, tên khốn nạn này!
Cô không hiểu rõ ý của anh trai: "Nhà họ Tô ở Tây Đường thì sao hả anh?"
Trước khi giải nghệ, phần lớn thời gian cô đều ở trong trung tâm bơi lội nên đương nhiên chưa hề nghe nói đến nhà họ Tô Tây Đường đã ẩn dật nhiều năm.
Vũ Văn Xung Phong lấy một ví dụ: "Nhà họ Tô ở Tây Đường, nhà họ Tần ở Trung Nam, còn có nhà họ Đằng ở Miên Châu, trước kia bọn họ đều là người trong giới"
Cô biết nhà họ Tần là người trong giới nào.
Cô từng phỏng đoán thân phận của Tô Vấn không hề đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ thân phận của anh lại phức tạp đến mức này.
Cô im lặng hồi lâu mới hỏi: "Anh có điều tra được điều gì từ vụ án bắt cóc 8 năm trước không?"
"Vẫn chưa, cho đến bây giờ mà còn chưa điều tra ra, có thể thấy rằng vấn đề bên trong rất lớn."
Vũ Văn Xung Phong rất cảnh giác với chuyện của cô: "Thính Thính, có phải em đã biết điều gì đó không?"
Cô nhanh chóng phủ nhận: "Không ạ. Chắc chắn cô đã biết được điều gì đó.
Vũ Văn Xung Phong hiểu rõ tính cách của cô, cố chấp y như anh.
Anh không vạch trần cô, nhưng anh thể hiện rõ thái độ: "Anh không ủng hộ việc em qua lại với Tô Vấn, nhưng anh cũng không ngăn cấm em, hãy nhớ bảo vệ tốt bản thân."
Anh rất nghiêm túc: "Nếu em vì anh ta mà nhận lấy bất cứ tổn thương nào thì anh sẽ đưa em lên núi đấy."
Vũ Văn Thính ậm ừ một tiếng.
Vũ Văn Xung Phong nghe vậy là đủ biết cô em gái của anh đã bị Tô Vấn lừa đi mất rồi.
M* kiếp, tên khốn nạn.
Sau khi cúp máy, Vũ Văn Thính gõ cửa phòng Tô Vấn, đã 10 giờ hơn nhưng anh vẫn không có nhà, đi đâu cũng không nói với cô. Điều này, hơi bất thường một chút.
Cô lo lắng gọi điện thoại cho anh.
"Tô Vấn à"
Người nhận điện lại là Lưu Xung.
"Thính Thính đấy à, là tôi, Lưu Xung đây. Điện thoại của sếp Vấn để quên trên xe tôi"
Vũ Văn Thính chau mày, hỏi: "Tô Vấn không có nhà, anh có biết anh ấy đi đâu rồi không?"
Không có ở nhà ư?
Đoàn làm phim "Tiêu Dung" đã tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho anh và Khương Cửu Sênh. Rõ ràng Tô Vấn nói là về nhà đón bạn gái, thế mà lại không về, bất thường, rất bất thường, không lẽ ra ngoài ăn chơi sao?
Lưu Xung lập tức tự phủ nhận phỏng đoán đó, cái loại nghe lời vợ như Tô Vấn không có tà tâm ăn chơi trác táng, cũng không có lá gan lớn đến vậy.
"Để tôi tìm cậu ấy cho cô"
Lưu Xung cười khà khà, không hề do dự bán đứng sếp cho sếp của sếp: "Nói nhỏ cho cô biết nhé, tôi đã đặt định vị trên xe của cậu ấy."
Suốt ngày không tìm được Tô Vấn, không còn cách nào khác nên anh ta mới nghĩ ra chiêu nham hiểm này.
Tối hôm ấy, vầng trăng tròn vành vạnh, bầu trời đầy sao.
11 giờ tối, Hoàng Bình Trung say bí tỉ, trong tay còn cầm bình rượu trắng, bước đi loạng choạng.
Lão ta chuệnh choạng, lảo đảo trước cửa nhà, nói chuyện điện thoại oang oang, cắm mấy lần vẫn không cắm được chìa khóa vào ổ, mà chỉ khiến rượu đổ đầy tay. Lão ta vứt thắng chai rượu đi, đá vào cửa một cái.
A, cửa mở rồi.
Lão uống say bét nhè, ngật ngưỡng lần mò ở cửa căn hộ, miệng vẫn còn phấn khởi nói với người trong điện thoại: "Hừ, cứ đợi mà xem, tao còn rất nhiều cách để dập chết Vũ Văn Thính"
Bởi vì Vũ Văn Thính và Khương Cửu Sênh công khai đối đầu với lão ta, khiến cho lão ta gặp trắc trở bốn bề, những diễn viên và kịch bản phim đã ký hợp đồng trước đó đều lần lượt hủy hợp đồng, các công ty giải trí thì tránh hắn như tránh rắn độc.
"Hai con đàn bà thối tha chết tiệt, cứ chờ mà xem, tao sẽ dập chết chúng nó!" Lão ta lớn giọng mắng nhiếc, bàn tay đã mò được công tắc đèn trên tường,
Tách, căn phòng lập tức sáng trưng.
Hoàng Bình Trung vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, đang đứng chặn trước mặt.
Lão ta dụi dụi mắt, giật mình hoảng đến tỉnh rượu vài phần: "Các người là ai?"
Nét mặt hai người đàn ông rất vô cảm.
Có tiếng người vọng ra từ phòng khách, giọng điệu ung dung chậm rãi, đầy tà khí: "Tổ tông của mày đây.
Hoàng Bình Trung nhìn qua, chết đứng người lắp bắp: "Tô, Tô.."
Tố Vấn!
Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen bằng da thật trong phòng khách, đôi chân dài miên man gác lên mặt bàn, ngón tay giơ lên một cách lười nhác: "Trói lão ta lại."
Giọng nói thản nhiên hờ hững, cứ như đang ra lệnh trói một củ cải trắng vậy.
"Vâng thưa ông Tư"
Hai gã vệ sĩ nhận lệnh, quay lại bắt người.
Hoàng Bình Trung lập tức lùi lại phía sau, trợn trừng mắt đầy vẻ phòng bị: "Chúng mày định làm gì?"
Gương mặt răng trắng môi đỏ còn đẹp hơn phụ nữ vài phần của Tô Vấn thản nhiên phun ra ba chữ: "Đập chết mày"
Hừm, định hãm hại Thính Thính nhà anh à, làm như anh chết rồi sao?
"Chúng mày đừng, đừng có mà bước đến đây" Hoàng Bình Trung run cầm cập, nói xong liền quay đầu chạy ra ngoài.
Chỉ với một tay, người đàn ông lực lưỡng đã xách bổng lão ta lên.
10 phút sau.
Gió trên sân thượng thổi vù vù, người bị áp vào tường kêu gào ầm ĩ.
Đêm sâu tĩnh lặng, vầng trăng khuyết trên cao thỉnh thoảng bị một vài đám mây đen trôi qua che lấp ánh sáng, ánh đèn đường phía xa hơi tối, trên sân thượng u ám ảm đạm.
"Bỏ ra đi."
Giọng nói của Tô Vấn rất thong thả, điềm tĩnh.
Gã vệ sĩ cung kính nghe lời, bước tới rút bao trùm đầu của Hoàng Bình Trung ra. Lão ta ú ớ vài tiếng, mở mắt nhìn xung quanh. Lúc này, lão ta mới phát hiện bản thân đang đứng trên bức tường bao quanh sân thượng, phía sau trống không, chỉ cần lùi một bước nữa thôi thì lão sẽ rơi từ tầng 19 xuống gió từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến lão lảo đảo chực ngã. Lão ta sợ hãi mềm nhũn tay chân, ngã ngồi xuống đất, hai tay hai chân bị trói lại, miệng dán băng dính, không nói được, nhìn thấy Tô Vấn thì ra sức lắc đầu thì từ miệng chỉ vang lên tiếng ư ử không ngớt.
Tô Vấn tiến lại gần, nửa cười nửa không "Xin tha mạng à?"
Hoàng Bình Trung gật đầu lia lịa. Tô Vấn thong thả nói: "Muộn rồi"
Hoàng Bình Trung hoảng sợ xanh xám mặt mày, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán lăn xuống, càng cố sức rên ư ử to hơn.
Tô Vấn dài giọng, âm cuối hơi cao lên: "Muốn làm hại bạn gái tao à?"
Lão ta lắc đầu quầy quậy.
Lão muốn nhưng đã làm đâu, lão còn chưa kịp làm gì mà...
Ánh mắt Tô Vấn rất lạnh lùng, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên: "Nghĩ cũng không được."
Hoàng Bình Trung tuyệt vọng đến mức sắp sụp đổ rồi.
Tô Vấn khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lườm lão ta hai cái, trên mình anh còn mặc bộ comple màu trắng khi lĩnh giải thưởng trong buổi tiệc tối nay.
Dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát như công tử, vậy mà trong đôi mắt anh lại tràn ngập vẻ tàn ác: "Nhớ cho kỹ, nếu hôm nay mày đại nạn không chết thì sau này phải thay đổi tâm tính, làm lại từ đầu, biết chưa?"
Đại nạn không chết....
Chỉ cần sống là được! Hoàng Bình Trung liền ra sức gật đầu! Lão ta bị dọa vỡ gan vỡ mật rồi, trước đây nghe nói Tố Vấn to gan làm càn, nhưng vạn lần không biết anh có thể coi trời bằng vung đến vậy.
Tô Vấn đủng đỉnh tiến lên một bước.
Hoàng Bình Trung co rúm về phía sau theo bản năng. Tô Vấn vừa đưa tay, lão ta liền kêu lên, nhắm chặt mắt, bị dọa đến sắp tè ra quần.
Cái thứ nhát cáy!
Bàn tay của Tố Vấn vỗ mấy cái lên mặt lão ta: "Còn một điều quan trọng nhất cần phải nhớ kỹ nữa"
Giọng nói bị gió thổi đi, vừa lười nhác vừa gian tà, chầm chậm từng chữ một: "Bạn gái tao là Vũ Văn Thính, là người mày không được phép động tới, nhớ rõ chưa?"
Hoàng Bình Trung gật mạnh đầu lia lịa, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, giống hệt như vừa mới ngoi từ dưới nước lên vậy.
Tô Vấn có vẻ hài lòng với thái độ của lão ta, tâm trạng khá vui vẻ, nhếch môi, chậm rãi nói: "Đẩy nó xuống đi"
Wtf???
Hoàng Bình Trung hoàn toàn sợ đến ngày người, trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông lực lưỡng từng bước từng bước tiến đến chỗ lão ta.
"Ưưưư..."
Lão ta lắc đầu quầy quậy, gã đàn ông đã giơ tay về phía lão, đẩy mạnh một cái.
"Rầm."
Đột nhiên, cánh cửa dẫn lên tầng thượng mở ra.
Lưu Xung thở không ra hơi: "Người đâu rồi?"
Anh ta dùng định vị kiểm tra thấy Tô Vấn tới nhà Hoàng Bình Trung liền cảm thấy không ổn rồi, vừa thở dốc vừa nhìn quanh sân thượng, quả nhiên nhìn thấy hai vệ sĩ của Tô Vấn. Hai gã đó không phải do Lưu Xung thuê, họ chỉ nghe mệnh lệnh của Tô Vấn. Bởi vì diện mạo họ rất hung dữ côn đồ nên bình thường không hay lộ diện. Lưu Xung cảm thấy hai gã đó giống hệt xã hội đen, mà còn không phải dạng xã hội đen bình thường đầu. Thái độ của hai gã với Tô Vấn cũng cung kính sợ sệt bất thường, không biết Tô Vấn tìm được họ ở đâu ra nữa.
Thở xong rồi, Lưu Xung lại hỏi thêm lần nữa: "Hoàng Bình Trung đâu rồi?"
Sao lại không nhìn thấy.
Tô Vấn bình thản: "Đẩy xuống rồi"
Lưu Xung sững sờ, ngây người hồi lâu. Anh ta ngó đầu nhìn ra sau, ở độ cao 19 tầng mà ngã xuống thì..