Tô Vấn lập tức lắc đầu, giải thích: "Anh định đợi đến khi em thích anh đến mức không rời xa anh được nữa thì cái gì anh cũng nói với em"
Vốn đang tức giận, nhưng vì câu nói này của anh mà cô không giận nổi nữa.
Cô nghĩ, anh vẫn rất ngoan ngoãn, mặc dù thi thoảng không chịu nghe lời. Cho dù anh có trói Hoàng Bình Trung vào dây thừng đàn hồi cho lão ta 'nhảy bungee' thì cô vẫn cảm thấy anh là một người tốt.
Tô Vấn nắm chặt tay cô: "Thính Thính, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, nhưng em đừng chia tay anh"
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên mặt mình, để cô đánh.
Gương mặt đẹp thế kia, làm sao cô nỡ xuống tay cơ chứ.
Cô vuốt ve lông mày của anh, nhón chân hôn lên mặt anh một cái: "Em đã luyện 6 năm thể dục dụng cụ, 9 năm bơi lội, nếu không phải tay và vai em có vấn đề thì chắc em vẫn sẽ luôn là một vận động viên. Cô ôm chặt cổ anh, lại hồn một cái lên môi anh: "Em làm gì cũng rất kiên trì Tô Vấn ạ, nên là em sẽ thích anh rất lâu rất lâu đấy.
Cô rất hoài cổ, một khi đã thành thói quen thì sẽ không thay đổi, nếu như đã thích rồi thì sẽ cứ thế thích mãi. Cô chính là người như vậy, vì thế, cho dù anh không hiền lành như cô nghĩ, cho dù anh giấu giếm cô lừa dối cô thì cô vẫn sẽ không chia tay anh.
Những cảm xúc bất an của Tô Vấn đã được giải tỏa hết, trong lòng dồn nén những cảm xúc chua xót, hơi đau lòng. Anh nắm chặt tay cô, đặt lên môi rồi hôn không ngừng.
"Sau này tay em có còn đau không?" Anh bỗng hỏi.
Bàn tay của cô từng bị thương, xương ngón tay và gân ngón tay bị tổn thương nghiêm trọng.
Vũ Văn Thính lắc đầu: "Từ lâu đã không còn đau nữa rồi.
Ánh trăng u ám, cô không nhìn thấy được đôi mắt hơi ửng đỏ của anh. Anh cúi đầu, hôn lên tay cô rất nhiều lần.
Đã qua 12 giờ rồi, Tô Vấn vẫn còn ở nhà của Vũ Văn Thính. Đêm nay, anh đặc biệt dính lấy cô. cô đi tới đâu thì anh liền đi theo tới đó. Cô đi tắm, anh cũng ở ngoài cửa nói chuyện với cô, cứ nói cứ nói rồi tỏ tình với cô. Anh nói anh rất thích, đặc biệt thích và vô cùng thích cô.
Vũ Văn Thính bị anh làm cho dở khóc dở cười.
Anh đã về tắm rửa, nhưng rồi lại chạy sang, ôm cô nằm trên ghế sofa, chẳng làm gì hết, nhưng nhất định không chịu về đi ngủ.
Vũ Văn Thính nhìn đồng hồ, nhắc nhở anh: "6 giờ sáng mai anh phải bay tới Kim Châu đấy."
Tô Vấn vẫn ôm lấy cô không chịu buông tay: "Anh vẫn chưa buồn ngủ. Cả người anh vẫn rần rần đây này, không buồn ngủ tí nào.
Cô bỏ tay anh ra: "Không được, anh phải đi ngủ đi."
Thức đêm có hại cho sức khỏe, cô không thể nghe theo anh được.
Anh hơi thất vọng, nhưng cũng không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đứng dậy: "Thế thì anh về đây"
"Vâng"
Anh cúi người hôn lên môi cô một cái, lúc này mới bịn rịn không rời, trở về mà một bước ngoái đầu đến ba lần, bước tới cửa nhà cô, anh khựng lại một lúc, lại quay đầu lại.
"Thính Thính ơi"
"Dạ?" Vũ Văn Thính bật cười, trước kia sao cô không phát hiện ra anh dính người như thể chứ.
Tô Vấn nhón chân đến trước mặt cô, quỳ xuống, tay đặt lên đầu gối cô, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt đầy hy vọng.
Anh hỏi: "Chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?"
Anh dè dặt hỏi, đôi mắt lấp lánh mê hoặc được phủ một màn hơi nước mông lung, chớp chớp nháy nháy, rõ ràng muốn mê hoặc cô, nhưng còn để lộ ra vài phần làm nũng.
Không có người đàn ông hay người phụ nữ nào có thể quyến rũ như anh lúc này, thêm một chút thì quá đậm, bớt một chút thì quá nhạt.
Vũ Văn Thính nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có thể ạ."
Chiêu mỹ nam kế này, cô dính chết rồi.
Tô Vấn cười như một con hồ ly đắc ý, lập tức về nhà mình lấy gối, lúc quay lại liền ngáp ngắn ngáp dài, nói anh buồn ngủ rồi lôi cô vào phòng đi ngủ. Vũ Văn Thánh sống một mình, cũng không có bạn bè tới chơi, cô biến phòng khách thành phòng tập thể dục, trong nhà chỉ có một chiếc giường khiến cô thấy hơi khó xử.
Tâm trạng Tô Vấn lâng lâng phơi phới: "Thính Thính, em ngủ bên trong hay bên ngoài?"
Cô nói: "Bên trong"
Cô nói xong liền leo lên giường, dịch vào phía bên trong. Tô Vấn đặt gọn gàng gối của mình liền kề gối của cô, rồi cũng leo lên, nằm bên cạnh cô, tay anh kề sát tay cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy hơi nóng.
Tô Vấn nằm thẳng, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh ngủ không ngáy đâu."
"Vâng"
Cô cũng không ngáy.
Tô Vấn lại nói: "Anh cũng không nghiến răng."
"Vâng"
Cô cũng không nghiến răng.
Anh còn nói: "Anh còn không nói mơ nữa"
Giọng điệu anh như đang tự khoe khoang vậy.
Vũ Văn Thính nghĩ, có phải anh sợ cô để ý việc anh nói mơ không?
Cô lập tức nói: "Có nói cũng không sao ạ"
Tô Vấn nghiêng người, chống cằm chăm chú nhìn cô: "Tư thế ngủ của anh rất đẹp nữa."
Cô nghĩ, anh nói những điều này có phải vì muốn cô khen anh không?
Thế thì, cô khen anh là được rồi: "Anh rất giỏi."
Nhưng cô không biết khen cái gì nữa.
Tô Ván cứng họng.
Thính Thính nhà anh ngây thơ thật đấy.
Ý của anh không phải như vậy mà ý của anh là: "Sau này, anh có thể thường xuyên đến nhà em ngủ không?"
Dẫu sao thì tư thế ngủ của anh cũng đẹp như vậy mà.
Nghe vậy, Vũ Văn Thính mới hiểu ý của anh, cô nghiêm túc nghĩ một hồi: "Được ạ."
Anh là bạn trai của cô, đương nhiên có thể ngủ cùng nhau, đó chính là điều cô nghĩ.
Tô Vấn vui mừng vùi đầu vào gối cọ cọ, sau đó nhích cả người cả gối sang, đầu tiên di chuyển một chút chút, thấy Thính Thính nhà anh không nói gì thì liền dịch thêm chút nữa, cho đến khi cả người anh đã áp sát vào cô.
Thật hạnh phúc quá đi.
Vũ Văn Thính ngủ một mình quen rồi, đột nhiên có thêm một người khiến cô có phần cẩn trọng, không dám động đậy linh tinh, toàn thân căng cứng, tư thế ngay ngắn nghiêm chỉnh: "Có cần tắt đèn không anh?"
Tô Vấn đặt tay lên eo cô: "Không tắt đèn thì em ngủ được không?"
Cô gật đầu.
"Thế thì không tắt đèn nữa."
Anh muốn nhìn cô nên nằm nghiêng người, cứ nhìn như thế rồi lại không kiềm chế được mà leo lên người cổ, muốn hôn... Anh áp sát người xuống, hôn lên môi cô.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Thính đưa tay kéo cổ áo ngủ anh xuống để lộ xương quai xanh bên phải của anh.
Trong ánh mắt anh như rực lửa: "Thính Thính ơi"
Bây giờ, anh không chỉ muốn hôn mà còn muốn ngủ...
Anh ép sát người thêm chút nữa, nằm sấp trên người cô, để cô tiện cởi áo ngủ của mình.
Gương mặt Vũ Văn Thính hơi đỏ, đưa tay cởi cúc áo của anh, cởi nút đầu tiên đến nút thứ hai, yết hầu của Tô Vấn di chuyển, nuốt một ngụm nước bọt lớn.
"Thính Thính ơi"
Giọng nói của anh khàn đặc, âm sắc thì thầm, như nghẹn lại trong yết hầu, anh thất vọng nói: "Không có bao cao su."
Anh không để ý điều này, chỉ là anh không muốn có em bé sớm đến vậy.
Vũ Văn Thính đang cởi cúc áo chợt khựng lại một chút, trong mắt cô hai màu đen trắng rõ ràng, không có chút suy nghĩ đen tối nào: "Em chỉ muốn xem vết sẹo trên vai anh thôi mà"
Tô Vấn đang chứa đầy chuyện người lớn trong đầu chợt sững sờ.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần có con trước khi kết hôn, vậy mà, cô chỉ muốn xem vết sẹo thôi...
Trong lòng anh buồn phiền, bức bối vô cùng, rầu rĩ nói: "Để anh tự cởi."
Sau đó, anh mím môi, cởi cúc áo ngủ trong tâm trạng không thoải mái.
Anh đang đặc biệt hoài nghi sức quyến rũ của bản thân mình, đã cởi áo rồi mà Thính Thính nhà anh vẫn không muốn ngủ với anh. Anh không khỏi ngờ rằng liệu bản thân có thật sự được yêu chiều hay không? Trong lúc anh đang mải suy nghĩ thì một bàn tay lành lạnh đặt lên chỗ cách xương quai xanh của anh hai tấc.
Anh ngây người.
Cô nằm thẳng, chăm chú quan sát vết sẹo to như ngón tay cái đó.
Lúc này, Tô Vấn mới hoàn hồn, kéo áo lên: "Có gì đẹp đâu mà xem"
Cô giữ chặt tay anh, rồi lại kéo áo xuống, vuốt ve vết sẹo ấy.
"Thính Thính, em đừng có nhìn."
Cô chợt ngẩng đầu, hôn lên vị trí đó, khẽ mút nhẹ.
Thân thể Tô Vấn đột nhiên cứng đờ, rõ ràng môi cô lành lạnh nhưng lại giống như một đốm lửa, sau đó....
Vũ Văn Thính khựng lại một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh, lặng lẽ lùi lại phía sau, cúi đầu xuống, vành tai hơi đỏ.
Tô Vấn ngoan ngoãn quay lại chỗ mình nằm, hít thở sâu vài nhịp. Sau khi đã điều chỉnh được nhịp thở, anh cố gắng bình tĩnh, cố gắng không làm cô sợ hãi: "Thính Thính, đó là phản ứng sinh lý bình thường"
Cô nhỏ giọng, khe khẽ đáp: "Vâng"
Sau đó, cô nhích lại gần anh, đưa tay ôm chặt eo của anh.
Thân thể Tô Vấn càng căng hơn, cứng đờ, không đông đây, giọng nói cũng khàn đặc: "Thính Thính, đợi anh bình tĩnh trở lại thì em hãy ôm anh nhé."
Đàn ông đều là cầm thú cả, đặc biệt là lúc trên giường. Đương nhiên là Tô Vấn biết, anh không phải chính nhân quân tử gì cả, anh cũng là cầm thú.
Vũ Văn Thính nói được, nhưng vừa mới buông tay thì Tô Vấn liền chộp lấy tay cô.
"Tô Vấn"
"Thính Thính, em đừng động đậy, cũng đừng nói gì cả"
Vũ Văn Thính yên lặng, không động đậy cũng không lên tiếng, cô là người trưởng thành, điều nên biết thì cô cũng biết cả, bởi vì là Tô Vấn nên cô không hề phòng bị.
Tô Vấn tắt đèn ở đầu giường, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt lên eo mình. Anh dùng một tay ôm chặt cô, thân thể hai người kề sát bên nhau, tay còn lại cho vào trong quần áo mình.
Anh tựa vào vai cô, chỉ một lát sau bắt đầu thở nhẹ.
Sau khi kết thúc, Tô Ván đầm đìa mồ hôi, nói: "Anh đi tắm, em ngủ trước đi."
"Vâng"
Chờ anh vào phòng tắm rồi, cô mới nhỏm dậy, nhìn chiếc khăn giấy trong thùng rác, mím môi cười.
Chuyến bay của Tô Vấn vào lúc 6 giờ sáng, anh chỉ ngủ chưa đầy 5 tiếng. Lúc anh tỉnh dậy, Vũ Văn Thính vẫn còn đang ngủ. Tư thế ngủ của cô rất đẹp, đầu vùi trong chăn, mình nằm thẳng tắp.
Tô Vấn kéo chăn xuống, để lộ ra gương mặt của cô, hôn vài cái rồi mới rời đi.
Bên ngoài trời chỉ vừa rạng sáng, Lưu Xung tới đón Tô Vấn. Anh ta ấn chuông một hồi lâu mà vẫn chưa có ai ra mở cửa, vừa mới định dùng chìa khóa dự phòng thì Tô Vấn đã bước ra từ căn hộ đối diện.
Lưu Xung ngạc nhiên: "Cậu qua đêm ở bên đó đấy à?"
Tô Vấn nhẹ giọng: "Nhỏ tiếng thôi" Thính
Thính vẫn còn đang ngủ.
"Yên tâm, cách âm rất tốt" Lưu Xung cười hì hì, quan sát Tô Vấn một cách gian tà.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi rã rời của anh, trong lòng Lưu Xung không khỏi tưởng tượng ra chút cảnh đồi trụy.
Anh ta cười nhạo: "Cả đêm cậu không ngủ đấy à?"
Tô Ván không buồn để ý tới anh ta, vò mớ tóc rối tung vì mới ngủ dậy của mình, trở về phòng.
Lưu Xung đi theo, người đàn ông đã ly hôn nên nói chuyện thẳng tuột chẳng có gì kiêng kỵ: "Được đấy sếp Vấn, sức chiến đấu khá lắm, chắc cũng lâu lắm hả"
Tô Vấn quay lại, ánh mắt sắc lạnh: "Anh ngậm miệng lại cho tôi"