"Anh dùng cho em xem nhé."
Nhìn chiếc hộp bao cao su kia, Vũ Văn Thính ngáo luôn tại chỗ.
Sau đó, Tô Vấn bắt đầu cởi quần áo, anh giật cúc áo mấy lần vẫn không mở ra được, bèn dứt khoát kéo hết lên cao, chui đầu qua khỏi cổ áo, cởi áo ra.
Vũ Văn Thính sợ Tô Vấn ngã nên không dám đứng quá xa, đành phải đứng ở trước mặt anh, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy ngay cơ bụng của Tô Vấn.
Cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, nói lí nhí: "Đừng cởi nữa"
Anh đứng im không động đậy, rồi dùng hai tay nâng mặt của cô lên, không cho cô trốn tránh.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: "Em không tin sao?"
"Dạ?" Tin cái gì cơ?
“Thân thể của anh rất tốt"
Vũ Văn Thính gật đầu: "Em tin"
Tô Vấn hài lòng, buông tay ra: "Anh cho em xem nhé." Nói rồi anh lại bắt đầu cởi quần.
Vũ Văn Thính quay ngoắt người đi.
Anh thật là...
Cô cảm thấy rất đau đầu và bất đắc dĩ: "Vấn Vấn à."
Tô Vấn không trả lời.
Cô không nghe thấy tiếng động gì nữa, không biết có phải anh vẫn còn đang cởi quần áo hay không. Cô quay lưng lại đứng một lúc lâu, sau đó nghe thấy được tiếng bao nilon bị xé rách.
"Vấn Vấn à"
Tô Vấn vẫn không trả lời cô.
Không phải anh dùng thật đấy chứ? Vũ Văn Thính do dự một lúc lâu mới dùng tay che mắt mình lại, từ từ quay đầu, sau đó ngón tay chỉ tách ra một cái khe nhỏ để nhìn.
May quá, chiếc quần vẫn còn trên người anh.
Vũ Văn Thính bỏ tay ra, cô nhìn thấy anh ngồi dưới đất, cầm một chiếc bao cao su và đang thổi hơi vào bên trong.
Cô đơ người ra: "Vì sao anh lại thổi nó?"
Anh nói: "Lưu Xung bảo cái này có thể thổi thành bóng bay."
Sau đó anh thổi một hơi rõ mạnh, chiếc bao phình to lên, anh siết chặt chỗ miệng bóng lại rồi nói với giọng ngạc nhiên: "Này thổi thành bóng bay thật này!"
Vũ Văn Thính cạn lời.
Cô không biết phải nói gì luôn.
Tô Vấn tiếp tục thổi, thổi cho to lên rồi buộc lại, sau đó lại lấy ra một cái khác, xé gói giấy bên ngoài ra, đứng lên rồi dâng cho cô giống như đang dâng vật báu: "Thính Thính, em có muốn thổi không?"
Cô thoáng đờ đẫn rồi quả quyết lắc đầu!
Tô Vấn hơi tiếc nuối, nhưng vẫn nói: "Vậy anh thổi cho em chơi nhé"
Vũ Văn Thính không biết phản ứng thế nào nữa.
Tốt nhất sau này ít để anh uống rượu thôi. Cả một hộp bao cao su bị Tô Vấn bóc ra hết, trong lúc thổi còn có một cái thổi mãi không lên, làm anh tức giận ném phứt nó đi. Anh thổi mãi thổi mãi rồi ngủ mất, ngủ một lúc rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ôm chặt lấy Vũ Văn Thính, nói lảm nhảm cực kỳ lâu. Đến hơn 2 giờ sáng anh mới ngủ hẳn.
9 giờ sáng hôm sau Tô Vấn mới tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chiếu vào đến cửa sổ, tia nắng chói mắt làm anh phải làm quen một lúc. Anh ngồi dậy, thấy đầu hơi nhức nên đưa tay day day huyệt thái dương.
Vũ Văn Thính đẩy cửa bước vào: "Anh dậy rồi à."
Tô Vấn ngồi ở trên giường, đầu tóc rối bù, có một sợi tóc ngốc vểnh lên, trông vẻ mặt anh vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Lúc anh mới ngủ dậy bao giờ cũng như thế này, ngốc ngốc ngây ngây, trong đặc biệt vô hại.
Vũ Văn Thính ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt sợi tóc bị vểnh lên của anh: "Anh có bị đau đầu không?"
Anh lắc đầu vuốt lại tóc, cố gắng chỉnh lại mái tóc rối bời của mình.
Vũ Văn Thính cũng vừa rửa mặt xong, cô vẫn còn đang mặc đồ ngủ: "Anh có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?"
Tô Vấn vẫn lắc đầu.
Vũ Văn Thính không nhịn được mà xoa đầu của anh, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: "Anh đi đánh răng trước đi, em đi pha nước mật ong cho anh nhé"
Anh ngoan ngoãn gật đầu, bước xuống giường, đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào mấy thứ không rõ nguồn gốc ở trên mặt đất: "Đây là... bóng bay à?"
Giọng của anh không chắc chắn lám.
Vũ Văn Thính nhặt chiếc hộp rỗng trên mặt đất lên: "Là cái này"
Tô Vấn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Vì sao nó lại phình ra thế này?"
Vũ Văn Thính im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói thật: "Do anh thổi."
Cô vừa dứt lời, trong đầu anh bỗng xuất hiện một vài đoạn ký ức ngắn, không có ấn tượng gì mấy, nhưng anh loáng thoáng nhớ mình đã ngồi ở dưới đất thổi bóng bay...
Tô Vấn đứng hình tại trận.
Tại sao anh lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ!
Anh đỏ mặt, giẫm vỡ đóng 'bóng' kia rồi cúi đầu nhặt sạch, sau đó chạy vào phòng tắm mà không dám nhìn Thính Thính nhà anh lần nào, vò đầu bứt tai đầy chán nản.
Tô Tân vừa đi chăm chim về, nhìn thấy con trai bảo bối nhà mình đang ủ rũ cúi đầu nằm trên chiếc ghế bập bênh dưới tàng cây. Trên chiếc bàn bên cạnh có mấy đĩa bánh ngọt và hoa quả, một bát cháo, mấy món ăn kèm, còn cả một bát canh nữa, nhưng Tô Vấn không hề động đũa, trông anh rất ủ dột, chán nản.
Tô Tân đặt lồng chim xuống rồi đi qua gọi: "Vấn Vấn"
Tô - Vấn Vấn không thèm để ý tới ông.
Tô Tân vẫn hí hửng tiến tới: "Vấn Vấn"
"Cái gì ạ?"
Giọng điệu của anh rất nóng nảy, cáu gắt, cả khuôn mặt xinh đẹp của anh viết một hàng chữ: Ông đây đang rất khó chịu!
Thế này là thế nào? Chưa được thỏa mãn à? Tô Tân quan tâm: "Đã dùng thứ hôm qua ba đưa cho con chưa?"
Tô Vấn ỉu xìu đáp: "Rồi ạ"
Tổ Tân che miệng: "Hú hú hú!"
Ông sắp vui đến chết rồi, cười đến mức nếp nhăn trên trán cũng sâu hơn. Ông ngửa đầu nhìn trời cảm thán: "Ôi thật không dễ dàng chút nào, Vấn Vấn, cuối cùng con cũng được phá trinh à"
Thịt cũng đã ăn rồi, thời điểm được ôm cháu trai còn xa sao?
Mất mặt quá, Tô Vấn chẳng buồn giải thích, anh tức giận nói: "Sau này ba đừng cho con mấy thứ đó nữa."
Tô Tân ra vẻ 'ba hiểu ba hiểu, ánh mắt ông kiểu rất dâm đãng, ông ra hiệu bằng tay: "Ô la la"
Không cần càng tốt, sớm có cháu trai để bế rồi!
Trong sân, Kỳ Ngọc đang chơi ngựa gỗ đột nhiên kêu lên: "Bà Tư"
Vũ Văn Thính xoa đầu Kỳ Ngọc rồi đi đến chỗ Tô Vấn.
Tô Vấn lườm Tô Tân một cái, anh hạ giọng xuống: "Ba đừng có làm mấy cái điệu bộ không đàng hoàng ở trước mặt Thính Thính"
Thính Thính nhà anh là bé ngoan, không thể bị dạy hư được.
Tô Tân ra hiệu OK, ông lập tức quay đầu lại, nở nụ cười tươi như hoa hướng dương ấm áp hiền hòa: "Thính Thính à, sao con dậy sớm vậy? Có mệt không con?"
Tô Vấn chỉ muốn điên. Cái quái gì thế hả?!
Vũ Văn Thính khó hiểu. Sớm ư? Sắp 10 giờ đến nơi rồi mà.
Tô Tần cười hi hi: "Thính Thính nhà ta mệt mỏi rồi, con có cần bác bảo nhà bếp hầm cho con gà mái để bồi bổ không?"
Tô Vấn tiếp tục phát rồ.
Vũ Văn Thính vẫn không hiểu gì cả.
Cái lão già không biết xấu hổ này! Tô Vấn ngồi dậy kéo Vũ Văn Thính đi mất. Nếu mà còn không đi thì chẳng biết ông già nhà anh lại nói ra mấy lời vớ vẩn gì nữa.
Anh đưa cô ra sân sau, mùa này hoa hồng và hoa thu hải đường đều đang nở rộ. Những bông hoa đỏ và trắng ganh đua sắc đẹp, trông rất thích mắt.
"Vấn Vấn ơi."
"Ừm"
Tô Vấn cúi đầu nghe cô nói chuyện, một cái tên con gái như thế mà anh lại cảm thấy Thính Thính nhà anh gọi đặc biệt êm tai.
Vũ Văn Thính nhíu mày: "Công ty có việc nên chiều nay em phải về Giang Bắc rồi"
Anh mím môi, hỏi: "Em nhất định phải đi à?"
"Vâng"
Anh ừ một tiếng, dù không vui nhưng cũng không nói gì. Người đàn ông của tổng giám đốc bá đạo nghe lời lắm đấy.
Vũ Văn Thính rất áy náy: "Em không thể đi cùng anh đến buổi lễ ra mắt chiều nay rồi."
Tô Vấn cảm thấy mình nên làm một người bạn trai hiểu chuyện, dù trong lòng có hụt hẫng thế nào cũng không được thể hiện ra ngoài: "Không sao, em mua vé máy bay chưa?"
"Thư ký của em mua rồi, 3 giờ chiều cất cánh"
Hồ Minh Vũ đã đến Tây Đường vào 12 giờ đêm hôm qua, nhưng vì tối hôm qua là sinh nhật của Tô Vấn nhà cô, nên cô không nghe điện thoại của anh ta.
Tô Vấn bỗng nói: "Chiều nay anh đưa em ra sân bay nhé."
"Không phải buổi lễ ra mắt bắt đầu lúc 2 rưỡi à?" Tô Tân đã chuẩn bị một bữa tiệc mừng sinh nhật cho Tô Vấn, anh phải ở lại ăn trưa, mà lễ ra mắt được tổ chức ở Kim Châu, anh còn phải chạy từ Tây Đường sang nữa, thời gian rất gấp.
Tô Vấn không quan tâm được nhiều như vậy: "Đến trễ cũng không sao"
Lễ ra mắt làm sao quan trọng bằng bạn gái được.
"Bà Tư ơi"
Có giọng một đứa trẻ con chen vào.
Vũ Văn Thính quay lại, trông thấy Kỳ Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đất hái hoa, thằng bé rụt rè nhìn ông tư một cái rồi hỏi bà tư: "Bà phải đi về ạ?"
Vũ Văn Thính gật đầu: "Ừ"
Tô Vấn liếc mắt, thằng ranh con này dám ngồi xổm ở đây nghe lén à.
Kỳ Ngọc rất sợ ông Tư nên không dám nhìn thẳng vào Tô Vấn, thằng bé nhích đến chỗ Vũ Văn Thính, hỏi cô bằng giọng non nớt: "Vậy sau này bà còn đến không ạ?"
"Có chứ."
Kỳ Ngọc cười, đem đóa thu hải đường màu hồng trong tay tặng cho cô: "Bà Tư ơi con tặng cho bà này."
Vũ Văn Thính mỉm cười nhận lấy, sau đó cô cúi người hôn thằng bé một cái.
Mắt Tô Vấn sắp bốc hỏa đến nơi: "Tô Kỳ Ngọc."
Kỳ Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, thằng bé liếc nhìn Tô Vấn rồi lại cúi đầu xuống: "Dạ ông Tư"
Tô Vấn ra lệnh: "Lau cho sạch mặt đi" Bạn gái của anh, đương nhiên chỉ có thể được thơm anh thôi!
"Vâng"
Kỳ Ngọc vội vàng dùng tay áo quệt mặt, thằng bé sợ ông Tư lắm lắm.
Vũ Văn Thính đến bó tay với anh.
Giữa trưa, Tô Tân làm tiệc mừng sinh nhật cho Tô Vấn, cả nhà vây quanh hát mừng sinh nhật anh, còn bắt anh đội mũ sinh nhật, thổi nến cầu nguyện nữa. Mà càng ngày thơ hơn là Tô Tân buộc đám "làm thuê" nhà họ Tô kia lần lượt nói lời chúc cho anh, lời chúc mà không hay là phải nói lại.
Từ đầu tới cuối Tô Vấn vẫn làm mặt lạnh...
Hơn 2 giờ chiều, Tô Vấn đưa Vũ Văn Thính ra sân bay, anh mặc kệ có bị chụp hình hay không, cứ nhất quyết phải đưa cô vào tận bên trong. Đưa đến nơi rồi anh còn không chịu để cho cô đi, nhất định phải chờ đến phút cuối cùng.
Hồ Minh Vũ ở phía trước cũng chờ đến tim gan héo mòn.
Thế mà Tô Vấn vẫn còn lưu luyến không chịu rời: "Đến nơi em nhớ điện thoại cho anh nhé"
"Vâng"
Vũ Văn Thính đeo khẩu trang và kính râm lên, cô nói: "Vậy em vào trong đây.
Tô Vấn kéo tay của cô không chịu buông ra, anh liếc qua Hồ Minh Vũ đứng ở phía trước một chút.
Anh nhíu mày, cố nhịn xuống nhưng vẫn không thể nhịn được: "Thính Thính, em có thể thay thư ký riêng được không?"
Vũ Văn Thính không hiểu: "Vì sao thế anh?"
Giọng điệu của Tô Vấn chua như dấm: "Nam thư ký không tốt"
Vũ Văn Thính bật cười: "Thư ký Hồ đã kết hôn rồi."