Duy Nhất Là Em

Chương 408

Hôm sau trời vừa sáng, Tô Vấn đã gọi điện thoại cho bạn gái. Trên cả đoạn đường từ khách sạn đến trường quay, anh báo cáo hành trình, báo cáo thời tiết Kim Châu, báo cáo hôm nay anh mặc gì, ăn gì.

Lưu Xung chán chẳng buồn nói nữa.

Lạnh mặt trên cả quãng đường!

Anh ta ghét cái thằng thích giết chó này một vạn năm!

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vấn trở về ngay với cái vẻ mặt thiếu gia của anh, trên mặt viết đúng 8 chữ - cút ngay đừng nhìn tôi, đừng chọc tôi!

Hừ...

Lưu Xung không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Điện thoại trong tay Tô Vấn đột nhiên đổ chuông, anh tưởng Vũ Văn Thính gọi nên mặt hí ha hí hửng, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi tới là biến thành thất vọng hết súc.

Là ông bố Tô Tân của anh.

"Vấn Vấn à."

"Vâng ạ." Tô Vấn trả lời uể oải.

Giọng Tô Tân nghiêm túc: "Tô Bính Nghiệp vượt ngục rồi."

Ông cụ rất lo lắng: "Con phải cẩn thận đấy, ba sợ nó sẽ đi tìm con gây rối"

Tô Vấn cúp điện thoại, cả người trầm xuống.

Lưu Xung cũng có thể cảm giác được một luồng 'khí lạnh Siberia: "Sao thế?" Sắc mặt cái thằng này cứ như lật sách ấy nhỉ, thay đổi liên tục.

Vui giận thất thường, còn khó hầu hạ hơn cả tổ tông!

Sắc mặt Tô Vấn lạnh lùng, anh không giải thích mà ra mệnh lệnh luôn: "Đặt vé máy bay về Giang Bắc ngay, phải về thật nhanh"

Phim vẫn còn đang chờ hoàn thành đóng máy kia kìa!

Lưu Xung nổi giận đùng đùng: "Cậu gấp gáp về Giang Bắc để làm gì hả?"

Tô Vấn nổi nóng: "Nhanh lên."

Làm cái gì vậy!

Chuyến bay sớm nhất là một tiếng sau, lúc đầu đã hết sạch vé, nhưng không biết Tô Vấn dùng cách gì mà lấy được hai vé khoang hạng nhất. Lưu Xung không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ không phải là chuyện nhỏ, vì cứ cách mười mấy phút là Tô Vấn lại gọi điện cho Vũ Văn Thính một lần.

Không kịp giải thích cùng đoàn làm phim, Lưu Xung lái xe thẳng tới sân bay.

Lúc ngồi đợi ở sân bay, Tô Vấn nhận được cuộc điện thoại từ trại tạm giam, là Tô Bính Tiễn gọi tới, hai ngày trước ông ta vừa ra đầu thú, hiện đang bị tạm giam tại đồn cảnh sát.

"Chú Tư, là anh đây"

Tô Vấn hững hờ hỏi: "Anh đang ở trại giam mà còn có thể gọi điện thoại à?"

Tô Bính Tiễn nói: "Anh bỏ ra ít tiền" Mà đây đâu phải chuyện chính!

Tô Vấn không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Tô Bính Tiễn khá do dự, cứ muốn nói rồi lại thôi: "Chú phải cam đoan sẽ không tăng thêm hình phạt cho anh cơ"

Thằng Tư này thâm hiểm độc ác lắm, thủ đoạn rất gian trá, nếu nó mà muốn xử lý ông ta thì sẽ có rất nhiều cách để ông ta ngồi trong tù cả đời luôn.

Tô Vấn hơi khựng lại: "Nói"

Giọng Tô Bính Tiễn hơi yếu ớt: "Hôm trước anh nhìn thấy anh Cả ở trong nhà giam. Anh ấy biểu hiện rất tốt, được làm tổ trưởng của xưởng mộc, bên trại giam đặc biệt để anh ấy đến trông coi chỗ đào tạo. Hơn nửa năm rồi bọn anh không gặp nhau nên có ngồi nói chuyện một chút..."

Tô Vấn lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Vào chuyện chính"

Được rồi, chuyện chính là: "Anh nói chuyện với anh Cả mấy câu, rồi nói tới... nói tới." Ông ta ấp úng.

Giọng Tô Vấn càng lạnh hơn: "Có nói không?"

Tô Bính Tiễn khẽ cắn môi, nghiến răng nói: "Nói tới chuyện chú mang bạn gái về nhà"

Mặt Tô Vấn lập tức sầm xuống: "Anh còn nói với lão ta cái gì nữa?"

Tô Bính Tiễn chột dạ, giọng làm ngày càng yếu: "À, cũng không có gì, chỉ là khen bạn gái của chú vài câu, anh ấy còn hỏi là tình cảm của hai người có tốt không? Thế là anh cứ nói theo tình hình thực tế."

Khát vọng sống rất mãnh liệt, ông ta vội vàng tuyên bố: "Cũng không có gì đâu, chỉ là tâm sự vài câu thôi."

Cả hai ông anh trai đều bị Tô Vấn đưa vào tù, thế chẳng phải là cùng chung một mối thù à, tất nhiên là có chung một chủ đề để nói rồi. Mà đúng là ông ta chỉ tâm sự có mấy câu, tiện thể nói xấu thằng Tư ở trước mặt anh Cả một trăm lần, mắng một nghìn lần thôi!

Mắng thì đúng là mắng sướng mồm rồi, nhưng vấn đề là...

"Anh nghe nói anh Cả vượt ngục, trong trại giam có nhiều người trông giữ như vậy mà anh ấy có thể chạy thoát thì nhất định là có mưu đồ từ lâu rồi, anh thấy có khả năng anh ấy"

Tô Bính Tiễn hơi hoang mang rối loạn: "Anh ấy chưa từ bỏ ý định đâu."

Ông ta thề, không phải lương tâm ông ta trỗi dậy, càng không phải ông ta đang lo lắng cho thằng Tư. Ông ta là sợ nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho cô bạn gái quý giá kia của thằng Tư, thì thằng Tư sẽ đổ luôn tội sang ông ta mất.

Ông ta đang lập công chuộc tội, tranh thủ nhận được khoan hồng!

Đầu bên kia điện thoại im lặng.

Cách xa mấy nghìn kilomet mà Tô Bính Tiễn cũng có thể cảm giác được khí lạnh đang đập vào mặt mình: "Anh đang sợ là anh Cả sẽ, sẽ đối phó với bạn gái của chú..."

Giọng nói âm u địa ngục của Tô Vấn vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

"Nếu bạn gái của tôi mà xảy ra chuyện gì, thì anh cứ ngồi yên ở trong tù đừng hòng được ra ngoài"

Tô Bính Tiễn trợn mắt: "Tô Vấn! Chú lật lọng, chú đã đảm bảo không thêm án phạt cơ mà"

Không thì sao ông ta chưa đánh đã khai chứ!

Tô Vấn cười lạnh: "Tôi chưa hứa."

Nghĩ lại thì...

...Đúng là chưa hứa thật!

Tổ Bính Tiễn muốn nhảy thách lên: "Tô Vấn, chú..."

Bên kia: "Tút tút tút tút tút.."

Điện thoại đã bị ngắt.

Tô Bính Tiễn đờ đẫn. Thôi xong rồi, có thể ông ta sẽ bị tuyên án nặng hơn rồi.

Tô Vấn ngắt điện thoại của Tô Bính Tiễn xong thì lập tức gọi cho Vũ Văn Thính.

Lúc Vũ Văn Thính nghe máy, cô đang trang điểm ở trong phòng ngủ: "Sao thế?" 15 phút trước anh vừa gọi điện rồi mà.

Tô Vấn rất bất an: "Thính Thính, hôm nay em đừng đi ra ngoài nhé"

Bàn tay đang vẽ lông mày của cô dừng lại một chút: "Em hẹn Sênh Sênh đi xem phim rồi"

Giọng điệu của Tô Vấn hơi gấp: "Anh không yên lòng"

Cô nghi hoặc: "Có cái gì mà không yên lòng"

"Bên ngoài có quá nhiều người xấu"

Ân oán giữa anh và Tô Bính Nghiệp bắt đầu từ vụ án bắt cóc 8 năm trước, bây giờ anh vẫn chưa dám nói cho cô biết quá nhiều: "Em đừng đi ra ngoài được không? Nhé?"

Có chuyện gì xảy ra rồi.

Vũ Văn Thính thả bút vẽ mày xuống: "Vâng"

Cúp điện thoại xong, cô lại vào phòng tắm tẩy trang. Bỗng từ phòng khách truyền đến tiếng động, cô khóa vòi nước, vừa quay đầu lại thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra...

Sân bay Kim Châu.

Tô Vấn vẫn còn đang gọi điện thoại, Lưu

Xung nghe được khoảng bảy, tám phần, hình như là Tô Vấn đang phân công cho người nào đó đến nhà Vũ Văn Thính, bảo phải bảo vệ cô ấy gì gì đó, còn nói nếu cô ấy thiếu một cọng tóc thì lại làm gì gì đó.

Giọng nói kia, chắc chắn là người trong nghề.

Lưu Xung nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Anh Vấn, đến giờ rồi, lên máy bay thôi."

Lúc này Tô Vấn mới ngắt điện thoại.

9 rưỡi, máy bay hạ cánh xuống Giang Bắc.

Vừa xuống máy bay thì Vũ Văn Thính gọi tói.

"Thính Thính, em có còn ở nhà không, anh đến Giang Bắc rồi..."

Lời nói của Tô Vấn bị ngắt giữa chừng: "Thằng Tư."

Trong điện thoại không phải giọng của Vũ Văn Thính, là giọng của một người đàn ông: "Là tao đây"

Tô Bính Nghiệp.

Động tác nhanh như vậy ắt hẳn là lão đã dự mưu từ lâu rồi.

Trong bốn đứa con trai của Tô Tần, ngoài Tô Vấn ra thì người gian trá thâm hiểm nhất chính là Tô Bính Nghiệp.

9 giờ 40 phút, Tô Tân nhận được điện thoại của con trai.

"Có chuyện gì vậy, Vấn Vấn? Có phải Tô Bính Nghiệp tìm con gây phiền toái gì không?"

"Lão bắt Thính Thính rồi"

1 giờ chiều.

Tô Vấn nhận được địa chỉ do Tô Bính Nghiệp gửi tới, lão ta nói chỉ một mình anh đến, trong vòng một dặm, nếu xuất hiện người của nhà họ Tô hay cảnh sát thì Vũ Văn Thính lập tức mất mạng,

Tô Vấn chưa nắm rõ được con át chủ bài của Tô Bính Nghiệp, cũng không dám đem Vũ Văn Thính ra mạo hiểm. Anh biết chỗ đó, chính là tầng hầm âm u ướt lạnh mà Vũ Văn Thính đã từng bị bắt đến 8 năm trước.

Chiếc quạt điện cũ kỹ trên trần quay quanh năm, vẫn là mùi nấm mốc cùng ẩm ướt quanh quẩn như trước đây.

"Đến rồi à."

Tô Bính Nghiệp cầm khẩu súng trong tay, lão ngồi dưới đất, đằng sau lão còn hai thằng đàn em.

Khác với 8 năm trước, trong tầng hầm không có hàng hóa để lộn xộn, và mặt đất cũng không bằng phẳng như năm đó. Có một cái hố sâu quá đầu người, hình như vừa được đào lên không lâu, bùn đất trên bề mặt vẫn còn ẩm ướt. Ở giữa hố có một tấm kính trong suốt chia cái hố ra làm hai, phía trên là hai tấm mica rất dày, bên cạnh tấm được xuyên lỗ, và được khóa lại bằng dây xích buộc ở vách tường.

Vũ Văn Thính đang bị nhốt ở bên trong.

"Thính Thính!"

Tô Vấn hét lên, vừa nhấc chân thì Tô Bính Nghiệp chĩa nòng súng về phía Vũ Văn Thính.

"Đứng im đẩy không được nhúc nhích."

Tô Vấn đứng tại chỗ, anh giơ tay lên, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Vũ Văn Thính: "Muốn thế nào cũng được, nhưng đừng đụng vào cô ấy.

Vũ Văn Thính không bị trói, nhưng tấm mica trên đỉnh đầu cô đã khóa lại, cô bị nhốt trong ngăn bên trái của cái hố.

Cô cũng đang nhìn anh, từ đầu đến cuối đều im lặng nhìn anh.

Tô Bính Nghiệp nói: "Bỏ súng xuống"

Tô Vấn không hề do dự lấy súng trong túi áo khoác ra và thả xuống đất.

Tô Bính Nghiệp quay đầu ra hiệu cho hai gã tay chân kia, chúng tiến lên nhặt súng, tháo đạn, rồi lục tìm điện thoại, ví tiền, đồng hồ, khuy áo trên người Tô Vấn, chúng mang ra ngoài tiêu hủy để không để lại cho anh bất cứ khe hở nào.

"Thính Thính ơi,"

Tô Vấn bước về phía trước một bước: "Em có bị thương không?"

Cô lắc đầu.

Tô Vấn nhìn kiểm tra, xác nhận cô không làm sao rồi mới quay sang Tô Bính Nghiệp: "Phải như thế nào thì anh mới thả cô ấy?"

Tổ Bính Nghiệp đứng lên, trên người lão còn mặc bộ quần áo bảo vệ dính đầy đất, lão cầm khẩu súng trong tay và chỉ vào phía bên phải cái hố đất: "Tao đã chuẩn bị xong chỗ cho mày rồi, xuống đi."

Nửa bên phải của tấm mica không bị khóa, Tô Vấn nhấc lên rồi nhảy thẳng xuống mà không hề do dự.

Đúng là giống hệt thằng cha, tử huyệt chính là đàn bà.

Tô Bính Nghiệp cười thâm hiểm, đóng tấm mica lại, rồi dùng dây xích khóa trái.

Chiều sâu của hố cao hơn anh khoảng chừng 40-50cm, tấm mica phía trên rất nặng, còn bị khóa cứng, anh chống tay lên nhưng không thể làm nó nhúc nhích một phân nào.

Tô Vấn ngẩng đầu nhìn Tô Bính Nghiệp: "Thả cô ấy ra"

Bề ngoài anh bình tĩnh vậy thôi, chứ trong lòng hai bàn tay siết chặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi, anh không dám hoảng sợ, cũng không hoảng loạn.

Tô Bính Nghiệp lấy ra một chiếc chìa khóa: "Đừng nóng vội."

Lão quay sang nhìn Vũ Văn Thính: "Còn nhớ chỗ này không?"

Làm sao không nhớ được.

Chiếc quạt trần cũ vẫn quay cót két trên đầu, thời tiết của tháng Năm, tháng Sáu vẫn lạnh và ẩm ướt như thế, cô vẫn còn nhớ rõ nơi này, nhớ ở trên tường có cốt thép.

Trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Tô Bính Nghiệp có sự kích động và hưng phấn: "8 năm trước cô cũng bị nhốt ở nơi này."

Vụ án bắt cóc 8 năm trước, họ nói với bên ngoài là do kẻ thù của nhà họ Tô gây nên, nhưng trên thực tế thì đó là cái bẫy mà lão cùng cô con gái cả Tô Phục đã sắp đặt tỉ mỉ.

Tổ Bính Nghiệp nhìn sang người ở bên trái hố: "Thế có biết vì sao tôi lại bắt cóc cô không?"

Vũ Văn Thính hơi ngửa đầu, quần áo trên người dính đầy bùn đất, nhưng vẻ mặt của cô lại rất tự nhiên.

"Là tôi bảo người nhà họ Kiều đến quảng trường Thiên Hòa để bắt người đấy, tôi bảo bọn họ bắt một cô bé khoảng 17, 18 tuổi, kết quả họ bắt được cô."

Tô Bính Nghiệp chỉ tay vào Tô Vấn ở bên cạnh rồi hỏi Vũ Văn Thính: "Tô Vấn hẹn cô tới đó đúng không"

Cô không trả lời.

Tô Bính Nghiệp phát ra tiếng cười trầm đục: "Trước năm 18 tuổi thằng này vẫn luôn đóng giả làm con gái, thế mà đúng ngày hôm đó nó lại không mặc đồ nữ."

Âm điệu của lão cất cao, lão nói với giọng rất chắc chắn: "Tô Vấn cố ý đấy, cố ý để cô đi chết thay cho nó"

"Chính nó đã hại cô bị bắt cóc, hại ngón tay cô bị thương"

Vũ Văn Thính quay lại nhìn Tô Vấn qua lớp kính thủy tinh, ánh mắt Tô Vấn bối rối, trông có vẻ hơi hoảng hốt.

Giọng nói của Tô Bính Nghiệp dẫn dụ ở bên tại cô: "Cô có muốn báo thù không?"

Cô biết mục đích của lão ta.

"Tô Vấn"

Cô nhìn anh: "Ngày đó, người hẹn em đến quảng trường Thiên Hòa có phải là anh không?"

Anh chỉ do dự trong chốc lát: "Ừ"

Anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi chân tướng sự thật bị vạch trần, nhưng chẳng có cái nào giống thế này cả. Cũng tốt, cô càng đối địch với anh thì càng an toàn.

Vũ Văn Thính chỉ hỏi một câu.

Cô hỏi Tô Bính Nghiệp: "Ông muốn tôi giúp ông làm gì?"

Tô Bính Nghiệp không hề ngạc nhiên, như thể đã đoán được từ trước, ánh mắt lão loé lên vẻ đắc thắng: "Dưới chân cô có cái chốt mở là van mở nước ngầm, vặn về phía nào thì phía bên đó sẽ có nước chảy ra, nhiều nhất là năm phút nước sẽ lên cao quá đỉnh đầu."

Ánh mắt lão đảo quanh hai người, vẻ mặt nôn nóng: "Hôm nay tôi chỉ muốn mạng của một trong hai"

Cái van quay về bên trái, cô chết, quay về bên phải, Tô Vấn chết.

Chẳng trách ở giữa lại được ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt. Lão ta không chỉ muốn Tô Vấn chết, còn muốn anh tận mắt nhìn thấy người con gái mà anh yêu nhất tự tay đưa mình vào chỗ chết.

Quyền chủ động được trao cho Vũ Văn Thính. Tô Bính Nghiệp không tin cô sẽ không quan tâm hiềm khích lúc trước, càng không tin cô sẽ không muốn sống.

Vũ Văn Thính liếc nhìn cái van dưới chân, bên cạnh cái van có một ống xả nước khá lớn, cô ngẩng đầu nhìn Tô Vấn ở phía bên kia tấm kính: "Vì sao lại hẹn em đến đó?"

Tô Vấn nói luôn không cần suy nghĩ: "Còn có thể vì sao nữa? Có người muốn bắt cóc anh, đương nhiên anh phải nghĩ cách thoát thân rồi." Ánh mắt anh nhìn đi nơi khác, không hề nhìn thẳng vào cô.

Nói dối!

Vũ Văn Thính ngồi xuống, trên mặt đất có mấy cục gạch vụn lẻ tẻ, tay cô đặt lên cái van, cuối cùng cô nhìn Tô Bính Nghiệp để xác nhận: "Ông nói lời giữ lời chứ?"

Trong mắt Tô Bính Nghiệp tràn đầy hưng phấn: "Đương nhiên, chỉ cần cô vặn van về phía bên Tô Vấn, tôi sẽ lập tức thả cô ra."

Thứ lão ta muốn là anh mang theo oán hận mà chết, để anh chết mà không nhắm được mát.

Vũ Văn Thính ngồi xổm ở đó chần chừ thật lâu rồi mới đưa tay vặn van về phía Tô Vấn. Gần như cùng lúc ấy, ống nước bên kia phun ra dòng nước rất mãnh liệt, miệng ống xả nước được thiết kế khá đặc biệt, rất to, sức nước cũng rất lớn, gần như không thể chặn lại bằng tay không được, nếu sử dụng lực mạnh thì chỉ sợ toàn bộ hố đất sẽ bị sập, hai tấm mica rất dày trên đỉnh đầu bị dây xích khóa chặt từ bên ngoài, có đẩy cũng không nhúc nhích, hoàn toàn không có bất cứ con đường sống nào.

5 phút, chỉ cần 5 phút là Tô Vấn sẽ bị nhấn chìm.

Tô Bính Nghiệp ngồi dưới đất cười phá lên: "Ha ha ha ha ha... Tô Vấn, nhìn thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ mà mày đã chọn đấy, lúc gặp chuyện nguy hiểm cô ta chỉ lo cho cái thân cô ta thôi."

Tô Vấn nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thính, không nói một lời.

Vũ Văn Thính không nhìn anh, chỉ nói: "Thả tôi đi."

Tô Bính Nghiệp nhe răng cười, hưng phấn đến mức mặt mày vặn vẹo: "Đừng nóng vội, cô cứ đứng đẩy xem cho kỹ thằng này giãy giụa trong nước thế nào"

Cô đứng ở ngay cạnh cái van, quay đầu lại nhìn lão.

Nước chảy ra rất nhanh, mới được một lúc mà nước đã ngập qua mắt cá chân của anh, hố đất ẩm ướt toàn bùn vừa gặp nước liền trở nên đục ngầu.

Từ đầu đến cuối Tô Vấn đều không nói gì, nhưng đôi mắt anh đỏ ửng lên, ánh mắt dán chặt vào cô.

Vũ Văn Thính nắm chặt tay lại, mồ hôi đổ đầy trên trán, ướt cả cổ áo. Mới chỉ mấy phút trôi qua mà như một thế kỷ.

Nước đã dâng lên đến ngực Tô Vấn. Vũ Văn Thính xoay người sang chỗ khác: "Được rồi đấy, thả tôi ra."

Cô dừng lại, cố ý nói: "Tôi không muốn mình đổi ý."

Cô sợ mình không nhịn được nữa mà đi vặn cái van kia lại.

Tô Bính Nghiệp ở phía trên cười rất sung sướng đắc ý, lão ném chiếc chìa khóa mở xiềng xích ở phía bên phải xuống đất, sau đó nạp đạn lên nòng rồi nhắm bắn ngay một phát súng, hủy chiếc chìa khóa kia đi, sau đó mới dùng một chìa khóa khác mở chiếc khóa sắt ở bên phía Vũ Văn Thính.

Cô kiễng chân, vừa khéo chạm đến tấm mica ở trên đỉnh đầu, đẩy ra rồi bắt lấy dây xích, dùng lực cánh tay để leo lên.

Nước ở hố phía bên phải đã dâng lên đến xương quai xanh của Tô Vấn. Thù lớn sắp được báo nên Tô Bính Nghiệp cực kỳ sung sướng, lão đi tới, ngồi xuống gõ gõ lên tấm mica dày cộp: "Tô Vấn, thành quỷ rồi thì nhớ đi tìm cô ta nhé"

Tô Vấn hại lão vào tù, hại con gái lão chết ở trong nhà lao, nhân quả báo ứng, giờ đến lượt nó.

Tô Bính Nghiệp ngửa đầu lên cười to: "Ha ha ha ha ha..."

Ngay lúc này...

Vũ Văn Thính nhặt cục gạch trên đất lên, đập mạnh vào gáy Tô Bính Nghiệp.

Tổ Bính Nghiệp hoàn toàn không phòng bị, cơ thể lảo đảo ngã cắm mặt xuống đất, gáy lão tê dại, lão đưa tay ra sờ thấy ươn ướt.

Lão nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn với vẻ khó tin: "Mày, mày..." Lời còn chưa dứt, đầu đã gục xuống.

Hai gã canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn đi vào.

Vũ Văn Thính lập tức nhặt cây súng Tô Bính Nghiệp làm rơi lên và chĩa súng về phía hai gã kia: "Đừng lại gần"

Hai gã liếc nhìn nhau, sau đó một trái một phải bước tới gần Vũ Văn Thính.

Cô hô to: "Đừng lại gần!"

Hai gã kia coi như điếc, như thể biết rằng cô sẽ không dám nổ súng, nên bước từng bước ép sát.

Cô bóp cò.

"Đoàng!"

Một tiếng súng vang lên làm hai gã kia phải dừng bước.

Tô Vấn đổ mồ hôi, Thính Thính nhà anh to gan đến chết người.

Phát súng vừa rồi bắn xuống mặt đất tạo thành một vết lõm, Vũ Văn Thính lại cầm súng chĩa vào hai gã kia, giọng cô rất bình tĩnh, trên mặt không hề có vẻ bối rối: "Bắt cóc là phạm tội bạo lực nghiêm trọng đấy, tôi có quyền phòng vệ chính đáng nên dù có bắn chết các người cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự"

Cô chỉ hiếu đôi chút về pháp luật mà thôi, cô dùng hai tay nắm súng, móng tay đã cào rách da thịt.

Đúng như cô nghĩ, hai gã kia bị dọa sợ mất mật, không dám tiếp tục tiến lên nữa, chúng nhìn qua Tô Bính Nghiệp trên mặt đất rồi lại đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng trốn thoát bảo vệ tính mạng trước đã.

Vũ Văn Thính thở phào, cô cất khẩu súng vào túi áo khoác, quay người nhảy vào hố bên trái.

Nước đã đến cổ Tô Vấn.

Anh gần như gào lên: "Em đi mau đi"

Cô mặc kệ, ngồi xổm xuống vặn van, nhưng

vừa vặn một cái, cái van rơi luôn ra ngoài.

Hóa ra van này là van một chiều, lúc xoay về sẽ bị rơi ra.

Mọi sự điềm đạm và bình tĩnh của cô ở thời khắc này đều bị sụp đổ, cô lắp bắp thốt lên: "Hỏng rồi..."
Bình Luận (0)
Comment