Chử Qua xán lại gần: "Vậy anh trả lời như thế nào?"
Anh lập tức lui về phía sau, mặt ửng hồng một cách đáng nghi.
Anh ấy rất hiếm khi xấu hổ thế này, không trêu anh ấy nữa. Chử Qua nhặt sách toán cao cấp lên: "Cẩm Vũ, em không biết làm cầu này"
Khương Cẩm Vũ cầm sách lên, đọc đề, viết các bước giải lên vở rồi đưa cho cô.
Chử Qua nhíu mày.
Anh hỏi: "Không hiểu à?"
Cô gật đầu.
Toán cao cấp là trở ngại lớn của cô!
Cô lấy bút gõ lên đầu hai cái, chỉ vào bước giải trên vở: "Em không hiểu đoạn này"
Khương Cẩm Vũ nhìn cái đầu bị quấn băng của cô. Anh lấy cây bút ra khỏi tay Chử Qua, viết thêm các bước giải chi tiết hơn vào quyển vở: "Phải dùng công thức này."
Vẻ mặt của cô càng đần hơn.
Anh đành phải giải thích từng bước một với cô: "Ở đây phải tính tích phân của đạo hàm trước..."
Giọng nói của anh ấy dễ nghe thật... Ừm... Cô cứ ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Đây là một công thức vi tích phân rất cơ bản, Khương Cẩm Vũ viết kín hết một trang giấy, giảng xong lại hỏi cô: "Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Chử Qua ngơ ngẩn gật đầu.
Anh đưa sách cho cô: "Còn câu nào không làm được nữa không?"
Cô lập tức gật đầu ngay: "Có ạ."
Cô cầm bút khoanh tròn từng đề trong sách: "Câu này, cầu này, và cả câu này nữa, tất cả em đều không biết làm"
Khương Cẩm Vũ đi rót hai cốc nước tới, sau đó đặt chiếc bàn nhỏ dùng để ăn cơm lên giường bệnh, lần lượt giải thích từng câu một cho cô.
Chử Qua liếc mắt nhìn trộm anh
Lông mi của Cá Vàng nhà cô rất dài, làn da rất trắng, ngón tay rất dài, móng tay được cắt gọn rất đẹp mắt...
Khương Cẩm Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên:
"Chử Qua" Ánh mắt hai người chạm vào nhau, hồn cô cũng bay mất luôn: "Dạ?"
Anh dùng bút chỉ vào một câu trên sách: "Giờ em đã hiểu chưa?"
Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh lại hỏi một lần nữa: "Em đã hiểu chưa?"
Cô bỗng liếm môi: "Cẩm Vũ, em có thể hôn anh một cái không?"
Khương Cẩm Vũ nghẹn lời.
Chử Qua không đợi anh trả lời đã ấn môi mình lên môi anh. Anh đánh rơi quyển sách trong tay xuống đất, ngây ngẩn cả người.
Chử Qua không sợ trời không sợ đất, trai đẹp ở ngay trước mặt khiến cô trở nên vô cùng táo bạo, chỉ mút môi anh một cái thì vẫn chưa đủ: "Anh mở miệng ra một chút được không?"
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại mở miệng ra.
Chử Qua vươn đầu lưỡi tiến vào, cô đang trêu chọc trong khoang miệng của anh, thì anh bỗng ngã từ trên giường bệnh xuống...
Rầm!
Cả cái ghế cũng bị đổ theo.
Anh ngồi đần mặt ra dưới đất.
Chử Qua đứng hình tại chỗ.
Cô vội vàng đứng lên kéo anh dậy: "Anh ngã có đau không?"
Khương Cẩm Vũ tự mình vịn vào ghế để đứng lên, anh cúi đầu nói: "Ngày, ngày mai anh lại tới"
Nói xong, anh đi luôn, bước chân hơi loạng choạng.
Chử Qua cạn lời.
Dáng vẻ anh thế này, khiến cho cô trông giống như cô gái phóng đãng bắt nạt trai đẹp vậy...
Lúc Biên Lạc Lạc tới thăm bệnh thì vừa khéo chạm mặt Khương Cẩm Vũ ở cửa ra vào. Cô nàng này có chứng sợ giảng viên, cứ gặp giảng viên là lại nói lắp: "Chào, chào thầy Khương ạ."
Khương Cẩm Vũ rời khỏi phòng nhanh như bay.
Biên Lạc Lạc gãi gãi đầu, bước vào phòng bệnh: "Chử Qua"
Chử Qua ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng.
"Cậu đã khá hơn chút nào chưa?" Biên Lạc Lạc đi đến trước giường bệnh: "Sao mặt cậu đỏ thế, bị sốt à?"
Chử Qua sờ lên mặt của mình: "Ừ, mình thấy hơi nóng"
Cô lấy tay quạt quạt, nói: "Mình không sao, ngày mai được xuất viện rồi"
"Vậy thì tốt rồi." Biên Lạc Lạc đặt hai túi đồ to đùng trong tay xuống: "Mình để ở đây nhé, cậu nhớ phải ăn đấy"
Chử Qua mở túi ra, trong túi nào là túi là hộp là chai: "Đây là gì vậy?"
"Đồ bổ não." Cô ấy nói: "Cậu bị thương ở đầu, phải bồi bổ thêm"
Chử Qua dở khóc dở cười: "Cảm ơn Lạc Lạc."
Cô ấy thẹn thùng nói không cần cảm ơn, ngồi ở mép giường được một lát thì nắm tay áo, do dự hồi lâu: "Chử Qua, anh trai cậu có ở đây không?"
Anh trai á?
Chử Qua mất một lúc mới phản ứng lại được: "Cậu nói Kim Mặc Phỉ hả?"
Cô ấy gật đầu, hơi xấu hổ.
"Ban nãy anh ấy mới vừa ở đây."
Chử Qua nghe thấy tiếng bước chân liền liếc mắt nhìn ra cửa: "Anh ấy đến rồi kìa.
Biên Lạc Lạc đứng phắt dậy, quay đầu lại: "Chào, chào, chào thầy Kim ạ"
Cứ nhìn thấy anh ta là cô lại nói lắp.
Khóe miệng King giật giật, vết sẹo trên mặt cũng giật giật, anh ta mở miệng là giọng điệu sặc mùi phim võ thuật: "Biên cô nương không cần đa lễ, mời ngồi"
Cho nên mới nói, trong giai đoạn còn đang học ngôn ngữ, cần thận trọng khi theo đuổi phim truyền hình.
Biên Lạc Lạc dè dặt ngồi xuống, King đứng vững như cây tùng.
"Thầy, thầy Kim ơi..." Biên cô nương lắp bắp hỏi: "Thầy, thầy, thầy có ăn quả óc chó không? Em đập vỏ cho thầy."
Sắc mặt Kim đại hiệp không thay đổi: "Không cần, cảm ơn"
Biên cô nương ngồi im một lát, rồi lại nghiêng đầu, đỏ mặt: "Thầy, thầy Kim, thầy, thầy, thầy ăn táo không ạ?"
Kim đại hiệp: "Không ăn."
Chử Qua cạn lời. Người này thật là... chẳng hiểu tình thú gì cả!
Chử Qua không bị chấn động não, nên chỉ ba ngày là được xuất viện. Trong ba ngày này, Khương Cẩm Vũ phải đi công tác đột xuất một chuyến, nên không tới gặp cô được, nhưng có gọi điện thoại vài lần. Mấy lần Khương Cẩm Vũ muốn nói lại thôi, hình như muốn nói chuyện hôn môi ở bệnh viện ngày hôm đó, nhưng lại không nói được thành lời, xấu hổ ngây thơ đến nỗi không thể chịu được. Chử Qua không dám ép sát anh quá, như vậy sẽ có vẻ thô lỗ lưu manh, cũng không dám đề cập tới, dù sao, cũng là cô cưỡng hôn anh...
Đúng là hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu! Ngay cả tầng ngăn cách mỏng như giấy dán cửa sổ cũng không dám chọc thủng
Bởi vì chưa gỡ băng nên sau khi xuất viện Chử Qua vẫn phải đội mũ đánh cá đi học.
Buổi sáng, Khương Cẩm Vũ có tiết dạy, vừa khéo, Chử Qua lại không phải đi học, cho nên cô bèn đến lớp anh học ké.
"Sao mấy ngày nay không thấy cậu đi học?"
Người nói chuyện chính là bạn nam từng xin Wechat của Chử Qua, tên là Liêu Thành Quang, tính cách hoạt bát, ngoại hình đẹp trai kiểu lưu manh.
Chử Qua ngồi trên cậu ta một dãy bàn: "Tớ bị thương, phải nằm viện vài ngày.
Liêu Thành Quang hỏi: "Bị thương ở đâu vậy?".
Chử Qua bỏ mũ xuống, chỉ vào đầu mình, rồi lại đội mũ lên: "Đầu"
Vẻ mặt của Liêu Thành Quang rất phức tạp, khó trách lại có tin đồn nói Chử Qua là xã hội đen...
Chuông vào học vang lên, Khương Cẩm Vũ đã bước vào, anh nhìn lướt qua phía sau rồi bước lên bục giảng: "Không được nói chuyện nữa, bắt đầu học thôi."
Liêu Thành Quang không nói chuyện mà truyền giấy, cậu ta viết xong rồi ném lên mặt bàn của Chử Qua.
Chử Qua mở ra: "Đồng ý yêu cầu kết bạn trên Wechat đi."
A, cô nhớ ra rồi, tháng trước cậu ta đã quét mã Wechat của cô, nhưng cô vẫn chưa ấn đồng ý.
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn đồng ý, Liêu Thành Quang nhanh chóng gửi tin nhắn tới ngay tức thì.
"Buổi trưa ăn cơm với nhau nhé?"
Chử Qua hơi giật mình.
Người ở đây đều nhiệt tình hiếu khách như vậy sao? Ba cô toàn mời giáo viên lễ nghi phương Tây về cho cô, nên cô không hiểu văn hóa phương Đông cho lắm.
Cô từ chối: "Tớ có hẹn rồi" Buổi trưa cô đã hẹn ăn cơm cùng với Cẩm Vũ.
Liêu Thành Quang: "Buổi tối thì sao?"
Cô soạn tin nhắn: "Tớ học ngoại trú. Buổi tối cô phải về nhà."
Khoảng nửa phút sau, Liêu Thành Quang đã nhắn tin lại: "Cuối tuần cậu có bận gì không? Nếu không bận thì cùng đi chơi không?"
Chử Qua đang nghĩ xem phải từ chối như thế nào.
Khương Cẩm Vũ bỗng ngẩng đầu lên, nhìn dãy bàn phía sau: "Hàng thứ hai từ dưới lên, mặc áo màu đỏ"
Liêu Thành Quang vẫn còn đang miệt mài gửi tin nhắn trên Wechat.
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh đá cậu ta một cái: "Quang Tử!"
Vừa đá, vừa nhỏ giọng nhắc nhở: "Quang Tử, thầy gọi ông kia"
Liêu Thành Quang giật bắn người, đứng phắt dậy, ngẩng đầu lên thấy thầy Khương đang nhìn mình, da đầu cậu ta lập tức tê rần.
Khương Cẩm Vũ dựa vào bục giảng, cầm cây bút viết bảng trong tay, gõ gõ đầu bút xuống mặt bục giảng: "Cậu nói thử xem, kết quả của phương trình này là gì?"
Liêu Thành Quang nhìn về phía màn hình chiếu, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Giảng viên đang nhìn chằm chằm, nên bạn cùng phòng cũng không dám nhắc bài.
"Lời tôi vừa nói, cậu không nghe thấy à?" Khương Cẩm Vũ đặt bút xuống, bước tới bục giảng, lật lại trang PPT trước: "Nhìn lại lần nữa xem."
Liêu Thành Quang vội vàng nhìn đề bài trên màn hình chiếu.
Khương Cẩm Vũ ung dung thản nhiên: "Bây giờ đã biết chưa?"
"Dạ biết rồi."
Đừng thấy thầy Khương không lớn hơn đám sinh viên mấy tuổi mà nhầm, khí thế của thầy ấy rất là mạnh mẽ, thầy Khương không thích cười, lúc nghiêm mặt thì lại càng nghiêm túc đến phát sợ.
"Ngồi xuống"