Khương Cẩm Vũ hoàn hồn, hơi nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi không được thoải mái lắm"
Giáo sư Châu: "À... Rồi sau đó chỉ có thể dùng mấy tiếng he he để bày tỏ cảm giác của anh ta lúc này, "Cậu xem...
Anh bóp bóp trán: "Tôi chóng mặt quá"
Giáo sư Châu không hiểu ra sao
Anh đứng dậy: "Tôi cần phải nghỉ ngơi một lát."
Giáo sư Châu cạn lời luôn rồi.
Cảm giác vừa bị nhồi một miệng đầy lông gà.
Trong nhà thể chất đang vô cùng ồn ào còn người dẫn chương trình thì đang say sưa bình luận. Trên sân vận động, từng gương mặt trẻ trung đang đổ những giọt mồ hôi của tuổi trẻ trong sự hò reo cổ vũ của khán giå.
Cuộc đua 3000 m nữ đã đi đến hồi kết, các vận động viên đang tiến đến giai đoạn chạy nước rút cuối cùng. Chạy ở vị trí đầu tiên là đại diện của khoa Công trình đạn dược và
Chế tạo thuốc nổ, cô đã bỏ xa thí sinh ở vị trí số hai gần nửa vòng đua rồi.
Vị giám khảo phía trước liếc nhìn đồng hồ, sắp phá kỷ lục rồi.
Toàn bộ 57 bạn nam của lớp 117 khoa Công trình đạn dược và Chế tạo thuốc nổ đều kích động nhảy lên nhảy xuống chăm chú nhìn hoa khôi của lớp bọn họ đến mức gần như nín thở!
"Chử Qua, cố lên!"
"Sắp tới rồi!"
"Chử Qua!"
"Chử Qua!"
Chử Qua liếc mắt nhìn lớp phó thể dục và lớp trưởng đang cùng chạy phía ngoài vòng đua, lại càng cảm nhận sâu sắc hơn về sự chân thành nhiệt tình của người Trung Quốc. Cô cắn răng dốc toàn bộ sức lực cho lần chạy nước rút cuối cùng.
Giám khảo lại nhìn đồng hồ rồi vẫy vẫy tay về phía sau, ý muốn nói là: phá kỷ lục rồi đấy, MC mau thông báo đi.
Vọt qua vạch đích, Chử Qua mới từ từ chạy chậm lại, thể lực của cô tốt, tố chất cơ thể cũng tốt, chẳng qua lâu rồi không chạy bền nên qua vài vòng thì chân đã bắt đầu run, lảo đảo loạng choạng. Lúc này lớp phó thể dục của lớp cô nhanh chóng chạy tới đỡ cô: "Đừng ngồi xuống vội, chạy chậm tại chỗ thêm mấy bước đã"
Sau đó lại quay đầu về phía bạn cùng phòng rồi hét to một câu: "Hiểu Trung, chỗ ông còn nước cho vận động viên không?"
Thằng nhóc này, có cần thiết phải lộ liễu như vậy không? Bạn cùng phòng đưa một bình nước tới.
Chử Qua nói không sao rồi rút tay về.
Lớp phó thể dục rất nhiệt tình: "Cậu có chóng mặt không?"
"Không chóng mặt"
Lớp phó thể dục vặn mở nắp chai nước rồi đưa cho cô.
Chử Qua vừa định nói không cần thì ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Cẩm Vũ đứng đó rồi, cô vui vẻ vẫy tay: "Cẩm Vũ" Nhưng kết quả....
Anh quay đầu đi thẳng.
Lúc này cô không còn tâm trí để ý tới lớp phó thể dục và chai nước của cậu ta nữa, lập tức nhấc chân đuổi theo: "Cẩm Vũ!"
Khương Cẩm Vũ không quay đầu lại mà càng đi càng nhanh.
Cô vừa chạy xong 3.000 mét nên chân vốn đang run, lại thêm vội vàng chạy theo anh nên chân trái vướng vào chân phải rồi cả người ngã ập về phía trước.
"Chử Qua!"
Lớp phó thể dục phía sau vội kêu lên.
Khương Cẩm Vũ lập tức dừng chân quay đầu lại, anh chỉ đơ ra một giây rồi lập tức chạy về phía cô.
Chử Qua ngồi trên mặt đất rồi nhìn anh với vẻ mặt ấm ức.
Anh ngồi xổm xuống: "Em ngã vào đâu?"
"Đầu gối."
Anh vừa hỏi thì cô lại càng ấm ức mà chìa tay ra cho anh nhìn: "Với cả tay nữa"
Nhìn bàn tay bị xước da của cô, Khương Cẩm Vũ nhíu chặt mày lại rồi xắn ống quần cô lên, đầu gối lại càng nghiêm trọng hơn, chỗ da bị xước đang chảy máu.
Lớp phó thể dục đi tới: "Chử Qua, cậu không sao chứ?"
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: "Không liên quan gì đến cậu." Nói xong anh kéo tay cô vòng qua cổ mình rồi bế cô lên.
Lớp phó thể dục đứng hình tại chỗ.
Trái tim nhiệt huyết đầy sức sống của cậu thiếu niên vỡ vụn mất rồi.
Chử Qua ngoan ngoãn để Khương Cẩm Vũ bế đi nhưng vẫn không dám chắc chắn nên hỏi lại: "Anh giận à?"
Khương Cẩm Vũ chỉ chăm chú nhìn đường đi: "Không"
Anh mím môi nhíu mày thế này chứng tỏ cơn tức cũng không nhỏ chút nào.
Chử Qua không nói gì nữa mà vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Lớp phó thể dục ở phía sau càng shock hơn.
Trái tim nhiệt huyết đầy sức sống của cậu thiếu niên nát bấy rồi.
Khương Cẩm Vũ bế Chử Qua đến phòng y tế, bác sĩ nữ trực ban cũng không lớn tuổi lắm, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Khương Cẩm Vũ vài giây rồi mới hỏi: "Bị làm sao thế?"
"Ngã xước đầu gối"
Bác sĩ nữ lấy kính cận móc ở túi áo blouse trắng ra đeo lên, quan sát đầu gối của Chử Qua rồi lại cầm chân cô cử động vài cái: "Có đau không?"
Chử Qua lắc đầu.
"Không sao đâu, đặt bạn gái cậu lên giường bệnh trước đã."
Nói xong, bác sĩ nữ kia bỏ đi lấy thuốc luôn.
Khương Cẩm Vũ cúi người đặt Chử Qua xuống giường bệnh, vừa định đứng lên thì cô đã níu lấy tay áo anh: "Cô ấy nói em là bạn gái của anh đấy nhaaaaaaaaa!"
Hàng lông mày đang nhíu chặt của anh lúc này mới được thả lỏng, anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Buổi trưa, Chử Qua nằm trong ký túc xá nghỉ ngơi nhưng lăn lộn mãi vẫn không buồn ngủ. Cô ngồi trên giường tầng trên, giơ tay là có thể chạm tới trần nhà. Cô cậy mấy miếng dán hình ngôi sao không biết được dán lên từ đời nào ra, đồng thời kể lại với Biên Lạc Lạc về những chuyện xảy ra ở sân vận động hôm nay.
"Lạc Lạc, cậu nghĩ vì sao Cẩm Vũ lại tức giận vậy?"
Cô không hiểu lắm: "Hai ngày nay mình luôn vô tình làm điều gì đó khiến anh ấy tức giận. Lần này, và cả việc trò chuyện với bạn học lần trước nữa.
Cô rất đau đầu: "Anh ấy lại không nói cho mình biết là đang tức chuyện gì cơ"
Cô nằm xuống, giơ chân chạm lên trần nhà: "Mình lại không biết mình đã làm điều gì sai nữa"
Biên Lạc Lạc tạm dừng bộ phim truyền hình trong nước đang xem lại. Hai bạn nữ còn lại trong ký túc xá đều đã đến phòng tự học ôn thi thạc sĩ, chỉ còn lại hai người bọn cô thôi. Vậy nên, Biên Lạc Lạc hỏi thẳng: "Có phải cậu chưa từng yêu bao giờ không?"
"Ừ."
Đâu chỉ là chưa từng yêu, ngay cả xem cô còn chưa từng xem nữa là. Thị trấn Xisu không có mạng internet, người trong thị trấn đều bận vật lộn để có thể sinh tồn trên mảnh đất nhuốm đầy máu này, bởi vậy nên tình yêu là một thứ gì đó rất xa xỉ.
Biên Lạc Lạc nói bằng giọng rất khẳng định: "Thầy Khương đang ghen đấy."
Chử Qua và thầy Khương đều là tay mơ cả. Một người ngáo ngơ một người im như thóc, ghép lại chính là cái kiểu ngây thơ ngốc nghếch đó.
Chử Qua vừa nghe liền giật mình ngồi dậy, vẻ mặt rất hưng phấn: "Thật không?"
Biên Lạc Lạc gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn luôn."
Trên gương mặt tròn vo của cô hiện rõ sự khẳng định: "Mình đọc nhiều ngôn tình như vậy nên chắc chắn sẽ không sai đâu. Chắc chắn là do thầy Khương nhìn thấy câu nói nói cười cười với mấy bạn nam khác nên mới ghen đấy"
Mắt Chử Qua sáng rực lên, tim đập thình thịch. Cô sờ lên ngực trái rồi nằm lăn lộn trên giường: "Vậy thì quá tốt rồi"
Biên Lạc Lạc cũng mừng thay cho cô: "Ừ, quá tốt rồi."
Do buổi sáng tổ chức hội thao mùa thu nên buổi chiều họ được nghỉ học. Chử Qua vốn định hẹn Khương Cẩm Vũ ra ngoài hỏi anh xem có phải anh đang ghen không nhưng rất không may là 3 giờ chiều Khương Cẩm Vũ đã lên máy bay đi Nam Thành tham dự hội thảo rồi. Vậy nên, cô đành ngoan ngoãn chờ anh quay về rồi hỏi thẳng anh vậy.
Khương Cẩm Vũ đi mấy ngày liền, Chử Qua cũng vật vờ không có tinh thần suốt bằng ấy ngày. Với ai cô cũng nói cho qua chuyện, đặc biệt là các bạn nam thì cô chẳng thèm quan tâm tới bất kỳ ai luôn. Đến cả lớp phó thể dục có lòng tốt chiếm chỗ trước cho cô, cô cũng không để ý đến. Nếu như bị giáo viên dạy lễ nghi nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cô thất lễ. Mà thất lễ thì thất lễ đi, không thể để bạn trai tương lai ghen được.
Buổi trưa ngày thứ ba sau khi Khương Cẩm Vũ đi, cô cảm thấy mình sắp bị bệnh tương tư rồi. Cô thực sự không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại cho anh.
"Hội thảo có thuận lợi không?" Trong tay cô đang cầm hai hộp cơm, vừa nghe điện thoại vừa đi từ nhà ăn về ký túc xá.
Khương Cẩm Vũ nghe gì đáp nấy: "Có"
"Anh ăn trưa chưa?"
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy anh đi ăn đi."
"Ừ.""
"Khi nào anh về?"
"Ngày kia"
Khuôn mặt bánh bao tròn trĩnh của cô nhăn cả lại: "Còn lâu thế à?"
Cô bắt đầu mở chế độ nói, cứ liên miên không dứt, câu này nối tiếp câu kia thi nhau chui ra khỏi miệng.
"Anh không ở đây nên em cũng không muốn đi học ké nữa."
"Em vẫn còn rất nhiều đề toán cao cấp không hiểu."
"Tan học một mình quay về chẳng có ý nghĩa gì cả."
"King chán lắm, lúc nào trên xe cũng nói chuyện giang hồ hiệp nghĩa với em"
"Anh ấy tự chìm đắm vào võ hiệp thì thôi đi lại còn kéo theo cả Thiên Bắc xem cùng nữa chứ"