Cô híp mắt cười rồi ghé sát vào tai anh thì thầm: "Cẩm Vũ, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy"
Anh quay mặt đi, mỉm cười.
Xấu hổ kìa.
Cô phát hiện ra anh rất dễ xấu hổ nhé. Vì trong lòng đang rất rất vui, cô bèn ghé sát lại gần rồi lại hôn lên mặt anh một cái.
Anh ngượng ngùng nhưng không tránh mà hỏi Chử Qua: "Em ăn trưa chưa?"
Cô lắc đầu: "Em chưa"
Cô lên máy bay từ 9 giờ sáng, hơn 10 giờ đã đến Nam Thành rồi, nhưng bị tắc đường cho nên mới tới khách sạn muộn, từ sáng đến bây giờ còn chưa uống một ngụm nước nào.
Khương Cẩm Vũ buông cánh tay đang vòng quanh eo cô ra rồi đổi thành nắm tay cô: "Anh dẫn em đi ăn nhé"
Cô để cho anh nắm tay dẫn đi, còn tay kia thì ôm lấy anh: "Em không đói, không cần ăn đâu."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Thế này gọi là trong tình yêu uống nước cũng no đúng không?" Cô không uống nước cũng không thấy đói.
Tiếng Trung của cô còn chưa lưu loát lắm, không biết dùng nhiều thành ngữ tục ngữ, sau này anh sẽ dạy cô sau vậy.
Khương Cẩm Vũ đi lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế sofa: "Không đói cũng phải ăn, đi ăn cơm trước đã
"Vâng"
Cô lại nghĩ tới một câu tiếng Trung nổi tiếng nên dùng luôn: "Ăn xong rồi có phải là có thể no cơm ấm cật không?"
Khương Cẩm Vũ đứng hình.
Biểu cảm của anh đúng kiểu bó tay với cô luôn.
Cô mỉm cười chìa tay ra: "Cẩm Vũ, em muốn nắm tay"
Khương Cẩm Vũ nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
Bởi vì còn phải lên lớp nên 4 giờ chiều ngày hôm đó Chử Qua đã quay về Giang Bắc. Đương nhiên cô rất tiếc nuối nhưng Khương Cẩm Vũ là giáo viên gương mẫu nên cũng có mấy phần tác phong của thầy giáo, không cho phép cô trốn học.
Trưa ngày tiếp theo, Chử Qua mới vừa tắt điện thoại của Khương Cẩm Vũ xong, anh nói đã về đến nơi, cô còn đang lâng lâng thì cô quản lý bảo cô lên gặp hiệu trưởng.
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Bạn Chử Qua đấy à"
Hiệu trưởng Trần đang ngồi trên ghế sofa bằng da đứng lên. Ông đã hơn 50 tuổi, vừa mập vừa lùn, bụng tròn vo, mỉm cười rất hiền lành: "Đừng lo, ngồi xuống uống cốc nước đã"
Cô có lo lắng gì đâu. Nghe vậy, Chử Qua bèn tìm chỗ ngồi xuống.
Hiệu trưởng Trần rót cho cô một cốc nước: "Không có chuyện gì, thầy chỉ muốn tìm hiểu một chút về một số lời đồn đại vô căn cứ gần đây trên hệ thống mạng của nhà trường thôi"
Cẩm Vũ quả nhiên là con át chủ bài của Đại học Tây Giao. Đường đường là một hiệu trưởng cũng phải chú ý đến một học sinh nho nhỏ như cô luôn rồi.
Chử Qua đặt cốc xuống rồi ngồi ngay ngắn lại: "Thầy đang nói tới việc của em và thầy Khương à?"
Hiệu trưởng Trần không ngờ cô bé này không những không sợ hãi mà còn thoải mái thừa nhận, cũng không lái sang việc khác: "Nếu có hiểu lầm gì thì thầy hy vọng em có thể mau chóng.."
Ba chữ làm sáng tỏ còn chưa kịp nói ra.
Cô nhận luôn: "Không có hiểu lầm gì đâu ạ"
"Vậy.."
Cô nói: "Em và thầy Khương đang hẹn hò ạ."
Đôi mắt màu nâu nhạt khác hẳn các cô gái cùng tuổi, mang vẻ tự tin và ngông cuồng một cách tự nhiên.
Thật là một nữ sinh bạo dạn.
Hiệu trưởng Trần không khỏi có chút kiêng kỵ cô, thái độ của ông trở nên mềm mỏng hơn: "Là như thế này, em vẫn đang là học sinh của trường mà thầy Khương lại là phó giáo sư có danh tiếng nhất trường. Nếu hai người yêu nhau thì khó tránh khỏi việc sẽ xuất hiện một số lời đàm tiếu.."
Ông chưa kịp dứt lời thì câu nói đã bị cắt ngang.
"Chử Qua."
Là tiếng của Khương Cẩm Vũ.
Hiệu trưởng Trần hơi ngại ngùng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn về phía cửa: "Thầy Khương đến rồi à." Đến nhanh quá đấy!
Khương Cẩm Vũ nhìn lướt qua thầy hiệu trưởng rồi nói với Chử Qua: "Em ra bên ngoài chờ anh nhé"
Cô không nói gì, đứng dậy đi ra bên ngoài chờ anh.
Hiệu trưởng Trần vốn định gọi cô lại nói cho rõ ràng nhưng nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không vui của Khương Cẩm Vũ thì ông lại không mở miệng được.
Thầy giáo Khương không chỉ là nhân vật đầu ngành của ngành máy tính, mà máu chốt cậu ta còn là em vợ của cậu Sáu nhà họ Tần, một tòa nhà dạy học của Đại học Tây Giao chính là do cậu Sáu nhà họ Tần quyên góp đó...
Câu chuyện không dễ xử lý tí nào.
Khương Cẩm Vũ ngồi xuống: "Có vấn đề gì cứ nói với tôi"
Hiệu trưởng Trần cố gắng nói một cách khéo léo nhất: "Tôi có quan tâm ít nhiều đến các tin tức trên mạng, các học sinh vẫn tương đối nhạy cảm với vấn đề thầy trò yêu nhau, số lượng bình luận trái chiều cũng rất nhiều, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường và bản thân thầy Khương nữa."
Có lẽ vì cảm thấy mình nói hơi khó nghe nên hiệu trưởng Trần càng cố gắng chọn từ khéo léo hơn: "Đương nhiên, phía nhà trường cũng không phải hoàn toàn không hiểu tình nghĩa, chỉ hy vọng lúc thầy Khương và em Chử Qua ở trong trường, có thể chú ý một chút"
Ý là, đừng làm gì ở trong trường học, còn ở bên ngoài thì hai người muốn làm gì thì làm!
Khương Cẩm Vũ không hề thay đổi sắc mặt, nhưng giọng nói lạnh băng: "Trường học có quy định thầy cô giáo không thể yêu đương với học sinh không?"
Hiệu trưởng Trần hết hồn vì câu hỏi của anh.
Thầy Khương đã không còn là cậu thiếu niên u sầu vừa tới Đại học Tây Giao dạy học năm đó nữa rồi. Mấy năm nay, tài năng càng lộ rõ thì tính cách cũng càng lúc càng giống ông anh rể kiêu ngạo mà tao nhã của anh ta, trong sự nhẹ nhàng phong độ lại ẩn giấu khí thế bức người.
Hiệu trưởng Trần không khỏi chột dạ: "Chuyện này thật ra là không có, nhưng quan hệ của giáo viên và học sinh ít nhiều sẽ liên lụy đến ích lợi của học sinh nên khó tránh khỏi sẽ có vài sự nghi ngờ"
Khương Cẩm Vũ vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt thoáng lạnh: "Chử Qua không phải học sinh của khoa tôi, cô ấy cũng chưa từng xin bất kỳ trợ cấp, học bổng, khen thưởng, hay lên thẳng thạc sĩ thì còn liên lụy đến lợi ích của ai?"
Hiệu trưởng Trần hơi hoảng, sờ sờ bụng bia: "Phía nhà trường đương nhiên biết điều đó, nhưng những học sinh khác thì lại không biết rõ tình hình nên cũng không tránh được việc ngờ vực vô căn cứ"
"Vậy thì có liên quan gì với chúng tôi?"
Anh ung dung nói: "Giáo dục tố chất cho học sinh là việc trường học nên làm, là việc mà hiệu trưởng ông nên làm"
Hiệu trưởng Trần cứng họng.
Ông ta lại không phản bác được gì.
Khương Cẩm Vũ đứng dậy, anh không muốn nói nhiều nữa: "Nếu hiệu trưởng vẫn cảm thấy không ổn thì tôi có thể xin nghỉ việc."
Hiệu trưởng Trần lập tức luống cuống: "Tôi không có ý đó..."
Ông ta còn dám phản đối gì à? Phòng nghiên cứu hoá học của trường còn có một đống thiết bị đang chờ tập đoàn nhà họ Tần ký tên đấy. Chương trình máy tính giành giải thưởng lớn cấp quốc tế vào tháng trước cũng là công trình của thầy Khương.
Hiệu trưởng Trần đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cuối cùng, chỉ có thể nói một câu trái lương tâm: "Không có gì không ổn, thầy Khương cứ thoải mái, tôi sẽ nói phòng giáo vụ xử lý đống bài đăng lung tung vớ vẩn trên Tieba"
Khương Cẩm Vũ thản nhiên ừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Trần nhọc lòng ngồi xuống ghế sofa, cảm thán thế giới tiền quyền tối thượng này.
Lúc Khương Cẩm Vũ đi ra thì Chử Qua đang kiễng chân, bám tay trên bệ cửa sổ, cố gắng nhảy lên xem tình hình bên trong phòng hiệu trưởng.
Anh bước tới: "Anh đã ra rồi đây"
Chử Qua quay phắt lại nên hơi lảo đảo. Anh đỡ lấy cô.
Cô lập tức hỏi: "Hiệu trưởng có làm khó anh không?"
"Không"
"Vậy chúng ta được phép quang minh chính đại yêu nhau không?"
"Được" Khương Cẩm Vũ nắm tay cô rồi đưa cô đi ra ngoài.
Cô không dám tin nên lẩm bẩm nói nhỏ: "Không được cũng không sao cả"
Tâm trạng của cô vẫn có vẻ rất tốt: "Chúng ta yêu lén lút cũng được mà."
"Nếu yêu lén lút" cô lắc lư cái tay bị anh cầm rồi tưng tửng nói: "Nhất định sẽ rất kích thích!"
Khương Cẩm Vũ không biết phải nói gì nữa.
Tư duy của cô, luôn không giống với người bình thường.
Cứ như vậy, Khương Cẩm Vũ công khai dắt Chử Qua vào phòng học. Hai người vừa bước vào, phòng học đã lập tức yên tĩnh lại, hai lớp hơn một trăm cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người ở cửa, và hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ.
Khương Cẩm Vũ giới thiệu ngắn gọn: "Vợ thầy"
Sau đó là một tràng huyên náo, chẳng biết kích động cái gì nhưng dù sao cũng vẫn vô cùng kích động. Đương nhiên là trừ Đàm Diệu Duy ở hàng thứ hai ra vì cô ta đang cắn chặt môi lại, trong mắt chỉ có sự không cam lòng và phẫn hận.
Khương Cẩm Vũ buông tay, nhìn Chử Qua ngồi xuống hàng thứ nhất rồi mới bước lên bục giảng: "Bắt đầu vào lớp"
Tiết học này không có gì quá khác với ngày thường. Trong buổi học, Khương Cẩm Vũ và Chử Qua đều không có tương tác gì với nhau. Một người dạy học còn một người nghe giảng, hoàn toàn không chứa bất kỳ cảm xúc riêng tư gì.
Nếu muốn tìm ra điều gì đó thực sự khác biệt thì... ừm, giọng nói của thầy Khương trong tiết học này đã dịu dàng hơn hẳn.
Ở hàng thứ hai từ dưới lên, một cậu sinh viên đá người bên cạnh rồi che miệng nói: "Người anh em, ông có thể hết hy vọng được rồi đấy"
Liêu Thành Quang đang tán gái liền ngẩng đầu lên: "Tôi bỏ cuộc từ lâu rồi."
Cậu ta thở dài: "Tôi tán cô ấy một tháng, cô ấy còn tưởng tôi là nhiệt tình hiếu khách nữa chứ, bất lực"
12 giờ 10 phút, tan học.
Khương Cẩm Vũ đang kiểm tra bài tập giúp học sinh, Chử Qua đi ra ngoài trước khiến anh nhíu mày một cái.
Bên ngoài phòng học, Chử Qua đặt một chân lên trên tay vịn cầu thang cản Đàm Diệu Duy lại.
Vừa tan học nên học sinh qua lại rất nhiều, có không ít người đang chăm chú nhìn bọn họ. Đàm Diệu Duy không chịu nổi nên sắc mặt rất xấu: "Cô muốn làm gì?"
Cô khoanh tay, rõ ràng đang đứng ở bậc thang dưới rồi ngẩng đầu lên, nhưng khí thế trong mắt rất mạnh mẽ, giọng điệu cũng rất tùy tiện: "Nhìn mà không hiểu à? Chặn đường chứ còn gì nữa."
Đàm Diệu Duy đi vòng qua.
Chử Qua chống một tay lên tường chặn cô ta lại, giọng điệu đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Bắt tôi phải ra tay mới được đúng không?"
Đàm Diệu Duy từng được cô cho nếm mùi đau khổ nên biết cô không nói đùa. Không ít người qua đường đã nhận ra Chử Qua liền lấy điện thoại di động ra quay, Đàm Diệu Duy không dám làm lớn chuyện nên đành phải nói với bạn cùng phòng: "Các cậu về trước đi."
Hai bạn cùng phòng do dự một lát nhưng vẫn đi trước.
Chử Qua đi trước, ném lại mấy chữ: "Đi theo tôi"
Nhà vệ sinh nữ nằm trong cùng ở tầng này đang tu sửa nên vẫn chưa để cho học sinh dùng, cô dẫn người đi vào rồi khoá cửa lại.
Lúc này Đàm Diệu Duy mới bắt đầu luống cuống: "Cô muốn làm gì?"
Chử Qua lạnh lùng nhìn cô ta: "Còn có thể làm gì nữa. Một nơi như nhà vệ sinh nữ mà cô không biết dùng để làm gì à?"
"Cô...
Cô không kiên nhẫn nghe, thuận tay mở vòi nước, rồi nắm tóc ấn mạnh đầu cô ta uống xuống bồn rửa tay.
Đàm Diệu Duy giãy giụa, vung tay kêu to: "Chử Qua!"
Chử Qua bẻ tay cô ta ra phía sau lưng rồi giữ chặt lại: "Gọi tôi cũng vô tác dụng, kêu cứu mạng kìa"
Nhà vệ sinh nữ còn chưa xây dựng xong nên trong bồn rửa tay vẫn còn rất bẩn thỉu, bịt nắp lỗ thoát nước chỉ chốc lát là nước đã đầy ngập mặt Đàm Diệu Duy, cô ta liều mạng xoay đầu giãy giụa: "M* nó cô nổi điên gì vậy!"
"Mắng thêm câu nữa xem" Chử Qua nới tay một chút để cô ta mắng.
Đàm Diệu Duy xoay đầu lại thì bùn đất đã dính đầy mặt, đôi mắt bốc lên ánh lửa: "Cô...
Chử Qua đột nhiên vận sức ấn mạnh đầu cô ta vào trong bồn rửa tay lần nữa, khiến cả khuôn mặt cô ta đều ngập trong nước.
"Còn mắng nữa không?"