Duy Nhất Là Em

Chương 422

Thiên Bắc trả lời: "Mẹ em phải đi công tác mà ba đi với mẹ nên em về nhà ông ngoại ở vài hôm"

Ngoan quá, ngoan y như cậu của thằng bé vậy. Chử Qua sờ mũ của Thiên Bắc. Muốn trộm về nhà quá...

"Cậu ơi" Thiên Bắc nghiêng đầu, đôi mắt giống y mắt ba cậu nhìn vào bàn tay đang đặt trên eo Chử Qua của Khương Cẩm Vũ, nét mặt vô cùng nghiêm trang: "Quý ông không được tùy ý chạm vào người quý bà đâu.

Khương Cẩm Vũ và Chử Qua đứng hình tại trận.

Quý ông nhỏ vẫn chưa hiểu yêu đương là gì.

"Vào đi" Thời Cẩn nói.

"Vâng ạ."

Thiên Bắc kéo vali nhỏ của mình vào thang máy.

Thời Cẩn ấn nút, chờ cửa thang máy khép lại rồi mới nói: "Đó là mợ của con nên cậu con có thể chạm vào được."

Lần đầu tiên Thiên Bắc nghe đến cái từ mợ này, cho nên không hiểu: "Ba ơi, mẹ là gì ạ?"

"Là người sau này sẽ trở thành vợ của cậu con."

A, cậu hiểu rồi, thầy Chu Sướng nói, quý ông phải thương yêu vợ của mình.

Ra khỏi tòa nhà số 7, Thiên Bắc thấy chú Yan đang làm nhiệm vụ trong bốt bảo vệ, sau đó cô giáo Diệp bước vào, tiếp đó chú Yan dắt cô Diệp đi ra.

A, cậu lại hiểu rồi, bọn họ cũng giống như cậu mợ của cậu vậy.

"Ba ơi."

"Ừ"

Thiên Bắc nhìn chú Yan với nước da đen sì dưới ánh chiều tà, cảm thấy rất tò mò bèn hỏi: "Cô da trắng và chú da đen mà sinh em bé thì em bé màu gì ạ?"

Ba cậu còn chưa kịp trả lời thì Thiên Bắc đã vội vàng hỏi tiếp: "Là màu xám ạ? Lúc trước con học mỹ thuật, đổ màu đen vào trong màu trắng thì sẽ được màu xám ạ. "

Thời Cẩn đáp: "Cứ chờ sinh ra là biết"

"Vâng"

Nhưng cậu vẫn tin là em bé sẽ màu xám.

Bậc thềm của chung cư hơi cao, Thời Cẩn xách hai cái vali một lớn một nhỏ bước qua trước rồi bế Thiên Bắc qua. Tần Trung đã lái xe tới, đang đậu ở bên kia đường.

Thiên Bắc xách vali nhỏ của mình rồi đưa tay cho ba cậu dắt đi: "Ba ơi"

"Nói"

Cậu nói: "Sau này chị Đỉnh Đỉnh và chị Khoát Khoát sẽ có em trai em gái màu xám, con cũng muốn có một em trai hoặc em gái."

Mẹ của Vinh Vinh cũng đã sinh cho cậu ấy một em trai rồi. Ngày hôm qua ở nhà trẻ, Vinh Vinh rất vui vẻ nói với cậu rằng cô bé có em trai, em trai của cô bé rất đáng yêu.

Nhưng mà, cậu không có.

Thời Cẩn nói ba từ, không để lại một chút ảo tưởng nào cho Thiên Bắc: "Con không có."

Thiên Bắc lập tức hỏi: "Tại sao ạ?"

"Không tại sao cả."

Thời Cẩn dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được phép nói con muốn có em trai em gái ở trước mặt mẹ con."

Thiên Bắc chớp chớp mắt: "Tại sao ạ?"

Thời Cẩn bế cậu đặt lên vali, không trả lời, chỉ hỏi cậu: "Con nghe rõ chưa?"

"Dạ".

Nhưng mà tại sao vậy...

"Bám chặt vào"

"Vâng ạ.

Thiên Bắc nắm chặt quai kéo của chiếc vali lớn, Thời Cẩn đẩy hai vali một lớn một nhỏ với Thiên Bắc đang ngồi trên chiếc vali lớn qua đường.

Lại nói đến Đàm Diệu Duy, sau khi Chử Qua dạy dỗ cô ta ở nhà vệ sinh nữ thì cô ta xin nghỉ liền hai ngày, nhưng vẫn chưa chịu xin lỗi công khai.

Một ngày nữa qua đi, Đàm Diệu Duy bỗng như biến thành một người khác hẳn. Cô ta post một bức tâm thư ngàn chữ lên diễn đàn Tieba của trường học, công khai thừa nhận cô ta xuất phát từ ghen tỵ nên cố tình xuyên tạc quan hệ của Khương Cẩm Vũ và Chử Qua, không chỉ vậy mà ngay sau đó, mỗi khi cô ta nhìn thấy Chử Qua thì đều tránh đi, nếu như không tránh kịp thì sẽ ngoan ngoãn chào một tiếng "Cô".

Thứ ba hôm đó, Khương Cẩm Vũ có cuộc họp sớm mà buổi sáng Chử Qua không có tiết nên buổi chiều cô mới đi cùng King đến trường học.

Cô lướt xong diễn đàn Tieba của trường học mới hỏi: "King, anh làm gì Đàm Diệu Duy thế?"

King lái xe, nét mặt bình tĩnh trả lời: "Không làm gì, chỉ để cô ta đứng đợi một đêm ở tầng cao nhất của thư viện thôi."

Chắc là Đàm Diệu Duy đã sợ đủ rồi.

"Cam on."

King bày ra khí phách của Kim đại hiệp: "Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến"

Chử Qua ừ một tiếng, nhạo báng anh: "Xem ra anh biết nhiều cụm từ bốn chữ phết nhỉ.

Điệu bộ của Kim đại hiệp vô cùng giang hồ: "Tiểu thư khen lầm, hành tẩu giang hồ nên biết chút chút tài mọn mà thôi."

Chử Qua cạn con m* nó lời.

Xem ra anh ta bị phim võ hiệp đầu độc không nhẹ đâu.

Xe vừa dừng lại, Chử Qua còn chưa kịp xuống đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng ngoài chỗ đỗ xe rồi. Nhìn bóng dáng kia biết ngay là ai. Chử Qua tạm thời không xuống xe nữa, để cho bạn cùng phòng và Kim đại hiệp ở riêng một lúc.

"Thầy, thầy, thầy Kim" Biên Lạc Lạc cầm hộp điểm tâm xinh đẹp, lo lắng lắp ba lắp bắp: "Cái, cái, cái này là bánh ngọt em làm, thầy, thầy, thầy nếm thử xem ạ."

Kim đại hiệp không nhận, vẻ mặt nghiêm túc, lại cộng thêm vết sẹo trên mặt khiến khuôn mặt anh ta trông càng giống trùm phản diện trong phim võ hiệp: "Không có công không nhận lộc"

Biên Lạc Lạc nhút nhát nhìn anh ta, cúi đầu, nói nhỏ: "Thầy, thầy từng giúp em, em muốn báo đáp thầy."

Kim đại hiệp không hề bị lay động: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi, bạn học không cần để ở trong lòng"

Biên Lạc Lạc hơi cuống lên, thành ra hết cả lắp bắp: "Như vậy sao được, nhất định em phải báo đáp thầy!"

Kim đại hiệp nghĩ rất lâu, liên tưởng đến mấy chục bộ phim võ hiệp anh ta đã xem, bỗng nhiên hiểu ra: "Em muốn lấy thân báo đáp sao?"

Gương mặt mập mạp đầy thịt của Biên Lạc Lạc lập tức đỏ bừng lên.

"Em, em, em, em..." "Em" nửa ngày cuối cùng cô vẫn ngại ngùng không nói ra lời.

Kim đại hiệp hiểu rằng người đẹp có ý tương tự rồi nên trịnh trọng từ chối: "Xin lỗi, tôi không rảnh để yêu đương trai gái" Nói xong liền đi luôn.

Chử Qua đứng hình.

Giang hồ cần anh thống nhất sao? Chính nghĩa cần anh giữ gìn sao? Lại còn không rảnh để yêu đương trai gái nữa? Tên ngốc này!

Biên Lạc Lạc cầm bánh ngọt mà sắp khóc luôn rồi.

Sau khi Đàm Diệu Duy xin lỗi thì phòng đào tạo của nhà trường cũng ra mặt dàn xếp mọi chuyện, coi như là thầm chấp nhận quan hệ chính đáng của hai người kia, thêm nữa chính miệng Khương Cẩm Vũ đã thừa nhận tình cảm nên tin đồn cũng từ từ lắng xuống. Ngoài ra, giáo viên chuyên ngành của Chử Qua cũng đứng ra đính chính tin đồn, công khai toàn bộ học bổng và tình trạng bình xét sinh viên ưu tú của cả chuyên ngành, tuyên bố không ưu ái hơn cho bất kỳ ai. Lúc này câu chuyện mới được đặt dấu chấm hết.

Đương nhiên, trong trường học vẫn sẽ có người chỉ trỏ Chử Qua, phàm là anh hùng bàn phím thì Khương Cẩm Vũ sẽ hack hết, cho đến khi có tin đồn nói gia đình Chử Qua là xã hội đen, rồi thì nói cô rất biết đánh nhau, một mình cô có thể đánh ngã một đám người. Tiếp nữa là nói cô đi ra ngoài có hai vệ sĩ người da đen hộ tống, nói cô nhắm mắt cũng có thể tháo lắp súng và lựu đạn, nói trong túi của cô có súng, nói cô giết người cướp của không việc nào không làm... Sau đó, mấy lời bóng gió đột nhiên ít đi rất nhiều, dù sao quý mạng sống thì cũng nên tránh xa sếp sòng xã hội đen.

Bất kể trong trường học nói bóng nói gió ra sao, Khương Cẩm Vũ và Chử Qua cứ đi học rồi tan học như bình thường, không khác các cặp đôi khác là bao. Khoảng thời gian đó, bọn họ vừa mới xác định quan hệ nên rất dính nhau, đặc biệt là Chử Qua, cô rất bám Khương Cẩm Vũ.

Chẳng hạn như...

Tối chủ nhật, Chử Qua học nấu canh xương nấm hương với cô giáo Diệp nhà bên cạnh, rồi bê một nồi canh đến nhà Khương Cẩm Vũ, sau đó ở lại cả buổi tối, uống xong canh rồi nằm ghế sofa xem một mạch ba tập "Đế Hậu" liền.

Khương Cẩm Vũ xem giờ rồi rút cánh tay đang quấn quanh eo Chử Qua ra: "11 giờ rồi." Ý anh là, nên về đi ngủ.

Cô không vui: "Anh đuổi em đi à!"

Khương Cẩm Vũ lắc đầu, rất kiên nhẫn: "Em nên đi ngủ đi, nếu muốn xem, ngày mai anh sẽ xem cùng em."

Cô vừa mới khóc khi xem "Đế Hậu" nên đổi mắt vẫn còn đỏ, nhìn có chút đáng thương, cô ôm tay của anh nũng nịu: "Em muốn ngủ với anh cơ."

Khương Cẩm Vũ sững sờ.

Tại anh đỏ lên, không biết phải nói thế nào

Chử Qua là một cô gái lắm lời, cô nói

chuyện liên tiếp không ngừng.

"Em không muốn rời xa anh một phút nào đâu."

"Cẩm Vũ, anh có muốn xem phim ma không?"

"Em muốn trốn trong chăn xem

"Em muốn xem rất lâu rồi"

"Nhưng không dám xem một mình"

Cô vô cùng mong đợi nhìn Khương Cẩm Vũ: "Anh xem cùng em có được không?"

Anh đấu tranh tư tưởng một lát: "Được."

Thế là cô chạy về nhà tắm một cái, xong lại ôm gối chạy sang, quen của quen nẻo chui vào chăn của Khương Cẩm Vũ, đừng nghĩ nhiều, chỉ thuần khiết đắp chăn xem phim ma mà thôi, chẳng qua, đây đã là buổi tối thứ năm trong một tuần nay Chử Qua ngủ lại rồi. Tối nào cô cũng có lý do khác nhau để được ở lại.

Đương nhiên, không chỉ dính nhau ở trong nhà, mà đến cả ở trường học cũng dính lấy nhau.

Chẳng hạn như, đang trong giờ học chính lúc 10 giờ sáng.

Chử Qua thở hồng hộc chạy đến tòa nhà giảng đường, đứng ngoài cửa phòng học gọi Khương Cẩm Vũ: "Thầy Khương, mời thầy ra đây một lát ạ."

Khương Cẩm Vũ cau mày đi ra ngoài rồi kéo cô đến giữa cầu thang ít người: "Em lại trốn học nữa à?"

"Không phải, bây giờ đang nghỉ giải lao." Cô vừa nói, vừa thở gấp, trán đổ mồ hôi, gương mặt cũng hồng hồng.

Khương Cẩm Vũ dùng tay áo lau mồ hôi cho cô: "Em chạy từ nhà cơ điện sang đây à?"

Sáng nay cô có tiết học ở phòng học bên tòa cơ điện kia.

"Vâng" Chử Qua lau qua loa lớp mồ hôi mỏng trên trán rồi nhìn đồng hồ: "Còn 7 phút nữa phải vào lớp rồi, em chạy về nhanh nhất cũng phải 6 phút. Anh để cho em hôn một cái đi, sắp không kịp giờ rồi"

Khương Cẩm Vũ cạn lời với cô.

Cô chạy xa như vậy chỉ để qua đây hôn anh thôi sao?

Cô kiễng chân, vòng tay lên cổ anh: "Cẩm Vũ, anh cúi thấp xuống, em không hôn được."

Khương Cẩm Vũ nhìn xung quanh một vòng, mặt đỏ còn hơn cả mặt cô vừa mới chạy 1000 mét qua đây. Anh kéo mũ áo hoodie của cô lên, trùm đầu cô lại: "Có người."

Cô ngẩng đầu, tủi thân nhìn anh: "Anh không cho em hôn..."

Khương Cẩm Vũ không biết làm thế nào với cô nữa.

Cô ấy mà, rất biết cách làm nũng với anh.

Nhưng khổ nỗi Khương Cẩm Vũ lại không đỡ được chiêu này: "Cho hôn"

Anh cúi đầu xuống, tới gần bên môi cô, để cô hôn đủ rồi mới trở về phòng học.

Cả lớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ rực của thầy Khương rồi mãi một lúc sau mới phát hiện ra, ồ, mình vừa bị nhét nguyên một túi thức ăn chó vào mồm.

Lần đó, bọn họ hôn nhau ở cầu thang bị người ta chụp lại, còn post lên mạng. Một đám người sợ hãi đến mức rớt cả kính, thật sự không ngờ lúc thầy Khương hôn môi lại là một tiểu yêu tinh nghe lời mà quyến rũ như vậy. Sau đó Khương Cẩm Vũ lập ba điều quy ước với Chử Qua, chỉ khi ở chỗ không người chẳng hạn như phòng làm việc của anh mới được hôn, cho nên Chử Qua rất chăm chỉ chạy đến phòng làm việc của anh.

Việc này khiến Minh Kỳ mỗi ngày ở cùng phòng làm việc đều bị tấn công dữ dội.

"Thầy Khương, bạn gái cậu lại tới rồi đây này" Thầy Minh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ!

Khương Cẩm Vũ đưa mắt nhìn ra cửa, cười với bạn gái sau đó quay đầu cầu xin Minh Kỳ: "Làm phiền anh có thể tránh đi một chút không?"

Minh Kỳ vừa chuyển chỗ ngồi, vừa lên án: "Có thể đối xử tốt với chó độc thân một chút không?"

Đôi bạn trẻ này!

Đương nhiên rồi, đôi bạn trẻ này không chỉ dính nhau mà bọn họ cũng sẽ cãi nhau nữa.

Chẳng hạn như....

Khương Cẩm Vũ có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức anh không chỉ muốn sắp xếp lại tất cả đồ vật trong nhà Chử Qua theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, mà ngay cả áo khoác jean của Chử Qua cũng không buông tha.

Chử Qua rất thích chiếc áo khoác jean đó, thiết kế rất hợp thời trang, phía sau có ba cái túi trang trí, hình dáng lớn nhỏ, cắt ghép không theo quy tắc, ở giữa là túi nhỏ nhất, lớn nhất ở phía trên, túi lớn thứ hai ở phía dưới cùng.

Cuối tuần này, bọn họ đến Quán Thủy Tộc để hẹn họ nên cô đã thay xong quần áo, đang trang điểm thì Khương Cẩm Vũ qua nhà đợi cô, từ lúc vào nhà đến lúc cô trang điểm xong mất khoảng 15 phút nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào áo khoác của cô.

"Cẩm Vũ, anh nhìn lâu lắm rồi đấy."

Khương Cẩm Vũ đi đến sau lưng cô, chọc chọc tay vào mấy cái túi sau lưng áo khoác của cô: "Có thể đổi thứ tự hai cái túi này được không?"

Cô biết rồi, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh lại bùng phát nữa.

"Không đổi được đâu, may chắc lắm." Cô khoác balo lên rồi kéo anh ra cửa: "Với lại như vậy nhìn càng đẹp"

Khương Cẩm Vũ đi tới cửa: "Có thể tháo xuống mà"

Chử Qua cạn lời.

Nàng tiên nhỏ của Khương Cẩm Vũ không được tức giận, cô tự nói với mình.

Anh vẫn không chịu buông tha mà lại chọc chọc lên mấy cái túi, cố gắng thuyết phục cô: "Sau khi tháo xuống anh sẽ may lại thật đẹp cho em.

Cô nín thinh không họ he tiếng nào.

Cô sắp tức chết vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh mất.

Chử Qua từ chối: "Không"

Sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé thì quần áo sẽ rất tầm thường.

Anh không chịu ra cửa mà kéo cô lại để nói lý: "Đổi thứ tự nhìn cũng đẹp mà, tháo xuống được không? Anh sẽ làm xong rất nhanh rồi sẽ may lại cho em đẹp để giống như trước vậy."

Một khi anh đã cố chấp thì tám ngựa cũng kéo không được, Chử Qua bị anh chọc tức đến mức phồng má thành cá nóc lên án anh: "Anh vô tình!"

"Anh vô nghĩa!"

"Anh vô cớ kiếm chuyện!"

Khương Cẩm Vũ vô tình vô nghĩa vô cớ kiếm chuyện dễ cô: "Chử Qua, tháo xuống có được không?" Anh hôn nhẹ lên gương mặt tức giận của cô: "Nhé?"

Giọng nói mềm mại lại còn cố ý nhấn nhá âm cuối, ánh mắt dịu dàng giống như một lớp sương mù mềm mại. Dáng vẻ này của anh vô cùng giống con mèo mà Yan tặng cho cô giáo Diệp.

Chử Qua quay đầu đi không nhìn anh: "Không được làm nũng"

"Em không muốn để ý đến anh nữa." Quay đầu đi mấy giây cuối cùng vẫn phải quay lại, cô giận đùng đùng trợn mắt nhìn Khương Cẩm Vũ. "Ngay cả một bộ quần áo của em anh cũng không bỏ qua được, có phải sau này phát hiện em có khuyết điểm thì anh cũng muốn bỏ em không?"

Khương Cẩm Vũ lắc đầu: "Hai chuyện khác nhau" Anh giơ tay móc móc cái túi nhỏ nhất.

Chử Qua tức giận hất tay anh ra: "Đúng thế đấy"

Không đi Quán Thủy Tộc nữa, cô thở phì phò ngồi phịch xuống ghế sofa: "Không muốn để ý đến anh nữa"

Khương Cẩm Vũ không nói nữa, anh cũng không dám tiếp tục chọc giận, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cô, kéo tay của cô, hôn một cái, ánh mắt một lát nhìn cô, một lát lại nhìn ba cái túi phía sau lưng áo khoác của cô.

Chử Qua tức điên tức rồ.

Bệnh rối loạn cưỡng chế quá mức!

Nhưng mà bạn trai là do mình theo đuổi, ngoài cưng chiều ra thì cô còn có thể thể nào được nữa. Lần nào cũng thế, ban đầu là cô tức giận trước, cuối cùng người thỏa hiệp lại luôn là cô.

Cô cam chịu số phận cởi áo khoác ném cho anh: "Được rồi, cho anh tháo"

Khương Cẩm Vũ hài lòng, hôn cô ba bốn lần, mới đi lấy kéo, tháo đường may của túi, tháo túi ở giữa và ở phía dưới xuống, nhưng mà một kẻ thư sinh như anh, chỉ biết tháo, làm gì biết may.

Cuối cùng, Khương Cẩm Vũ phải dùng keo dán hai mặt dính túi trở lại, túi thứ hai dính ở chính giữa, nhỏ nhất ở phía dưới cùng, tự tay mặc vào cho bạn gái, còn nói: "Nhìn như vậy càng đẹp."

Chử Qua hất đầu, muốn chia tay với anh 10 giây.

Anh đến gần hôn cô rồi hứa chắc chắn: "Anh sẽ tìm thợ may giỏi nhất, may lại thật đẹp cho em"

Chử Qua càng điên ruột, tức đến bật cười.
Bình Luận (0)
Comment