Anh nói: "Anh đến tìm em."
Là Dung Lịch, người trong mộng của cô.
Anh cầm chiếc ô đen, củi người, nghiêng ô về phía cô, mặc mưa rơi ướt vai mình.
Cô vẫn còn đang ngồi xổm, mưa rơi đã làm ướt mái tóc ngắn, cô ngẩng đầu lên: "Anh lại điều tra em đấy à?"
Dung Lịch gật đầu, nét mặt lộ vẻ hoang mang lo sợ, chiếc ô lớn màu đen che khuất ánh đèn đường, đôi mắt anh như bầu trời đêm không có ánh sao, lành lạnh mà ấm áp.
Bóng đêm cùng ánh trăng không thắng nổi ba phần dung mạo của anh.
Cô nghĩ, có lẽ ai cũng yêu cái đẹp, nếu không thì sao cô lại lạc vào đôi mắt của anh, muốn dứt ra cũng không dứt được như vậy chứ. Sau đó cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết mình đang nói cái gì.
Cô nói: "Lần sau anh muốn biết điều gì thì có thể trực tiếp hỏi thẳng em."
Nói xong, cô lại cảm thấy mình bạo dạn quá, dù sao thì họ chỉ mới có duyên gặp mặt vài lần.
Ngược lại, dường như tâm trạng Dung Lịch rất tốt, đôi lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ mỉm cười, đáp: "Ừ"
Cô chống tay lên đầu gối để đứng dậy, vừa định bước đi thì cơ thể hơi nghiêng ngả.
Dung Lịch đưa tay đỡ eo cô, trong ánh mắt đầy nỗi lo âu không che đậy nổi: "Chân em làm sao thế?"
"Không có gì"
Cô đã làm lính cứu hỏa vài năm rồi, vô số những vết thương lớn nhỏ, trẹo chân có là gì đâu cơ chứ.
Anh quan sát mắt cá chân cô, hình như muốn vén ống quần cô lên để kiểm tra, nhưng cảm thấy không ổn đành miễn cưỡng rút tay về, hỏi cô: "Làm sao mà ra nông nỗi này?"
"Làm việc bị thương"
Hôm nay, cô mặc một chiếc quần chín phân để lộ mắt cá chân, có thể nhìn thấy một vùng da bị tấy đỏ, nhưng cô có thể chịu
được, thậm chí còn chẳng khác gì bình
thường.
Trước kia, cô cũng như vậy, dẫn quân đi đánh trận, bị thương nặng đến đâu cũng không hề kêu một tiếng.
"Anh có thể bế em không?"
Hỏi xong, Dung Lịch lại bổ sung thêm một câu, giọng điệu hiếm khi kiên quyết đến vậy: "Nếu em không đồng ý thì anh sẽ cõng em."
Nói tóm lại, anh sẽ không để cô chịu đau mà bước đi.
Cô im lặng một lúc, đáp lại: "Em không đồng ý"
Không đồng ý, thế thì chỉ có thể cõng cô thôi, mặc dù anh thích bế cô hơn. Anh đưa ô cho cô: "Em cầm lấy"
Cô chỉ lưỡng lự một lúc rồi đón lấy chiếc ô.
Sau đó, Dung Lịch quay lưng lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, quay đầu nhìn cô: "A Hòa, em lên đi, anh cõng em."
Cô vẫn còn đang do dự.
Cô và Dung Lịch không thân thiết gì, hơn nữa, trước nay cô đều không thích động chạm da thịt với người khác giới... Nhưng còn chưa suy nghĩ xong thì cô đã leo lên lưng anh rồi.
Cô nhăn nhó, tự mắng bản thân làm loạn.
Thân thể Dung Lịch đột nhiên cứng đờ, đôi bàn tay hơi bối rối đỡ lấy bắp chân cô, sau đó đặt lại một cách lịch sự, giảm thiểu sự tiếp xúc tối đa rồi từ từ đứng dậy.
Cô còn nhẹ hơn anh tưởng rất nhiều.
Mưa rơi càng lúc càng dày, một tay Tiêu Kinh Hòa đặt lên vai anh, tay còn lại cầm ô. Hai người im lặng bước đi, bùn đất đã bám cả vào giày của anh.
"Anh không lái xe đến sao?"
Dung Lịch công cô, bước đi rất vững: "Cậu lái xe không được khỏe nên anh để cậu ta về trước rồi."
Cậu lái xe ở cách đó không xa ngây ra như phỗng. Sức khỏe của cậu ta còn tốt chán.
Lại đi thêm một đoạn nữa, mưa rơi xuống mặt ô lộp độp, làn mưa trong đêm tháng Tư mang theo hơi lạnh nhè nhẹ của mùa xuân, nhưng cô lại thấy nóng, mặt nóng ran, quanh quẩn đâu đó còn ngửi được hương vị rất thơm. Không biết có phải là mùi nước cạo râu hay không, một mùi thơm rất nhẹ, cũng không biết là mùi thơm của loài hoa nào.
Đó, là mùi hương trên người Dung Lịch, làm cho tinh thần cô không yên, giống như đang mơ một giấc mơ đau đớn bịn rịn vậy.
"Dung Lịch"
Tiêu Kinh Hòa đột nhiên gọi tên anh.
Anh nghiêng đầu: "Ơi"
Suy nghĩ trong đầu cô bỗng trở nên trống rỗng, chỉ buột miệng nói: "Anh có thích em không?" Như bị ma làm vậy, cô cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Vành tai Dung Lịch nhanh chóng đỏ ửng lên, cô còn có thể nghe được hơi thở anh trở nên nặng nề hơn, giọng nói văng vẳng ngay bên tại cô.
Anh im lặng một lát mới bật ra một chữ: "... Có"
Đâu phải chỉ là thích.
Anh đã yêu người con gái này hai kiếp, tình yêu đã sớm thành cơn nghiện khắc trong xương cốt rồi, một khi đã phát tác thì chỉ có mất mạng thôi.
Có thể bởi thời tiết quá tốt, hay ánh trăng quá đẹp, hoặc do ánh đèn đường quá ấm áp và cũng có thể vì cô quá si mê, nên cô nói: "Thế thì anh theo đuổi em đi"
Cô đỏ mặt, còn nói thêm: "Em rất dễ theo đuổi"
Rất bất ngờ, cũng không có nguyên do gì, cô cứ nói như vậy thôi. Hà Lương Thanh là người lãng mạn, xem rất nhiều những câu chuyện tình yêu phong hoa tuyết nguyệt. Trước kia, cô từng nói với Tiêu Kinh Hòa: A Hòa, sau này nếu cậu gặp một người khiến cậu phải bối rối, khiến cậu nói năng linh tinh, thì người đó chính là tình yêu chớm nở của cậu.
Dung Lịch cười: "Ừ"
19 tháng Ba, năm Viêm Hoàng Nguyên, nước Yên liên minh với Tây Lương, mười vạn đại binh mã bao vây thành Thược Quan, chủ thành Thược Quan phản quốc câu kết với địch, tiết lộ bản đồ bày binh bố trận cho quân địch. Thành Thược Quan rơi vào cảnh hiểm nghèo.
Trên cổng thành, quân Định Tây tổn thất nặng nề.
"Tướng quân."
Định Tây tướng quân Oanh Trầm đã giữ thành ba ngày nay, không hề chợp mắt, toàn thân đầy thương tích, máu đỏ ướt người đã bị gió thổi khô.
Phó tướng Lưu Thành khuyên nhủ: "Tướng quân rút lui đi thôi."
Trên mặt hắn bê bết máu, không còn chỗ nào lành: "Năm vạn quân chi viện của địch đã gần đến chân thành... Không giữ nổi thành Thược Quan nữa rồi"
Một khi Thược Quan thất thủ thì giang sơn Đại Sở khó bảo toàn.
Nàng đang đợi quân tiếp viện tới: "Không được rút lui, kể cả chỉ còn lại một người thì cũng phải giữ thành"
Đâu phải Lưu Thành không biết tình thế hiện nay... nhưng phủ Định Tây tướng quân chỉ còn lại mình nàng, làm sao có thể liều lĩnh được, hắn lại tiếp tục khuyên nhủ: "Tướng quân, ta ở lại giữ thành, tướng quân..."
Oanh Trầm cắt ngang: "Trong thành Thược Quan còn có 3 nghìn bách tính, thân là tướng quân, làm sao ta có thể rút lui trước họ được chứ."
Đôi mắt Lưu Thành đỏ ửng lên.
Vị tướng quân này chỉ mới mười mấy tuổi, là người con gái đang ở độ tuổi đẹp nhất, đáng lẽ nên ở khuê phòng thưởng trà thêu hoa thì nàng lại cầm kiếm đi bảo vệ nước nhà.
"Tướng quân!"
Phó tướng Tần đột nhiên cao giọng báo: "Viện... viện quân đến rồi"
Oanh Trầm ngoái đầu, nhìn thấy thiên binh vạn mã, nhìn thấy quân kỳ màu đen của Đại Sở, cũng nhìn thấy cả ngài trong bộ nhung phục.
"Là bệ hạ."
"Tướng quân, bệ hạ tới rồi!"
Là Dung Lịch, vị vua của nàng tới rồi. Ngài còn đem theo thanh kiếm mà nàng tặng, từng bước từng bước, đi lên đài phong hỏa.
Oanh Trầm lặng người nhìn ngài rất lâu: "Chàng đến đây làm gì?!"
Nhà vua đưa tay lau đi những vết máu trên gương mặt nàng: "Nàng bảo vệ thành, ta đến bảo vệ nàng"
Triều đình rối ren, chàng vừa mới đăng cơ, bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng chàng, sao chàng có thể thân chinh đến đây được. Nàng đỏ mắt nói chàng: "Làm loạn, chàng là vua một nước, sao có thể..."
Không đợi nàng nói hết, chàng đã hôn lên miệng nàng, giống như đang dỗ dành, vỗ về vài câu: "Người đến thì cũng đến rồi, A Hòa, nàng đừng trách ta nữa"
Nàng không nhẫn tâm, cũng không nói thêm gì nữa.
Dung Lịch lại hôn lên môi nàng một cái: "Tám tướng Định Tây nghe lệnh."
Tám vị phó tướng của phủ Định Tây tướng quân bước lên phía trước nghe lệnh, đồng thanh đáp: "Thần nghe lệnh"
Giọng nói Dung Lịch âm vang, khí phách mạnh mẽ: "Mở cổng thành, đánh"
"Tuân lệnh bệ hạ."
Phó tướng quân Lưu Thành quay người, rút kiếm, hướng về phía các binh sĩ dưới chân thành, "Quân vương có lệnh, mở cổng thành, đánh...
Sắc đêm tĩnh mịch, cô vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Dung Lịch bế cô lên xe, thận trọng đặt cô xuống rồi nhẹ giọng gọi: "A Hòa"
"A Hòa"
"A Hòa"
Cô ngủ rất say, không tỉnh dậy.
Dung Lịch cởi áo khoác ngoài, đắp lên người cô rồi đỡ cô dựa vào vai mình.
"Cậu Dung" Người tài xế ở ghế phụ hỏi: "Đưa cô Tiêu về chỗ cô ấy ạ?"
Dung Lịch đáp: "Về chỗ tôi"
Người tài xế ngẩng đầu, liếc nhìn vào gương chiếu hậu, con người bình thường lạnh nhạt đang dè dặt hôn lên gương mặt của người con gái kia, ánh mắt phản chiếu sự ấm áp, dịu dàng.
Lúc Tiêu Kinh Hòa thức dậy thì Dung Lịch đang ngồi xổm bên chân cô.
Anh ngẩng đầu: "Em tỉnh rồi à?"
Mắt cá chân cô cảm thấy lạnh lẽo, cô vừa mới tỉnh dậy nên hơi mơ hồ, vừa động đậy một chút, chiếc áo khoác nam đắp trên chân cô đã trượt xuống.
Dung Lịch nhặt chiếc áo lên rồi lại đắp lên chân cô: "Một người bạn bác sĩ của anh nói, trong vòng 24 giờ phải chườm lạnh"
Không biết giày của cô đã bị cởi từ lúc nào, chân cô đặt trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh sofa, trong tay anh cầm một túi đá lạnh bọc trong khăn lông, nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân cổ.
Cô muốn rụt chân về: "Để em tự làm"
Dung Lịch giữ chặt chân cô lại: "A Hòa, em đừng động đậy. Động tác của anh rất chậm rãi, tốc độ nói cũng chậm rãi: "Anh đang theo đuổi em mà"
Tiêu Kinh Hòa cứng người.
Là cô bảo anh theo đuổi cô.
Nhưng trong tình huống như thế này, cô rất khó xử, không biết phải nhìn đâu, liền nhìn xung quanh.
Căn hộ không lớn lắm nhưng sạch sẽ gọn gàng, trang trí rất đơn giản, có vài phần cổ điển: "Đây là đâu ạ?"
"Nhà của anh" Dung Lịch lại giải thích: "Ngoài trời vẫn đang mưa, nhà anh gần hơn một chút"
Tiểu Kinh Hòa hối hận, sao cô lại ngủ mất cơ chứ.
"Được rồi." Anh bỏ túi đá ra rồi chỉnh lại ống quần cho cô.
"Muộn lắm rồi," cô nhìn đồng hồ, vén tóc ra sau tai, hơi ngại ngùng: "Anh có tiễn em về không?"
Anh lắc đầu: "Anh không tiễn em về đâu"
Anh đứng dậy, đi lấy một đôi dép nam sạch để đi trong nhà, ngồi xổm xuống, đặt dưới chân cô rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Trời vẫn còn mưa, em đừng đi nữa được không?"
Được không...
Giọng nói như có tà thuật đầy quyến rũ.
Cô không cầm được lòng, khẽ gật đầu: "Được ạ"
Trước giờ cô chưa từng qua đêm ở nhà người khác giới, hơn nữa họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cô còn biết rõ rằng anh có ý với cô.
Thôi xong rồi, Tiêu Kinh Hòa ạ.
Ngoài Dung Lịch ra thì chẳng còn ai có thể khiến cô không nói được một câu từ chối nào như vậy. Rõ ràng cô không phải là người do dự thiếu quyết đoán, sao lại tùy tiện đồng ý cơ chứ.
Hình như tâm trạng Dung Lịch rất vui, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên: "Em có muốn ăn chút đồ ăn không?"
Cô lắc đầu.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cách cô một khoảng cách vừa đủ, lại hỏi: "Em mệt à?"
Cô gật đầu.
Tiêu Kinh Hòa cảm thấy bản thân hơi bán loạn, cần một sự yên tĩnh.
Dung Lịch liền để cô nghỉ ngơi, đứng dậy nói: "Anh đi lấy quần áo ngủ cho em."
Cô vâng một tiếng, ngoan ngoãn vượt ngoài sức tưởng tượng của bản thân cô.
Một lát sau, Dung Lịch từ phòng chính bước ra, trong tay cầm hai bộ quần áo ngủ: "Ở nhà anh không có đồ của con gái, em mặc tạm chút vậy"
Không khí không được tự nhiên lắm, cô không dám nhìn anh, liền chăm chú quan sát bức họa cổ trên tường hành lang vào nhà, giọng rất nhỏ, hỏi Dung Lịch: "Phòng tắm ở đâu ạ?"
Dung Lịch kéo tay cô một cách tự nhiên, dẫn cô tới một phòng bên cạnh phòng chính: "Đồ dùng trong phòng tắm chỉ có của anh thôi, em không ngại chứ?"
Tiêu Kinh Hòa ngây người lắc đầu.
Dung Lịch liền đi lấy vài đồ dùng trong phòng tắm cho cô.
Cô đứng đợi ở cửa phòng khách, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi khát, còn căng thẳng hơn lần thực chiến cứu hỏa đầu tiên của cô nữa.
"Chân em sưng rồi, không được ngâm nước nóng đâu" Anh đưa khăn tắm và bàn chải đánh răng mới cho cô: "Anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh"
"Vâng"
Đóng cửa phòng tắm xong, cô dựa vào tường, thở mạnh một hơi, trên bồn rửa mặt là dầu gội và sữa tắm của anh, mùi hương giống hệt mùi trên cơ thể anh.