Duy Nhất Là Em

Chương 430

Lúc rạng sáng trời bất ngờ đổ mưa lớn, mặt đường trơn trượt, khiến cho một đội leo núi nghiệp dư bị kẹt trong núi Trường Bạch.

7 giờ sáng đại đội phòng cháy chữa cháy đã kịp đến chân núi, công cuộc cứu trợ kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ đã được hoàn tất.

"Tiểu đội trưởng"

Tiêu Kinh Hòa là tiểu đội trưởng đội 3 của tổng đội phòng cháy chữa cháy, bao gồm cả cô ấy, đội 3 tổng cộng có 20 thành niên. Cô là người nữ duy nhất và cũng là người trẻ tuổi nhất trong đội.

Cô mặc bộ quần áo phòng hộ, độ ẩm trong núi cao, đôi mắt dưới vành mũ của cô còn đọng cả hơi nước. Dáng cô rất cao, còn gầy nữa, thắt lưng thì nhỏ vô cùng, nhỏ đến mức một bàn tay đã có thể nắm được, mái tóc ngắn được vén sau tai, lộ rõ sự nhanh nhẹn, lanh lợi.

"Sao thế?"

Điền Quang chạy bước nhỏ tới, vết bùn trên mặt còn chưa rửa: "Có một người con gái đang gây chuyện với Tiểu Tùng"

Cô không nói gì, tự mình tới đó giải quyết, còn chưa bước lại gần đã nghe thấy tiếng người con gái đang mắng nhiếc ầm ĩ, trong không gian núi rừng tĩnh mịch, giọng cô ta càng trở nên chói tai.

"Gọi đội trưởng các người tới đây, tôi muốn tố cáo anh ta!"

Tiêu Kinh Hòa bước lên trước và bảo các đội viên lùi lại: "Cô tố cáo cậu ấy cái gì?"

Đúng là oan gia ngõ hẹp, là người quen.

Người con gái còn trẻ tuổi, khoảng chừng 20 tuổi, mặc một bộ quần áo thể thao màu cam, buộc tóc đuôi ngựa, trên eo đeo một chiếc túi nhỏ màu đỏ. Cả người toát lên vẻ xinh đẹp, gương mặt còn hiền hòa, chỉ duy nhất ánh mắt là sắc lẻm.

Vừa nhìn thấy Tiêu Kinh Hòa, sắc mặt cô ta càng trở nên khó chịu: "Liên quan gì đến chị?"

Cô ta chỉ vào Tiểu Tùng, nói gọn lỏn: "Anh ta nằm dưới quyền quản lý của tôi."

Cô ta trừng mắt nhìn Tiểu Tùng, nói giọng hùng hổ: "Tay anh ta không có phép tắc, lợi dụng lúc cứu trợ để sàm sỡ tôi."

Tiêu Kinh Hòa không để ý đến lời tố cáo của cô ta: "Tiểu Tùng cậu nói đi."

Tiểu Tùng bằng tuổi cô, chưa đầy 25 tuổi, vừa mới kết thúc thực tập. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức ra làm nhiệm vụ. Cô biết tính cách của cậu ta, là người thành thật nhất trong đội.

Tiểu Tùng đang đỏ mắt lắc đầu: "Tiểu đội trưởng, tôi không có"

"Cậu nói không có là không có ư?" Người con gái hùng hổ nói.

Tiêu Kinh Hòa nhìn cô ta: "Cô nói có là có ư?"

Cô bình thản hỏi: "Có bằng chứng không?"

Đối phương nghẹn lại, đỏ mặt, cáu kỉnh trả lời: "Bạn tôi nhìn thấy."

Tiêu Kinh Hòa quay đầu nhìn về phía sau một lượt: "Ai nhìn thấy?"

Giọng điệu bình tĩnh nhưng khí chất ngút trời, đám thanh nữ tú đều im lặng, không ai dám ho he.

Cô ta thấy vậy liền trừng mắt nhìn bạn mình, còn cứng miệng nói: "Anh ta còn làm hỏng túi của tôi nữa!"

Tiêu Kinh Hòa nhìn chiếc túi nhỏ trên eo cô ta, quả thật chỗ khóa kéo đã bị rách một đường. Cô nhìn Tiểu Tùng, bảo cậu ta nói.

"Là tôi làm rách" Tiểu Tùng lau vết bùn đầy trên mặt, hốc mắt đỏ ửng: "Lúc cứu cô ấy lên thì sợi dây thừng quệt vào đó"

"Không còn gì để nói nữa chứ gì"

Cô ta nhìn một lượt các dụng cụ cứu hộ lấm lem bùn đất trên người Tiểu Tùng, ánh mắt đầy vẻ khinh khỉnh và chế giễu: "Cái túi này là phiên bản giới hạn, hơn 100 nghìn, anh ta muốn đền cũng không đền nổi."

Quả thật, với mức lương của lính cứu hỏa thì đền không nổi, cô ta muốn kiếm chuyện đây mà.

"Cậu ấy làm rách túi của cô, nhưng cậu ấy cũng cứu tính mạng cô"

Tiêu Kinh Hòa bình thản hỏi: "Tính mạng của cô chỉ đáng 100 nghìn thôi à?"

"Chị..."

Tiêu Kinh Hòa không đợi cô ta hỏi vặn lại, mà bước tới gỡ chiếc túi đáng giá 100 nghìn trên eo cô ta xuống, kéo khóa, dốc ngược mọi thứ trong túi ra.

Người con gái thẹn quá hóa giận: "Chị làm cái gì đấy?"

Tiêu Kinh Hòa lấy từ túi đựng dụng cụ ra một con dao quân dụng Thụy Sỹ, rạch một đường: "100 nghìn này tôi đền."

Cô ném chiếc túi xuống đất rồi thong dong cất dao vào túi đựng dụng cụ, rồi ngẩng đầu nhìn Tiểu Tùng, "Cậu ném cô ta xuống cho tôi"

Tiểu Tùng chần chừ.

Người con gái hốt hoảng cuống cuồng hét lên: "Tiêu Kinh Hòa, chị dám!"

Tính tình của Tiêu Kinh Hòa cũng không vừa, bình thường mà không nhịn được thì cổ cũng không nhịn. Cô tiến lên, giơ chân đạp cô ta xuống sườn dốc.

Người con gái này không phải người ngoài, là con gái của mẹ kế cô, Tiêu Nhã.

"A a a..."

Tiếng kêu thét chói tai của cô ta vang vọng khắp núi rừng.

Buổi chiều, khi Tiêu Kinh Hòa trở về trụ sở đội phòng cháy chữa cháy thì bị đồn phó Lưu của đồn công an số 7 gọi đến nói chuyện.

"Cô chỉ cần xin lỗi một câu, việc này sẽ xong thôi."

Sườn dốc không cao, người cũng không bị thương nhưng nói cho cùng thì cô đã đá người ta xuống, lính cứu hỏa kỵ nhất là đánh người.

Trên mặt cô chẳng tỏ thái độ gì: "Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"

Đồn phó Lưu cảm thấy khó xử: "Nếu sự việc làm to ra thì đều không tốt cho danh tiếng của cô hay của đội phòng cháy chữa cháy chúng ta. Không cần biết nguyên do là gì, quá trình ra sao, người ngoài chỉ nhìn vào bề mặt mà thôi.

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp tung ra.

Gương mặt đồn phó Lưu lập tức xị xuống: "Văn Tranh, cậu vào đây làm gì? Tôi đã bảo cậu vào đâu?"

Anh không đóng cửa, vừa bước vào đã kéo ghế ngồi xuống: "Việc này Kinh Hòa không hề sai, cô ấy không cần xin lỗi, có vấn đề gì thì nói với đại đội trưởng tôi đây là được. Tôi chịu trách nhiệm."

Anh quay lại nói với Tiêu Kinh Hòa: "Em ra ngoài trước đi."

Cô ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi ra.

Ước chừng khoảng 20 phút sau Văn Tranh mới ra khỏi phòng làm việc của phó đồn Lưu. Đã 6 giờ 30 phút nhưng Tiêu Kinh Hòa chưa chịu về, vẫn còn ở ngoài cửa.

Văn Tranh không nói gì khác: "Sao em chưa về?"

Cô nói: "Cảm ơn anh"

Anh vừa mới từ hiện trường vụ cháy trở về, trên mình còn mặc bộ quần áo phòng hộ, bởi vì được làm từ chất liệu đặc biệt nên hơi nóng, trên cổ anh đổ đầy mồ hôi.

Anh vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, thuận miệng hỏi: "Chân em thế nào?"

Cô bị trẹo chân nhưng nhịn đau, lúc bước đi cũng không để lộ sự khác thường nào, không biết làm thế nào lại để anh phát hiện được.

"Không sao ạ."

Văn Tranh dừng lại, ngoái đầu nhìn xuống chân cô: "Là lúc cứu hộ bị thương sao?"

Cô nói: "Là lúc đá người bị thương ạ"

Lúc nào cũng vậy, nói đùa một cách rất nghiêm túc.

Anh lấy một chiếc lọ từ trong túi áo ra đặt lên bàn: "Em đừng có giống với mấy ông trong đội, em là con gái, phải cẩn thận giữ gìn thân thể mình chứ."

Tiêu Kinh Hòa bật cười.

Lúc mới vào đội phòng cháy chữa cháy, cô được xếp vào đội số 2 của Văn Tranh, câu đầu tiên anh nói với cô là: Trong đội của tôi, không phân biệt nam nữ.

Rốt cuộc sự việc này vẫn bị làm lớn chuyện, có người còn đăng clip lên mạng, nội dung đã qua cắt ghép, người con gái bị che mặt, tố cáo người của đội phòng cháy chữa cháy vượt quá giới hạn, sau đó làm hỏng túi của cô ta, hơn nữa còn đá cô ta xuống sườn dốc.

Lời lẽ trên mạng chỉ đứng về một phía, toàn bộ đều chỉ trích cô lính cứu hỏa đá người đó.

"Lính cứu hỏa thì có thể đá người như thế sao?"

"Thật là dã man, lại còn là phụ nữ nữa chứ"

"Về nhà sinh con nấu cơm đi"

"Đám lính cứu hỏa bây giờ càng ngày càng lớn lối nhỉ.

"Tại sao lại phải che mặt, xấu đến nỗi không gặp được ai à?"

"Đến nước này còn không bị đình chỉ? Gia thế không tồi đâu"

"Con gái cũng có thể làm lính cứu hỏa à? Đùa với mạng của chúng tôi chắc?"

Vân vân và mây mây.

Trụ sở chính của Công ty đầu tư LH nằm ở trung tâm phồn hoa nhất của Đế Đô, cao 27 tầng, cứ đến hoàng hôn là ráng chiều lại chiếu qua những khung cửa sổ chạm sàn, hắt lên từng mảng đỏ nhạt.

Tầng thứ 27 là phòng làm việc của Dung Lịch.

Có cuộc gọi đến, anh đặt xấp tài liệu trong tay xuống: "A lô"

Là Hoắc Thường Tầm: "Ra ngoài uống rượu đi."

Hoắc Thường Tầm mở một công ty trò chơi, một tuần anh chỉ làm việc ba ngày, thời gian còn lại thì chơi game, nhưng mà, chơi vẫn chơi, công ty của anh vẫn được anh dẫn dắt lọt top 500.

Dung Lịch nói ngắn gọn: "Bận việc"

"Bận việc à"

Hoắc Thường Tầm dài giọng, trong lời nói chứa đầy hàm ý giễu cợt: "Vợ cậu bị người ta bắt nạt mà cậu vẫn còn tâm trí làm việc sao?"

Ngòi bút đột nhiên dừng lại.

"Nói rõ xem nào" Anh đặt bút xuống, cầm áo khoác đứng dậy.

Đúng lúc thư ký tới nhắc nhở: "Tổng giám đốc Dung, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu cuộc họp rồi ạ"

"Lùi lịch"

Anh ném lại hai từ rồi vội vã rời khỏi phòng làm việc.

Thư ký vô cùng kinh ngạc, anh ta đã vào công ty 5 năm rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc Dung cho người khác leo cây.

7 giờ tối, Tiêu Kinh Hòa về tới nhà họ Tiêu. Bảo mẫu Lâm Tú ra mở cửa: "Cô Cả về rồi ạ."

Lâm Tú đã làm việc tại nhà họ Tiêu mười mấy năm. Lúc cô ấy mới đến, mẹ của Tiêu Kinh Hòa còn chưa mất, hai người họ là đồng hương, đều không phải người gốc ở Đế Đô.

Tiêu Kinh Hòa lên tiếng chào hỏi, thay dép bước vào nhà.

"Chị còn dám đến à"

Tiêu Nhã đang dựa vào tường hành lang, giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Kinh Hòa,

Ừ, chân tay còn tốt chán, còn sức lực mà giận dữ nữa, cô đã đá nhẹ quá thì phải. Tiêu Kinh Hòa bước thẳng qua mặt cô ta, đi vào phòng khách.

Người mẹ kế Triệu Nguyệt Doanh từ trong bếp bước ra, trong tay còn bưng một đĩa thức ăn, diện mạo hiền dịu, tuy đã lớn tuổi nhưng dáng dấp vẫn còn thướt tha, lúc cười lên thì ấm áp nhẹ nhàng như nước: "Nhã Nhã, sao con lại ăn nói với chị như thế"

"Chị ư?"

Tiêu Nhã chế nhạo: "Chị ta chỉ hận không đạp chết được con ấy chứ, con không dám nhận người chị như thế đâu"

Tiêu Kinh Hòa không thèm đáp lời, ngồi xuống ghế sofa.

Ở phía đối diện, bà nội nhà họ Tiêu chỉ liếc cô một cái, không thèm để ý, tiếp tục bóc nho cho cháu trai ăn.

Lúc mới được gả vào nhà, Triệu Nguyệt Doanh đang mang thai sinh đôi, cả hai đều theo họ Tiêu Trường Sơn, Tiêu Nhã là chị, còn có một đứa con trai nữa, Tiêu Trường Sơn đặt tên là Đường Cư.

Hai chị em này chỉ kém Tiêu Kinh Hòa 8 tháng tuổi.

Bà nội nhà họ Tiêu trọng nam khinh nữ, sức khỏe của mẹ Tiêu Kinh Hòa không tốt, chỉ sinh được một người con gái, hơn nữa tính cách lặng lẽ, bà già vốn không thích người con dâu này, lẽ dĩ nhiên cũng không thích cháu gái cả. Ngược lại, vợ hai Triệu Nguyệt Doanh miệng ngọt lại biết quan tâm người khác nên được bà ta rất yêu thích, đặc biệt là con trai của Triệu Nguyệt Doanh được bà già cưng như bảo bối.

Triệu Nguyệt Doanh luôn miệng cười hiền dịu: "Chị con có cố ý đâu, ai bảo con giở trò nhõng nhẽo làm chị con không vui cơ chứ"

Tiêu Nhã tức giận: "Mẹ, sao mẹ còn nói con, chị ta mới là kẻ đánh người cơ mà"

Lúc này, Tiêu Trường Sơn mặc một bộ comple bước từ trong phòng sách ra. Ông ta đã gần 50 nhưng giữ gìn sức khỏe rất tốt, nhìn rất nho nhã, lịch sự: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ngồi xuống dùng bữa đi."

Năm người nhà họ cùng vào phòng ăn ăn tối. Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội nhà họ Tiêu. Tiêu Trường Sơn mở một công ty bất động sản, ở Đế Đô cũng được xem là trong giới nhà giàu, bà nội lại là người sĩ diện nên buổi trưa thì mở tiệc lớn ở khách sạn, còn buổi tối thì chỉ có những thành viên trong gia đình.

Tiêu Kinh Hòa đặt quà mừng xuống: "Con còn có việc"

Thấy cô không ngồi xuống, Tiêu Trường Sơn lạnh mặt nói: "Bây giờ đến ba cũng không mời được con rồi hả?"

Cô nhíu mày ngồi xuống.

Cô Lâm Tú giúp cô lấy bát đũa.

"Ba xem hết tin tức trên mạng rồi" Tiêu Trường Sơn nói: "Vừa hay, nhân cơ hội này, con bỏ việc làm lính cứu hỏa đi"

Sếp tổng của công ty bất động sản nhà họ Tiêu vốn coi thường công việc của một người lính cứu hỏa.

Lúc đó, bà nội đã mở hộp quà, tiện tay ném nó lên bàn, sầm mặt lại: "Cái loại rẻ tiền này mày bảo tao làm sao mà đeo ra ngoài được"

Loại rẻ tiền ư?

Mà cũng phải, ba của Tiêu Trường Sơn phất lên ở tuổi trung niên, bà nội đã sống 20 năm phú quý, tầm mắt cao quen rồi. Tuy không có văn hóa, nhưng bà ta lại thích giao lưu với nhóm các quý bà nổi tiếng, nhưng bản chất khó thay đổi, không bỏ được thói ham vinh hoa.

Đôi mắt bà ta di chuyển: "Không phải ông ngoại mày để lại rất nhiều tranh sao? Mày tặng tao một bức đi, tạo mang ra ngoài cũng có thể diện được chút."

Ông ngoại của Tiêu Kinh Hòa là đại sư vẽ tranh truyền thống bậc nhất trong nước, những bức tranh ông để lại không nhiều, nhưng bức nào cũng là vô giá.

Cô vốn chẳng nói gì, lúc này mới lên tiếng, lời ít ý nhiều, không mang theo chút biểu cảm nào: "Không được."

Bà già lập tức nổi đóa lên: "Mày đúng là càng ngày càng ghê gớm rồi đấy nhỉ, ra ngoài ở được mấy năm là không coi bà mày vào đâu nữa đúng không?"

Tiêu Đường Cư cũng lên tiếng phụ họa: "Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, ông chị để lại nhiều như thế mà cũng không nỡ tặng bà một bức à?"

Giọng điệu nó rất kì quái khó hiểu, "Hơn nữa, cũng có phải đồ của mình chị đâu."

Dung mạo Tiêu Đường Cư giống hệt mẹ, chỉ có đôi mắt là giống ba. "Mấy bức tranh đó còn được lưu giữ ở viện

bảo tàng nghệ thuật không?" Triệu Nguyệt Doanh đột nhiên hỏi.

Tiêu Kinh Hòa nhìn bà ta.

Triệu Nguyệt Doanh lập tức nở nụ cười: "Dì không có ý gì khác, dì chỉ nghe vài người bạn nói, các viện bảo tàng bây giờ đều vụ lợi, gửi ở đó không bằng bán đấu giá ra bên ngoài."

Một câu hai câu của bà ta đều nhằm vào mấy bức tranh có giá trị liên thành nằm trong tay cô.

"Cạch".

Tiêu Kinh Hòa đặt đũa xuống.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh: "Các người nói đủ chưa?"

Cô lại nhặt một chiếc đũa lên, xoay xoay trong tay: "Hôm nay tôi đến là muốn bớt chuyện phiền phức chứ không phải đến để nghe dạy dỗ"

Bà nội đang muốn điên lên.

Tiêu Kinh Hòa điềm tĩnh nhìn bà ta: "Bà Trần, đừng có đến trụ sở đội phòng cháy chữa cháy làm loạn nữa, người mất mặt là chính bà thôi"

Bà già không đọc nhiều sách, bao nhiêu năm nay vẫn không học được khí chất của xã hội thượng lưu, chỉ học được một thân sĩ diện hão, tính cách rất chợ búa. Năm ngoái Tiêu Kinh Hòa vắng mặt trong buổi lễ mừng thọ của bà ta, bà ta không có được bức tranh nào, trong lòng tức giận như lửa đốt, liền đích thân đến viếng thăm trụ sở đội phòng cháy chữa cháy.

Bà già bị mất mặt, tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Kinh Hòa. Cô coi như không thấy, tiếp tục: "Còn ông Tiêu"

Cô nhìn sang Tiêu Trường Sơn: "Tôi làm nghề gì là việc của tôi, ông bớt hơi sức lại, đừng quản nữa, ông cũng không quản được đâu"

Không khí hoàn toàn cứng lại.

Tiêu Kinh Hòa đã theo ông ngoại từ bé, mối quan hệ với bên nội rất nhạt nhòa, việc qua lại không nhiều, nhưng cũng không giống như hôm nay, câu nào câu nấy đều không bỏ qua cho người khác.

"Còn về tranh của ông ngoại tôi, không mượn các người phải hao tổn tâm sức, có rách vụn hay bán đấu giá thì quyền xử lý đều ở chỗ tôi."

Cô đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Nhã, hời hợt, nói: "Cùng một tin gièm pha thất thiệt, nếu số lần truy cập hay số lượng tìm kiếm lên tới hơn 5 nghìn lần, hoặc bị chia sẻ hơn 5 trăm lần thì có thể phán quyết tội danh phỉ báng nghiêm trọng, phạt dưới ba năm tù có kỳ hạn, tạm giam, kiểm soát hoặc tước bỏ quyền chính trị công dân."

Tiêu Nhã bị những lời lẽ của cô làm cho ngây ra.

Tiêu Kinh Hòa rất kiên nhẫn, cuối cùng còn thong dong nhắc nhở cô ta: "Cô có thể không xóa Weibo, tìm luật sư nào tốt một tí, đừng có để tôi thắng kiện."

Cô không phải là một quả hồng mềm, không phải muốn bắt nạt là bắt nạt được.

Tiêu Nhã đã sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, thường ngày cô ta hay nhe nanh múa vuốt bởi vì cô ta là thiên kim của công ty bất động sản nhà họ Tiêu. Bình thường chỉ toàn là cô ta cho người khác một bài học thôi, làm gì có chuyện cô ta bị người khác dạy dỗ như thế này bao giờ.

"Kinh Hòa, con đừng tranh luận với em gái con."

Triệu Nguyệt Doanh tỏ vẻ hòa giải: "Nó muốn đùa với con thôi, đều là người một nhà cả mà."

Tiêu Kinh Hòa không nghe nổi nữa, cắt ngang bà ta: "Đừng giả vờ giả vịt nữa, bà diễn có giỏi đâu."

Cô kéo ghế: "Các người từ từ dùng bữa, tôi đi trước"

"Con đứng lại cho ba!" Tiêu Trường Sơn gác đũa xuống, tức giận đùng đùng.

Tiêu Kinh Hòa coi như không nghe thấy gì.

"Choang" một tiếng, chiếc bát vỡ tanh bành dưới chân cô, mảnh vụn bắn tung khắp sàn.

"Không coi người lớn ra gì, đây là cách giáo dục của nhà họ Tiêu à?"

Cô dừng bước chân, quay đầu, ánh mắt đanh lại nhìn Tiểu Trường Sơn: "Ba nói chuyện giáo dục với tôi à?"

Cô chỉ vào Tiêu Nhã: "Cô ta" lại chỉ vào Tiêu Đường Cư: "Còn có nó, là dòng dõi nhà ai, ba dám đi xét nghiệm không?"

Sắc mặt Tiêu Trường Sơn xanh xám lại.

Khi mẹ cô qua đời, cô chỉ mới 9 tuổi, không đến 3 tháng sau, Triệu Nguyệt Doanh đã mang một cặp sinh đôi 8 tuổi tới nhà, hai đứa trẻ sinh đôi một trai một gái rất giống bà ta, chỉ duy nhất đôi mắt không giống.

Bà nội là người rất xem trọng chuyện hương khói, làm sao có thể cưng chiều cháu của người khác được.

Bên ngoài, ánh trăng đã trốn vào trong những đám mây đen, không biết bây giờ là mấy giờ, mưa bay lất phất, gió đêm xào xạc.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Tiêu, cô bước đi trên một con đường nhỏ. Không có xe qua lại khu biệt thự vào ban đêm, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa tiếng gió, còn có âm thanh rì rào của những tán lá. Cô ngồi xổm xuống, xoa bóp mắt cá chân, đau quá...

Cơn mưa tháng Tư đầy lạnh lẽo, trút lên gương mặt cô đau rát.

Đèn đường u ám, một chiếc ô che trên đỉnh đầu cô, sau đó là một bóng người xuất hiện. Trước mặt cô là một đôi giày da màu đen dính chút bùn đất, cô ngẩng đầu, ánh mắt khựng lại rất lâu: "Sao anh lại ở đây?"

Anh nói: "Anh đến tìm em."

Là Dung Lịch, người trong mộng của cô.
Bình Luận (0)
Comment