Cô buột miệng nói: "Phòng tắm, em chọn phòng tắm!"
"Ồ" Ngữ khí của Hoắc Thường Tầm như có ý sâu xa: "Hóa ra Nhiễm Nhiễm thích phòng tắm"
"Không phải.."
Cô vội vã phủ nhận, nhưng vừa lấy tay ra, anh đã hôn xuống, đầu lưỡi nóng ẩm quán lấy nhau: "Bảo bối ngoan, nhắm mắt lại đi"
Người này...
Thật sự quá xấu xa!
Kỷ Lăng Nhiễm nhắm mắt lại.
Nói cho cùng vẫn phải ý tứ một chút, Hoắc Thường Tầm cũng không làm gì quá đáng. Anh chỉ hôn một cái rất quy củ, tay cũng không làm loạn. Kỷ Lăng Nhiễm thì không có đạo hạnh cao thâm như vậy, cô xấu hổ đến mức hít thở không thông.
Điện thoại vang lên, Hoắc Thường Tầm khẽ đưa mắt nhìn: "Anh ra ngoài nghe điện thoại." Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, anh cởi áo khoác xuống, đắp lên chân Kỷ Lăng Nhiễm: "Em ngoan ngoãn một chút, không được uống rượu đâu.
Cô mơ màng gật đầu.
Hoắc Thường Tầm hôn lên gương mặt cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa khéo, Dung Lịch đến rồi.
"Em Sáu Dung"
Lục Khởi Đông hơi quá chén, anh ta đứng trên ghế gào lớn: "Cậu đến trễ một tiếng rưỡi rồi, phạt rượu, phạt rượu!"
Dung Lịch nắm tay Tiêu Kinh Hòa đi vào, rót ba ly rượu rồi chậm rãi uống hết.
Đồng chí Lục chủ bữa tiệc vẫn chưa chịu để yên: "Còn quà nữa, quà sinh nhật của tôi đầu?"
Dung Lịch ôm eo bạn gái ngồi xuống, ngước mắt lên, hờ hững nói: "Chẳng phải cậu đã tuyệt giao với tôi rồi sao? Còn cần tặng quà à?"
Lục Khởi Đông á khẩu!
Cậu được lắm!
Lục Khởi Đông tỏ vẻ đau lòng: "Thanh xuân của tôi cho chó ăn rồi!" Cảm thán xong, anh ta cầm bình rượu lên, hát bài chia tay vui vẻ, hát đến đau xé ruột gan.
Dung Lịch cười mắng một câu rồi vứt một tấm chi phiếu lên bàn: "Đừng gào thét nữa, lỗ tại tôi đau quá.
Lục Khởi Đông nhặt lên, đưa mắt nhìn dãy số trên đó: "Vâng, thưa bố!"
Tiêu Kinh Hòa nghẹn lời.
Dung Lịch lấy cho cô một đĩa bánh ngọt: "Hễ cậu ta uống rượu vào là như thế đấy"
Từ nhỏ Lục Khởi Đông đã có tính cách điền khùng như vậy, hễ uống rượu vào là bộc lộ bản chất.
Lúc này cô đã hơi đói, bèn nếm thử một miếng bánh, mùi vị rất ngon, cô xắn một thìa đút cho Dung Lịch: "Còn anh thì sao?"
"Hả?"
Anh nếm thử một chút, ừm, ngọt quá.
"Anh uống say rồi có quậy phá không?" Cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ uống say của anh.
Lục Khởi Đông nghe được đoạn đối thoại của hai người, thuận miệng trả lời:
"Hễ Dung Lịch uống say thì khóc, khóc gọi Oanh.."
Dung Lịch trầm giọng: "Lục Khởi Đông"
Mí mắt Lục Khởi Động khẽ giật. "Cậu có thôi đi không?"
Trông phút chốc anh ta tỉnh rượu hẳn.
Không phải anh ta nói quá, nhưng từ nhỏ Dung Lịch đã có khí chất đế vương, lúc nhỏ anh ta chẳng sợ cây gậy của ông nội, nhưng lại sợ Dung Lịch.
Đúng thế, Dung Lịch là Đế vương công, trừ lúc rên rỉ trên giường ra thì đều rất công.
Lục Khởi Đông khẽ gãi đầu, làm bộ làm tịch: "Ái chà? Sao bánh kem vẫn chưa được đưa đến vậy?" Anh ta nói xong thì chuồn mất.
Con m* nó, thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì họa từ miệng mà ra.
Lục Khởi Đông bước ra khỏi phòng VIP, hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Hoắc Thường Tầm... và... bạn gái cũ của anh ta, tạm gọi là bạn gái cũ đi. Lục Khởi Đông bước qua đó, anh ta không có ý gì khác, chỉ muốn xem có phải Hoắc cặn bã vẫn tồi tệ như lúc trước không.
Lục Khởi Đông từng gặp cô bạn gái cũ đó của Hoắc Thường Tầm vài lần, chỉ biết cô ta là một ngôi sao nhỏ, ngoại hình thì rất gợi cảm lẳng lơ, trước giờ khẩu vị của Hoắc Thường Tầm đều như vậy.
Người đẹp đang nước mắt lưng tròng, trong làn nước mắt chất chứa đầy sự say đắm và luyến tiếc: "Là em đã làm gì sai ư?"
Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn, liên tục xem đồng hồ: "Không có"
Nước mắt của người đẹp rơi lã chã: "Vậy thì tại sao chứ?"
"Chán rồi"
Lục Khởi Đông: Đồ cặn bã! Thứ cặn bã 24k!
"Anh" Cô gái xinh đẹp động lòng người, đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn anh chăm chú, nghẹn ngào hỏi: "Anh có từng thích em không? Dù chỉ là một chút"
Lục Khởi Đông luôn không hiểu nổi phụ nữ.
Tuy Hoắc Thường Tầm rất tồi tệ, nhưng anh ta vẫn là một con người. Anh ta chưa từng lừa gạt phụ nữ, nói với cô chơi thì chính là chơi, tuyệt đối chỉ đơn thuần là chơi, chắc chắn sẽ không động lòng, mọi hành vi của anh ta đều nói với người phụ nữ rằng, anh ta không động lòng.
Nhưng những người phụ nữ đó vẫn bằng lòng chơi cùng anh ta, đến lúc kết thúc lại lưu luyến, khóc lóc, nhưng không có ai làm ầm ĩ. Càng kỳ lạ hơn là không có ai nói xấu Hoắc Thường Tầm cả, vẫn không dứt tình với anh ta, vô cùng bảo vệ anh ta.
Lục Khởi Đông có ấn tượng rất sâu sắc, vào một đêm tiệc, mấy đứa cháu nói xấu sau lưng Hoắc Thường Tầm, sau đó bị hai cô tình nhân cũ của anh ta hợp sức tạt rượu.
Bạn nói xem có kỳ lạ không?
Đáp án của Hoắc Thường Tầm đó là: "Ngoan ngoãn một chút, cô ra giá đi, chúng ta chia tay trong vui vẻ"
Ngoan ngoãn một chút...
Lúc nào Hoắc Thường Tầm cũng dỗ dành cô như vậy.
Kỷ Lăng Nhiễm gần như hoảng loạn chạy trốn, va phải nhân viên phục vụ đang bước đến, cả khay rượu rơi xuống chân cô.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?"
"Không sao" Kỷ Lăng Nhiễm không quan tâm đến sự lộn xộn dưới chân, cô nhanh chóng rời khỏi đó.
Cách đó không xa, Hoắc Thường Tầm nghe thấy giọng nói của cô.
Anh gọi cô: "Nhiễm Nhiễm"
Kỷ Lăng Nhiễm dừng bước.
Anh không quan tâm đến những người khác nữa, chạy đến nắm lấy tay cô, ngữ khí dè dặt thận trọng: "Em nghe thấy rồi sao?"
Cô khẽ gật đầu: "Ừ"
Cô đều nghe thấy cả rồi, mặc dù không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cô cũng đoán được tám chín phần.
Trong phút chốc Hoắc Thường Tầm ngẩn người, lần đầu tiên anh hốt hoảng như vậy, không có chút khí thế nào, lắp bắp nói: "Cô, cô ấy là tình nhân trước đây của anh, trước khi ở bên em anh đã cắt đứt với cô ấy rồi.
Là tình nhân, còn chẳng được xem là bạn gái.
"Em biết rồi." Cô không nói gì nữa, đôi môi mím chặt đến trắng bệch.
Tính cách cô ít nói, lại bướng bỉnh.
Hoắc Thường Tầm hết cách với cô, anh không nói nặng lời được, chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành: "Em đừng giận, đều là chuyện của trước đây rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa"
Kỷ Lăng Nhiễm im lặng.
Bởi vì cô không biết cô có tư cách nổi giận không, cô cũng không biết cảm giác trống rỗng nơi lồng ngực kia có phải là tức giận không.
Vốn dĩ sợ cô tức giận, nhưng khi cô không ầm ĩ không náo loạn, trong lòng Hoắc Thường Tầm lại cảm thấy phiền muộn: "Chuyện trước đây của anh, em không để ý chút nào sao?"
Cô lại yên lặng, không làm ầm ĩ.
Kỷ Lăng Nhiễm nhìn anh, đôi mày thanh tú càng lúc càng nhíu chặt lại.
Cô lấy tiền của anh rồi, còn có thể để ý sao? Trước giờ anh chưa từng nói với cô, trong mối quan hệ bao nuôi này, cô được phép làm gì, không được phép làm gì. Anh cũng chưa từng nói với cô, kết cục sau này của cô có phải cũng sẽ giống với cô gái đó, kỳ hạn ba tháng qua đi, một tấm chi phiếu, chia tay trong vui vẻ.
Kỷ Lăng Nhiễm chỉ biết, anh thích những cô gái ngoan ngoãn.
Cô chỉ đáp: "Em không để ý"
Hoắc Thường Tầm tức giận đến phì cười: "Kỷ Lăng Nhiễm, con m* nó, em thật đúng là gỗ mục không thể đẽo"
Cô không đáp trả câu nào, vốn đã không biết mắng người, cô lại càng không thể mắng anh, cô nợ anh 450 nghìn, chỉ mới dành dụm được hơn 7 nghìn thôi.
Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn: "Nói chuyện đi."
Lục Khởi Đông nhìn thấy chuyện có vẻ không ổn, nhanh chóng bước đến:
"Một chút chuyện nhỏ thôi, sao lại cãi nhau thế này?"
Cô gái đó cũng bước đến, vẫn còn đang khóc.