Tiêu Kinh Hòa lùi về sau một bước, tựa vào tủ giày, khẽ ngước cằm lên nhìn anh:
"Dung Lịch, anh cởi quần áo ra đi"
Dung Lịch ngẩn người.
Một lúc lâu sau anh mới hỏi lại: "Bây giờ cởi sao?"
Cô lập tức nói: "Ừm, cởi hết toàn bộ."
Anh chỉ đắn đo một lúc rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
Nhưng lời của cô, yêu cầu của cô, anh đều sẽ nghe theo.
Áo sơ mi bị vứt trên đất, Dung Lịch đưa mắt nhìn cô, thấy cô không nói gì bèn tiếp tục cởi thắt lưng.
"Trước đây chỗ này đã xăm gì?" Bỗng nhiên cô dùng ngón tay chạm vào lồng ngực anh.
Chỗ này có một vết sẹo rất nhạt, có lẽ là lớp vảy mới bong chưa lâu, còn để lại một vết mờ.
Anh nói: "Không có gì đặc biệt."
Anh khẽ thu mắt lại, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Tiểu Kinh Hòa im lặng.
"A Hòa." Dung Lịch gọi cô một tiếng.
Cô vẫn chăm chú nhìn hình xăm đã bị xóa đi trên lồng ngực anh: "Là tên của Lâm Oanh Trầm đúng không?" Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ hoảng sợ tràn ngập trong mắt của Dung Lịch.
"Ai nói cho em nghe thế?"
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là phủ nhận.
Ngón tay của cô dán lên, khẽ vuốt ve đường nét của hình xăm trên đó, có thể xác định: "Là hai chữ Oanh Trầm"
Dung Lịch lo lắng: "A Hòa...
"Vì sao anh xăm tên của cô ấy?" Cô nhìn vào mắt anh, hỏi lại một lần nữa: "Vì sao lại xăm tên của Lâm Oanh Trầm"
Sắc mặt của Dung Lịch rất sốt ruột: "Không phải cô ta, không có liên quan gì đến cô ta câ."
"Nếu như không phải là cô ấy"
Nếu như không phải là Oanh Trầm đó.
Tiêu Kinh Hòa rất cố chấp, cô cần một đáp án chính xác: "Là Định Tây tướng quân sao?"
Dung Lịch nhìn cô chăm chú, im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: "Ừm, là Định Tây tướng quân, Ô Nhĩ Na Gia Oanh Trầm"
Lâm Oanh Trầm nói đúng, có lẽ cô thật sự không hiểu anh, thậm chí bị tình yêu làm mê muội. Cô lại quên mất rằng, ngay từ lúc bắt đầu, anh đã xem cô là Định Tây tướng quân.
"Dung Lịch, anh vẫn chưa bước ra khỏi tiểu thuyết sao?"
Thậm chí anh còn vì chuyện này đi khám bác sĩ tâm lý.
"Có phải anh, Tiêu Kinh Hòa cắn chặt từng chữ, mỗi chữ đều rất khó thốt lên:
"...Xem em là cô ấy rồi không?"
Dung Lịch im lặng.
Trước đây Hà Lương Thanh từng nói với cô, thích một người đồng nghĩa với việc phải lựa chọn đi vào thiên đường và địa ngục. Người khiến cô có thể khom lưng ấy, cũng có thể lấy mạng của cô.
Trái tim như nhói lên, sau khi cơn đau đi qua, nó lại bắt đầu suy sụp. Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe: "Dung Lịch, em không thích làm thế thân của người khác"
"A Hòa.."
Cô ngắt lời anh: "Anh đang gọi em hay đang gọi Ô Nhĩ Na Gia Oanh Trầm"
Lần đầu tiên anh gặp cô, lúc ấy, thậm chí anh vẫn chưa biết tên của cô, nhưng anh đã gọi cô là A Hòa.
Dung Lịch không trả lời được.
Cô xoay người mở cửa.
Anh giữ cô lại, ngữ khí rất sốt ruột và hoảng loạn: "Đều là em" Từng chữ từng chữ, anh thốt lên rất khó khăn, giống như đang nghẹn ngào: "Oanh Trầm là em, A Hòa cũng là em"
Cô quay đầu, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt anh.
"Trước đây em từng hỏi anh"Đế Hậu" có nguyên mẫu không?"
Lúc đó anh đã lừa cô, nói không có.
"A Hòa, Dung Lịch nắm lấy tay cô, bước đến trước mặt cô, nói: "Anh là Dung Lịch, là Viêm Hoàng Đế Dung Lịch.
Cô ngơ ngác.
Dung Lịch nói rất chậm, từng câu từng chữ như nghẹn lại ở cổ họng: "Đại Sở không được ghi chép vào sử sách, nhưng anh nhớ hết toàn bộ."
"Đầu xuân năm Sùng Tổng thứ 30, Lịch Thân vương Dung Lịch bị Định Tây tướng quân đánh ngã ngựa.
"Tháng Tám năm Sùng Tông thứ 30, Lịch Thân vương tuyển phi, Định Tây tướng quân chuẩn bị xuất chinh"
"Mùa xuân năm Sùng Tông thứ 31, Lịch Thân vương Dung Lịch đăng cơ."
"Năm Viêm Hoằng thứ nhất, phía Bắc bại trận, hoàng đế ngự giá thân chinh
"Năm Viêm Hoằng thứ năm, Định Tây tướng quân phá tan ba mươi vạn quân, giành lại ba châu của Giang Bắc"
"Năm Viêm Hoằng thứ bảy, Tây Lương liên minh với nước Yến, giặc đến Nghiêu Quan, Định Tây tướng quân qua đời"
Đã cách một đời rồi, sao vẫn như mới hôm qua, từng chuyện từng chuyện vẫn hiện rõ trước mắt.
Anh dừng lại rất lâu mới nói tiếp: "Năm Viêm Hoằng thứ mười lăm, Đại Sở thống trị cả ba nước. Tháng Hai, Đông chí, Hoàng đế băng hà, hợp táng cùng với Định Tây tướng quân ở núi Trường Miên"
Tiêu Kinh Hòa xem "Đế Hậu" rất nhiều lần, những nội dung này, cô đều nhớ hết.
Nhưng do anh nói ra, đột nhiên cô lại cảm thấy xa lạ.
"Anh không phải là thiên tài, cũng không thông minh từ nhỏ"
Anh gọi cô một tiếng A Hòa rồi nói: "Anh mang theo ký ức của mình đến kiếp này."
Tiêu Kinh Hòa đã không còn suy nghĩ được nữa, cô hoàn toàn ngơ ngác.