Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1327

CHƯƠNG 1327

Ông trời đúng là có mắt!

Bầu không khí bỗng đông nghẹt lại, ngay cả hơi thở của mọi người cũng chậm lại.

Qua một lúc lâu, Tưởng Tử Hàn mới thản nhiên lạnh giọng phân phó: “Cố Vũ Tùng, lập tức liên hệ với chuyên gia khoa não nổi tiếng thế giới, mau tiến hành hội chẩn cho mẹ tôi càng sớm càng tốt.”

“Vâng.” Cố Vũ Tùng vội vàng đáp lại.

Tưởng Tử Hàn quay sang Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đào sâu ba thước cũng phải bắt hết bọn bắt cóc không thiếu một ai cho tôi! Tôi muốn bọn chúng sống không được, chết cũng không xong!”

“Anh yên tâm.”

Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo gật đầu hứa hẹn.

Sở Thu Khánh đang dựa vào bên cạnh Tưởng Tử Hàn lại bất giác rùng mình.

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn cô ta: “Lạnh à?”

Sắc mặt Sở Thu Khánh tái đi mấy phần, cô ta vội vàng lắc đầu: “Vết thương… Vết thương hơi đau.”

Trên khuôn mặt yếu ớt của cô ta đều là vẻ lo lắng: “Tử Hàn, sắc mặt của anh kém lắm, em đỡ anh đến phòng bệnh của em nghỉ ngơi một lát nhé.”

Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Em còn đang bị thương, chăm sóc tốt cho mình là được.”

Anh dùng một tay kéo giá truyền dịch di động của Sở Thu Khánh, tay kia đỡ cô ta, lướt qua ba người Cố Vũ Tùng rồi rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm nhìn, Cố Vũ Tùng mới thu hồi ánh mắt.

Anh ta nghi hoặc nhìn về phía hai người anh em của mình: “Sao tôi cảm thấy anh Hàn lại đột nhiệt dịu dàng lịch thiệp với Sở Thu Khánh thế nhỉ?”

Mặc dù trước đó anh cũng luôn miệng nói Sở Thu Khánh là vợ anh, là tình cảm chân thành của anh, anh phải bảo vệ cô ta cả đời.

Nhưng dù thế nào thì khoảng cách vô hình giữa bọn họ cũng giống như lạch trời vậy. Không nhìn thấy, nhưng cũng không vượt qua được.

Thế nhưng vừa rồi…

Ánh mắt Tô Thần Nam sâu thẳm: “Chẳng phải sau khi anh ấy bị thương cũng như thế này sao? Trí nhớ rối loạn, tư duy không được bình thường.”

Lục Minh Hạo gật đầu, thở dài một tiếng: “Có lẽ do hôm nay chịu quá nhiều k1ch thích. Nhưng may mà vẫn chưa đến mức sai lầm quá, không thừa cơ hãm hại Tống Hân Nghiên vào đúng lúc này.”

Vừa nói ra lời này, tự dưng ba người đều thở phào một hơi, đều cảm thấy may mắn.

Tô Thần Nam nhìn hai người một cái: “Làm chuyện chính trước đã. Rốt cuộc tình hình bên Tống Hân Nghiên là như thế nào vậy?”

Cố Vũ Tùng kể từ đầu đến cuối tình hình hiện tại, nói: “Tôi đã đánh tiếng với mấy anh họ em họ của tôi rồi, dù sao thì họ cũng là người trong ngành, dễ dàng hiểu được tình hình hơn chúng ta. Tôi bảo bọn họ thăm dò giúp trước đã, xem có thể bảo lãnh cô ấy ra trước không, còn cuối cùng giúp được bao nhiêu thì vẫn chưa biết được.”

Anh ta nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Các cậu đừng để ý tới bên đó nữa, tình hình anh Hàn như thế này tôi không yên tâm, các cậu chăm sóc anh ấy trước đi, để mắt kỹ vụ bắt cóc lần này.”

Bình Luận (0)
Comment