Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
1,632
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Đọc truyện Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu, Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Review Duyên trời định cậu ba anh không lối thoát đâuTrên sàn diễn, cô dâu chú rể vừa mới sẵn sàng trao nhẫn đính ước. Nụ cười phía trên mặt Tống Mỹ Như cứng đờ trong một chútch tắc rất nhỏ, vui sướng reo lên: “Hân Nghiên, em về rồi hả? Bọn chị biết em ở quốc tế mắc nên không thông tin cho em, em đừng giận nhé!” Hoắc Tấn Trung ân cần nắm tay Tống Mỹ Như, ánh nhìn nhìn về phía Tống Hân Nghiên đưa đi ý chình ảnh cáo:
“Hân Nghiên, anh biết em thích anh, cũng nhưng anh đã luôn luôn xem em cũng như em gái. Sau khi Mỹ Như trở về, lần trên hết gặp được cô ấy thì anh vừa mới rung động.” “Vừa gặp vừa mới yêu à? Ha!” ng Kim Minh nhếch đôi môi khơi gợi: “Mày tưởng mày đã chính là cô chiêu có 1 không hai nhà bọn họ Tống đấy à?” Tống Hân Nghiên chợt siết chặt nắm tay, lười nói lời bất nghĩa với người này: “Bảo vệ đâu, đuổi người ra phía bên ngoài!” Hai sếp lớn khai chiến! Người hóng chuyện bên phía ngoài dáo dác tản đi cũng như ong vỡ tổ, chỉ chừa lại hai bảo quản bị chỉ danh. Hai người khó xử dịch bước vào văn phòng công sở: “Giám đốc Tống, cậu ba thuộc người của tổng bộ, công ty chúng tôi không có gan…”
Tống Hân Nghiên đúc kết con dấu giám đốc điều hành của đơn vị và giấy phép marketing trong ngăn kéo kiềm hãmcá nhân chặt đặt cộp lên bàn: “Tôi mới thuộc người nắm quyền đơn vị!” Còn chưa kể ông nội vừa mới sớm phân đơn vị cho ba người đàn ông rồi, đơn vị mỹ phẩm thuộc sở hữu con thứ hai của ông, cũng chính là nhà chúng ta, trọn vẹn không tác động gì tới nhà bác và nhà chú cả! Càng không tác động một xu một cắc nào tới tên phá của này! “Chuyện đó…”
Hai bảo quản đưa ánh mắt nhau, muốn ra tay mà không hề dám. Tống Hân Nghiên lấy di động cầm tay ra, mạnh tay bấm ‘113’, chìa máy cho Tống Kim Minh xem: “Cho anh mười giây, không đi tôi báo chình ảnh sát hiên giờ.” “Em gái à.” Tống Hân Nghiên vừa nói xong, một giọng nói mềm nhũn vội vàng truyền vào từ ngoài cửa: “Em đừng giận. Chuyện này không trách nát anh bọn họ được, đều do chị không cao.” Tống Mỹ Như vội vàng phát triển làm người hòa giải: “Phó cục trưởng Trương, anh đừng so đọ với anh bọn họ tôi. Anh ấy nhanh miệng nhanh miệng ấy mà, rỉ tai rất khó nghe cho lắm cũng nhưng chắc chắn không tồn tại ý xấu đâu. Thật ra công ty chúng tôi cũng không muốn tới khiến cho Hân Nghiên không nhẹ nhõm thế này, cũng nhưng đấy là quyết định của đơn vị cả. Chắc là đột ngột quá làm Hân Nghiên không chấp thuận ngay được.”
Cô ta áy náy cười làm lành với mỗi cá nhân: “Việc này cũng trách nát tôi, vừa đến đơn vị tạo nên không tồn tại gắn bó giải quyết chuyện cũng như vậy, chỉ muốn nhanh gọn làm việc nghĩa vụ ban quản lý giao cho, không ngờ Hân Nghiên lại không còn chấp thuận được quyết định của đơn vị. Hôm nay hại mỗi cá nhân chạy mấy chuyến liền, phiền mỗi cá nhân quá.” Chỉ một câu mà vừa mới đổ vấy tất cả trách nát nhiệm sớm muộn cho ban quản lý và Tống Hân Nghiên. Mặt Trương Trung Nam thoán thùg dịu xuống, mượn đà mà xuống nước: “Tìm ra được điểm chủ chốt là xuất sắc rồi, nên bàn bạc nội bộ như thế nào cũng chính là chuyện khi đã.
Nhưng hiên giờ đơn vị còn cần quản lý nữa. Mấy cậu, giúp bảng giám đốc Tống dọn đồ về văn phòng công sở đi.” Gân xanh trên trán Tống Kim Minh hằn hẳn lên. Ánh mắt Tống Mỹ Như nhoán thùg lên tia nham hiểm hung ác, nét cười mỉm không đổi tthường mảy may, chỉ vươn tay túm Tống Kim Minh quay về trước lúc anh ta kịp nổi điên. Hai người trơ mắt ếch nhìn mấy chình ảnh sát dọn văn phòng công sở thành hình dáng trước lúc chúng ta tới.
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu