Lưng dì không còn đau chút nào, mỗi ngày đều vui vẻ ra ngoài gieo hạt giống.
Mọi người đều gọi dì là:
“Bà lão vừa già vừa điên.”
…
Bạn bè của Trần San không nhiều.
Có một cô bạn thân quen từ thời cấp ba đến giờ vẫn giữ liên lạc.
Những người khác chỉ là quan hệ xã giao bình thường.
Người bạn thân nhất của cô hiện tại không ở trong nước, đang bận rộn với công việc của mình.
Trần San không muốn làm phiền cô ấy.
Nhưng có vài chuyện, Trần San tự dưng muốn tâm sự với người khác.
Có lẽ do h.am m.uốn được giãi bày thôi thúc.
Sau buổi hội thảo hôm kia, công ty không còn hoạt động gì nữa, công ty YT sau một ngày thư giãn ngắn ngủi lại tiến vào guồng công việc bình thường.
Hôm nay Trần San vẫn đeo sợi dây chuyền vàng đó.
Cô chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, không hiểu tại sao, chỉ là không muốn tháo nó ra.
“San San, sắc mặt cô không tốt lắm?” Lúc Trần San ôm tài liệu bước vào văn phòng Nghiêm Đường như thường lệ, anh ngẩng đầu nhìn kỹ cô rồi nói.
Trần San sững sờ: “Sao vậy? Sắc mặt tôi tệ lắm à?”
Cô nói rồi dùng mu bàn tay chạm vào má mình.
“Là tối qua không nghỉ ngơi tốt?” Nghiêm Đường nhướng mày, “Cô làm việc thì làm việc, sau đó vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân suy sụp.”
Nghiêm Đường biết tính cuồng công việc của Trần San, một khi đã lao vào công việc thì thật sự là toàn tâm toàn ý dốc hết sức, thậm chí có thể không ăn không uống.
Đồng thời Trần San còn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Dù có mệt mỏi tiều tụy đến đâu, cô vẫn sẽ trang điểm để bản thân trông có tinh thần và xinh đẹp.
Theo lời cô nói, không có gì là không thể giải quyết bằng một ly Americano đá.
Nếu có, thì hai ly.
Vậy nên dáng vẻ hồn vía lên mây, mặt mày ưu tư của cô hôm nay thật sự là hiếm thấy.
“Không, tôi nghỉ ngơi vẫn ổn.” Trần San xua tay, “Không cần lo cho tôi, tôi vẫn ổn.”
Nghiêm Đường nghe vậy, đặt tách trà hoa cúc trong tay xuống bàn.
Anh ngồi thẳng dậy, đánh giá Trần San một lượt từ trên xuống dưới.
“Dáng vẻ này của cô không giống như là “không cần lo lắng”.” Nghiêm Đường nói.
Anh và Trần San quen biết bao nhiêu năm, ít nhiều vẫn hiểu cô.
Câu “Tôi vẫn ổn” của cô rất nhiều lúc dịch ra là “Tôi không ổn lắm, nhưng tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được. Tôi không muốn làm phiền anh, nên tôi không muốn nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Cô ngồi đi, hai chúng ta tâm sự.” Nghiêm Đường bảo Trần San ngồi xuống chiếc ghế đối diện trong văn phòng.
Trần San xua tay, đang định nói không cần, mình không sao cả.
Nghiêm Đường lại nhìn ra ý của cô.
“Cô ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện.” Anh lại chỉ vào chiếc ghế, dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ, “Trước đây lúc công ty mới thành lập, hai chúng ta đâu phải chưa từng trò chuyện như thế này.”
Trần San ngẫm nghĩ hình như đúng là như vậy.
Lúc công ty YT mới thành lập, áp lực của Nghiêm Đường và Trần San rất lớn.
Áp lực từ việc huy động vốn, dự án, vay vốn, mở rộng tuyển dụng, vân vân… đồng loạt ập xuống, giống như một tảng đá khổng lồ đột nhiên đè lên một cái cây còn chưa cứng cáp.
Khi đó, khả năng chịu áp lực cực kỳ mạnh mẽ của Nghiêm Đường đã thể hiện ra.
Mỗi khi Trần San gặp phải sai sót hay vấn đề gì, tâm trạng sắp suy sụp, Nghiêm Đường lại cùng cô ngồi đối diện, hai người vừa bàn bạc cách giải quyết, vừa nói chuyện khác.
Lúc đó trước mặt mỗi người có một ly sữa tươi nóng tách béo.
Hơi nước lượn lờ trên ly sữa nóng cùng với vị trơn mượt, đến bây giờ Trần San vẫn còn nhớ.
Dần dần, tâm lý mạnh mẽ của Trần San được hình thành.
Cô trở nên độc lập và ngày càng mạnh mẽ.
Việc nói chuyện với Nghiêm Đường từ định kỳ một tuần hai lần thành một tuần một lần, sau đó là nửa tháng một lần, tiếp theo là một tháng một lần.
Cuối cùng là không cần nữa.
Cô có thể một mình xử lý tất cả mọi việc mình phụ trách, đồng thời điều chỉnh tâm trạng của mình.
Nghĩ như vậy, không hiểu sao, Trần San lại hơi hoài niệm quá khứ.
Trước đây cô vẫn còn là một cô nhóc chỉ có tham vọng và hoài bão, nhưng tâm lý vẫn chưa đủ trưởng thành mạnh mẽ.
Theo một phương diện nào đó, Nghiêm Đường đã tạo nên cô.
“Không có sữa, cô uống tạm trà hoa cúc vậy.” Nghiêm Đường lấy cốc dùng một lần, rót cho Trần San một cốc trà hoa cúc.
Anh cũng nhớ lại thời kỳ đầu khởi nghiệp, anh và Trần San mỗi người một ly sữa nóng ngồi nói chuyện.
Hai người họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Trần San lúc đó rất non nớt, Nghiêm Đường cũng non nớt.
Trần San nhận lấy trà, ngồi đối diện bàn làm việc.
“San San, có phải gần đây nhà cô xảy ra chuyện gì không?” Nghiêm Đường nhìn Trần San hỏi.
Anh biết chút ít về tình hình nhà Trần San.
Trần San lắc đầu: “Anh biết tôi và họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu.”
Cô bưng trà hoa cúc lên uống một ngụm.
Trà hoa cúc của Nghiêm Đường là pha xong để nguội, uống vào sảng khoái.
“Vậy là chuyện gì? Trông cô hơi lo lắng.” Nghiêm Đường hỏi.
“… Cũng không phải chuyện gì.” Trần San nhìn Nghiêm Đường.
Cô và Nghiêm Đường có thể coi là bạn cũ.
Thực ra trong suốt chặng đường trưởng thành bao nhiêu năm nay của cô, người đã mài giũa cô thành “Trần San” của ngày hôm nay bao gồm một là mẹ cô, hai là người bạn kia, ba là Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường bình tĩnh quan sát nét mặt Trần San, anh đợi Trần San nói tiếp.
Anh không mang theo biểu cảm gì, vẻ mặt trông lạnh lùng vô tình.
Người khác đều nói Nghiêm Đường hung thần ác sát, Trần San cũng thường nghe mấy cô gái trẻ trong công ty than thở sếp Nghiêm là kiểu người ngang ngược khó thuần!
Sao? Cô không thích à?
Haiz, đẹp trai thì đẹp trai thật, tôi cũng thích kiểu này. Nhưng tôi thấy phụ nữ bình thường chắc chắn không trị được sếp Nghiêm đâu!
Trên thực tế, Trần San vẫn luôn biết Nghiêm Đường không như họ nghĩ.
Nội tâm anh mềm mại và thuần khiết.
Chỉ là không biết ai có thể bước vào sự mềm mại và thuần khiết đó.
“… Biết nói với anh thế nào nhỉ, hai hôm nay, không biết tại sao, tôi m hay nhớ đến mẹ…” Trần San lại uống một ngụm trà hoa cúc.
Cô chậm rãi nói: “Anh cũng biết những chuyện tệ hại mẹ tôi làm lúc còn sống… Bà ấy là kẻ thứ ba, làm tình nhân cho người khác…”
“Lúc tôi học tiểu học, còn ở dưới quê, xung quanh gần như tất cả mọi người đều biết. Giáo viên bóng gió chửi mẹ tôi là kỹ nữ, bạn học cười cợt tôi “Mẹ mày đâu? Ở đâu rồi?”, lúc đó, tôi đã cảm thấy loại người như bà ấy thật ghê tởm, bà ấy chắc chắn không yêu tôi nên mới làm những chuyện bẩn thỉu như vậy.”
“Sau đó bà ấy lại nói trên thế giới này, người bà ấy yêu nhất là tôi. Tôi là đứa con gái của bà ấy với người đàn ông bà ấy yêu. Bao nhiêu năm nay, bà ấy đã cho tôi sự giáo dục và nguồn lực tốt nhất có thể, bà ấy để lại toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho tôi.”
Trần San: “Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không nhớ đến bà ấy.”
“Tôi tưởng rằng bà ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, tôi không còn để tâm đến bà ấy, cũng sẽ không đau khổ khi nhớ đến bà ấy nữa.” Cô nói, lại nhẹ nhàng vân vê sợi dây chuyền vàng trên cổ, “Thế nhưng mấy ngày nay tôi lại nhớ đến bà ấy.”
Sợi dây chuyền vàng được Trần San bảo quản rất tốt.
Bao nhiêu năm qua, nó vẫn vàng óng lấp lánh, như dòng sông nho nhỏ sóng sánh lấp lánh giữa dòng thời gian.
“Tôi nhớ đến mẹ, tình yêu và hận thù của tôi đối với bà ấy lại bị đánh thức, điều này khiến tôi cảm thấy dằn vặt.” Trần San cười khổ với Nghiêm Đường.
“Bà ấy giống như một bóng ma, ở trong cái bóng của tôi, đi theo tôi suốt chặng đường. Vào lúc tôi cảm thấy mình đã thoát ra được, nó lại đến gõ cửa nhà và nói “Xin chào, cô còn nhớ tôi không?””
Trần San tạm dừng.
Cô đột nhiên không nói nên lời, cô cảm thấy mũi và mắt mình cay xè đến mức không thể thở được, không thể mở mắt ra.
Nghiêm Đường đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Trần San nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu: “Để anh Nghiêm chê cười.”
“Không có gì là chê cười hay không, Trần San.” Nghiêm Đường đáp lại.
Trần San quạt vào khuôn mặt ửng hồng của mình, muốn xua đi hơi nóng do nước mắt lăn qua để lại.
“Tôi vẫn… không thể quên được dáng vẻ lúc mẹ chết.” Trần San nói, mắt cô đỏ hoe, trong đó còn có những tia máu trông đến rợn người.
“Bà ấy nằm trong tủ quần áo chật hẹp như vậy… Bà ấy cắt cổ tay, máu của bà ấy chảy nhiều như thế… tràn ra khỏi tủ quần áo, chảy xuống sàn nhà… căn phòng toàn màu đỏ, tất cả là màu đỏ.”
“Tôi gọi bà ấy, bà ấy không để ý đến tôi.”
Cô nói: “Tôi chạy ra bàn tìm điện thoại gọi 120, lại nhìn thấy bức thư bà ấy để lại…”
“Bà ấy nói, “San San, mẹ mệt rồi, mẹ phải đi đây. Con phải sống thật tốt, mẹ yêu con mãi mãi.””
Trần San nói xong câu này, nước mắt không còn rơi từng giọt lấm tấm như vừa rồi nữa, thay vào đó là tuôn trào như vỡ đê.
May mà hôm nay cô không kẻ mắt đánh phấn, nếu không thứ rơi xuống là nước mắt màu đen.
Qua bao nhiêu năm, Trần San nhớ lại lúc đó, tủ quần áo màu đỏ, gạch lát sàn màu đỏ, người mẹ màu đỏ, hết thảy vẫn còn rõ mồn một, cứ như thể vừa mới xảy ra một giây trước.
Nỗi đau khôn cùng và đủ loại cảm xúc rối rắm khác hòa trộn vẫn ập đến trước mặt.
Chúng đè nén khiến cô không thở nổi.
Nghiêm Đường nhìn Trần San trước mặt, anh không vội nói chuyện, cũng không vội an ủi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, lặng lẽ đợi Trần San tự mình bình ổn cảm xúc.
Đây là quá khứ của Trần San, Nghiêm Đường không giúp được gì cho cô.
Quá khứ là một vũng bùn, ngoài bản thân ra, nếu sự giúp đỡ của người khác dù nhiều đến đâu vẫn chỉ là bàn luận suông.
Trần San không còn là cô bé chỉ biết ôm mẹ mình khóc lóc ngày xưa nữa.
Cô hít sâu mấy hơi, sắp xếp lại cảm xúc, tạm thời kìm nén nước mắt.
“San San.” Nghiêm Đường đưa hộp khăn giấy tới, “Tôi là người ngoài, không có tư cách gì nói này nói nọ về người khác.”
Anh bưng tách trà hoa cúc lên, nhấp một ngụm.
“Từ trước đến nay, tôi biết đối với cái chết của mẹ, trong lòng cô có áy náy.” Anh nói, “Cô luôn cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, nếu như trước đây cô đối xử với mẹ mình không lạnh lùng như vậy, không cay nghiệt như vậy, thì có lẽ mẹ đã không tự sát.”
Trần San nhìn Nghiêm Đường, không nói lời nào.
“Tuy nhiên tất cả những điều này chỉ là giả thiết.” Nghiêm Đường nói, “Là bạn của cô, cũng là một người ngoài cuộc, điều tôi muốn nói với cô là có lẽ cái chết đối với mẹ cô nói không chừng là một sự giải thoát.”
“Câu này tôi nói ra có lẽ không thích hợp.” Anh nhìn Trần San bằng nét mặt nghiêm túc, “Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy phụ nữ là loài động vật dễ bị tiếng gọi của tình yêu chi phối nhất trên thế giới. Đối với mẹ cô, có lẽ khoảnh khắc cuối cùng đó, bà ấy thấy hạnh phúc.”
“San San, chúng ta bắt buộc phải chấp nhận một hiện thực. Có những lúc, chúng ta không thể giữ lại một người một lòng muốn chết. Đương nhiên nếu phát hiện sớm, nên khuyên thì vẫn phải khuyên. Nhưng đồng thời, việc chúng ta có thể làm có lẽ chỉ là điều chỉnh bản thân, chấp nhận chuyện này, sau đó nói với họ, “mọi người đi trước đi”.” Nghiêm Đường đặt tách trà trong tay xuống.
Trong tách trà thủy tinh, mấy đóa hoa cúc vàng óng đang múa may trong nước.
Mặt ngoài của tách trà, một mặt phản chiếu khuôn mặt hờ hững của Nghiêm Đường, một mặt phản chiếu nét mày trầm lặng của Trần San sau khi khóc.
“Tôi biết, anh Nghiêm.” Qua một lúc lâu, Trần San mới điều chỉnh lại được. Giọng cô hơi khàn.
Cô hiểu đạo lý này.
Chẳng qua để cô thực sự bước ra khỏi nó vẫn cần thời gian.
Thời gian này là bao lâu?
Trần San không chắc chắn.
Có thể là mười năm, có thể là mười năm lại thêm mười năm, cũng có thể là cả đời.
“Hôm nay về nghỉ ngơi đi, San San.” Nghiêm Đường nói.
Anh xua tay với Trần San đang định lên tiếng phản bác: “Nghỉ có lương. Tôi biết gần đây rất bận, cô chịu áp lực rất lớn. Công việc hôm nay của cô tôi sẽ làm giúp, đừng để bản thân mệt đến suy sụp, về nhà ngủ một giấc thật ngon.”
“Sau khi tỉnh dậy, cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.” Nghiêm Đường nói.
Trần San nín khóc mỉm cười.
“Vậy được rồi, cảm ơn lời chúc tốt lành của anh.” Cô nói, “Hai ngày nay đúng là tôi không nghỉ ngơi tốt, mới nghĩ ngợi lung tung như vậy.”
Nghiêm Đường đáp một tiếng.
Anh nhìn Trần San điều chỉnh lại cảm xúc, bước ra khỏi văn phòng.
Nghiêm Đường nhìn tài liệu chất đống trên bàn, vuốt mặt một cái.
Là một ông chủ, Nghiêm Đường sẽ không để một nhân viên rõ ràng không khỏe về thể chất và tinh thần phải làm việc khi đang bị bệnh, như vậy vừa ảnh hưởng đến hiệu suất vừa không nhân đạo.
Là một người bạn, tình trạng của Trần San tệ đến thế, Nghiêm Đường không phải mắt mù, anh hy vọng Trần San có thể hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma.
Nghiêm Đường hít một hơi, cầm bút, lấy tài liệu ra phê duyệt.
Anh phải về sớm để đón sinh nhật cùng Ngải Bảo, xem ra anh cần tăng tốc mới được.