Nhưng dì cứ nằm mãi,
Không cách nào xuống giường được.
…
Lúc Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo đến quán trà sữa mới tám giờ tối.
Đúng vào thời điểm khu phố thương mại đông khách nhất.
Quán trà sữa mà Ngải Bảo thích là quán trà sữa nổi tiếng trên mạng, quán không lớn, chủ yếu kiếm tiền từ việc bán mang đi. Nghiêm Đường và Ngải Bảo xếp hàng rất lâu mới mua được cốc trà sữa trân châu đen và trà sữa bánh trôi mà Ngải Bảo muốn uống.
Đến cuối cùng thì Nghiêm Đường vẫn chiều theo ý Ngải Bảo, không kêu nhân viên pha trà sữa chỉ làm một nửa.
Dù sao thì Ngải Bảo chỉ cần dùng đôi mắt vừa tròn vừa to của mình nhìn chằm chằm, cái miệng nhỏ chu ra, Nghiêm Đường chỉ có nước đầu hàng.
Nếu Ngải Bảo còn nũng nịu lắc tay Nghiêm Đường, Nghiêm Đường nói không chừng còn phải khuất phục, ký kết một loạt hiệp ước bất bình đẳng với Ngải Bảo.
Tóm lại, chỉ trách hỏa lực của đối phương quá mạnh, bắn thẳng vài điểm yếu của Nghiêm Đường.
“Chỉ được uống hơn nửa cốc thôi, nghe chưa, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường đưa cốc trà sữa trân châu đen đã cắm ống hút cho Ngải Bảo, tay còn lại xách cốc trà sữa bánh trôi.
Anh vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối.
Hơn nửa cốc vẫn tốt hơn cả cốc, đúng không?
Ngải Bảo gật đầu, lúc em nhận trà sữa đồng ý rất nhanh: “Ngải Bảo biết rồi ạ!”
Hai bàn tay mũm mĩm nhận lấy cốc trà sữa hơi lạnh.
Ngải Bảo cúi đầu hút một hơi lớn.
“Nghiêm Nghiêm cũng uống đi ạ!” Em vừa nhai trân châu đen, vừa giơ tay cao, đưa trà sữa cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vốn không có hứng thú với trà sữa.
Nhưng lúc Ngải Bảo chia sẻ trà sữa với anh, gương mặt tròn trịa lộ rõ vẻ mong đợi và phấn khích khi chia sẻ thứ mình thích cho người khác, sự háo hức dưới đáy mắt em sắp nhảy cả ra ngoài, muốn lờ đi cũng không được.
Thế là Nghiêm Đường đành cúi đầu, nhấp một ngụm tượng trưng.
“Rất ngọt.” Nghiêm Đường nuốt ngụm trà sữa, đưa ra nhận xét.
Ngay khi đã giảm xuống năm mươi phần trăm đường, vẫn rất ngọt.
Nghiêm Đường thấy quá ngọt, Ngải Bảo lại rất hài lòng.
Em ôm cốc trà sữa thích chí uống ừng ực.
Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, hai người họ đi dạo trong công viên bên cạnh quán trà sữa, coi như là tiêu cơm.
Vốn dĩ Nghiêm Đường còn định mua cho Ngải Bảo ít bánh ngọt, nhưng Ngải Bảo nói mình no lắm rồi, không ăn nổi bánh ngọt nhỏ nữa.
Em thương lượng với Nghiêm Đường, muốn để dành cơ hội “cùng Nghiêm Nghiêm ăn bánh ngọt” đến lần sau dùng.
Nghiêm Đường gật đầu, như vậy cũng được.
Công viên bên cạnh quán trà sữa không lớn bằng công viên khu Sa mà Ngải Bảo và Nghiêm Đường đã đến trước Tết Nguyên Đán, bên trong không đông người.
Dọc đường đi, Nghiêm Đường và Ngải Bảo chỉ gặp lác đác vài người dắt chó đi dạo nói chuyện phiếm.
“Ngày mai của ngày mai là sinh nhật của Nghiêm Nghiêm nha!” Đi được một lúc, Ngải Bảo đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Em giơ tay mình, khua chân múa tay một chút.
Nghiêm Đường khẳng định: “Đúng vậy, là ngày kia. Bảo Bảo, ngày mai của ngày mai tức là ngày kia.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
“Ngải Bảo phải cùng Nghiêm Nghiêm đón sinh nhật thế nào ạ?” Em hỏi, “Đón sinh nhật là ăn một cái bánh kem thật to ạ?”
Ngải Bảo cố gắng nhớ lại sinh nhật của mình đã trôi qua như thế nào.
Nhưng đối với em, chuyện đó hơi xa vời.
Nghiêm Đường xoa đầu em: “Đúng, ngày đó chúng ta ăn một cái bánh kem thật to.”
“Sau đó chúng ta làm gì ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.
Em chớp mắt, tỏ vẻ hứng thú hỏi Nghiêm Đường.
Họ đi đến hồ nước trong công viên, hồ nước mùa hè rất náo nhiệt, tiếng ve kêu hòa cùng tiếng cây xào xạc vang lên không ngớt.
“Anh cũng không rõ lắm, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường suy nghĩ hồi lâu, phát hiện không có kết quả.
Đối với anh, sinh nhật quá xa vời.
Từ năm mẹ rời khỏi nhà, anh không đón sinh nhật ở nhà nữa.
Lúc học cấp ba, Hứa Tranh Thâm và Quách Gia Ngật từng tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Đường một, hai lần.
Trong đó những việc họ làm hình như chỉ có ăn bánh kem rồi thổi nến mà thôi.
Nghiêm Đường còn nhớ năm mình mười sáu tuổi, vào đêm sinh nhật, Hứa Tranh Thâm và Quách Gia Ngật lẻn vào nhà, lôi anh ra khỏi chăn ấm, kéo anh lên ngọn núi sau trường.
Vào lúc anh bị muỗi đốt sưng cả chân, hai người họ mới bưng chiếc bánh kem đã cắm nến ra, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Thật khó tưởng tượng, Hứa Tranh Thâm lý trí và bình tĩnh của hiện tại lại cùng Quách Gia Ngật làm ra “bất ngờ” kiểu này.
Đó có lẽ là sinh nhật vui vẻ nhất trong ký ức của Nghiêm Đường.
Mặc dù phải ngồi cho muỗi đốt cả đêm, bánh kem cũng không lớn, ba cậu con trai to xác ăn mấy miếng là hết.
Nhưng lúc đó, tất cả mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu.
Tất cả mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo suy nghĩ, “Vậy Ngải Bảo phải làm gì trong sinh nhật của Nghiêm Nghiêm ạ?”
Em đột nhiên nhớ ra: “Có phải sinh nhật là phải tặng quà không nhỉ?”
Nghiêm Đường nhớ mang máng hình như là vậy.
Nhưng anh không mấy để tâm.
“Không có gì đâu, Bảo Bảo, không cần phải tốn công tốn sức như vậy, chỉ có hai chúng ta đón thôi.” Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo.
Ngải Bảo lại à một tiếng.
Em hút mấy ngụm trà sữa.
Trân châu đen mềm dẻo, chúng lăn qua lăn lại trong miệng Ngải Bảo.
“Nghiêm Nghiêm không thích sinh nhật ạ?” Ngải Bảo nuốt ngụm trà sữa trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường.
Đôi mắt của em tràn đầy sự tò mò đơn thuần.
Nghiêm Đường bị Ngải Bảo hỏi khó.
Anh sững người một lát, không hiểu tại sao Ngải Bảo lại cho rằng anh không thích sinh nhật?
“Bảo Bảo, sao em lại hỏi anh câu này?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo trả lời như lẽ đương nhiên: “Bởi vì Ngải Bảo cảm thấy Nghiêm Nghiêm có một chút xíu không vui.”
Em giơ tay ra, ngón trỏ và ngón cái ấn vào nhau, làm động tác chỉ ra một khoảng cách nhỏ xíu.
“Lúc Nghiêm Nghiêm nhắc đến chuyện sinh nhật với Ngải Bảo, Ngải Bảo cảm thấy Nghiêm Nghiêm hơi không vui.” Em nói.
Nghiêm Đường không ngờ Ngải Bảo lại nhạy cảm đến vậy.
Anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo đang dựa vào người mình.
Đôi mắt Ngải Bảo sáng long lanh, em nhìn Nghiêm Đường, dường như đang nói với anh “Ngải Bảo biết hết đó!”
Nghiêm Đường ôm trán.
Anh không thích sinh nhật, điều này đúng là sự thật.
Nhưng anh không cảm thấy lý do mình không thích đón sinh nhật thích hợp kể cho Ngải Bảo nghe.
Hơn nữa anh cũng không biết phải kể thế nào.
“… Nói sao nhỉ, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường chậm rãi nói, “Không phải anh ghét sinh nhật, chỉ là có hai lần vào sinh nhật anh, đã xảy ra một vài chuyện không hay, nên anh không mấy khi ăn mừng…”
Năm Nghiêm Đường mười bốn tuổi, mẹ anh rời khỏi Nghiêm Đống, rời khỏi anh.
Cùng năm đó, vào ngày sinh nhật, anh bắt gặp bí mật của ba mình.
Từ đó, anh tránh sinh nhật như tránh rắn rết.
Anh cố gắng không nhớ lại, cố gắng lãng quên những chuyện ghê tởm, bẩn thỉu đó.
Ngay lúc Nghiêm Đường tự nhận mình đã tiêu hóa gần xong, có thể bình thản chấp nhận một vài chuyện…
Sinh nhật năm mười bảy tuổi, anh nhìn thấy bạn thân và mối tình đầu của mình hôn nhau trong rừng cây.
Tay Hứa Tranh Thâm luồn vào trong áo Quách Gia Ngật.
Anh ta vu.ốt ve tấm lưng hơi gầy của Quách Gia Ngật.
Quách Gia Ngật quay lưng về phía Nghiêm Đường, cậu ta r.ên rỉ, vặn vẹo như một con rắn, muốn Hứa Tranh Thâm vu.ốt ve mạnh hơn chút nữa.
Hứa Tranh Thâm đối mặt với Nghiêm Đường, anh ta dùng lưỡi liếm láp bên tai Quách Gia Ngật, hôn lên má Quách Gia Ngật.
Anh ta nhìn Nghiêm Đường đang sững sờ, từ từ nở nụ cười với Nghiêm Đường.
Đầu lưỡi đỏ tươi của Hứa Tranh Thâm và dáng vẻ cười quỷ dị của anh ta đến tận bây giờ vẫn khiến Nghiêm Đường cảm thấy buồn nôn.
Họ đều ghê tởm, bẩn thỉu như nhau.
Từ đó về sau, Nghiêm Đường không bao giờ đón sinh nhật nữa.
Anh dần quên đi ngày sinh nhật.
Nghiêm Đường không biết phải nói với Ngải Bảo chuyện này như thế nào.
Sự rắc rối trong đó quá phức tạp, logic trong đó cũng là một mớ hỗn độn.
Hơn nữa, nó không thích hợp để Ngải Bảo biết.
Nghiêm Đường phát hiện mình không thể nặn ra lời nào để giải thích tại sao mình không thích sinh nhật.
Anh im lặng cùng Ngải Bảo tay trong tay đi dạo.
Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, lắc lư mấy cái, đi đầu phá vỡ sự im lặng.
“Vậy thì không xong nha!” Em nói.
Ngải Bảo không hỏi tiếp Nghiêm Đường là tại sao, hay là chuyện gì không hay.
Em chỉ nắm chặt tay Nghiêm Đường, họ cùng nhau bước đi chậm rãi quanh bờ hồ.
Hồ rất lớn, theo một ý nghĩa nào đó, nó là một vùng biển nhỏ, nó giống như biển, đều rất yên tĩnh.
Nó yên lặng nhìn Nghiêm Đường, cũng yên lặng nhìn Ngải Bảo.
Nó không làm phiền hai người.
Ngải Bảo nghĩ một lúc, đột nhiên mở lời: “Lúc ba chưa bị bệnh, mỗi lần đến sinh nhật Ngải Bảo, ba đều mua một cái bánh kem thật to, cùng mẹ đón sinh nhật với Ngải Bảo.”
“Ba nói “Ngải Bảo là hoàng tử bé của ba và mẹ, sau này mỗi năm đều sẽ cùng mẹ mua bánh sinh nhật cho Ngải Bảo”.” Em ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Đường, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sau đó ba đi mất, trước khi ba đi, Ngải Bảo hỏi ba, “Ba có thể không đi được không ạ?” – Giống như Ngải Bảo hỏi mẹ thứ hai vậy đó, nhưng ba bảo “Xin lỗi, Ngải Bảo, ba sẽ luôn yêu con”, rồi ba đi mất.”
Ngải Bảo nói: “Sau khi ba đi, mẹ cũng muốn đi. Mẹ buồn lắm lắm luôn, ngày nào cũng đổ mưa ào ào, Ngải Bảo và sinh nhật của Ngải Bảo bị quên lãng.”
Ánh trăng rải trên khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo, nó lan vào mắt khiến nó trở nên trong veo.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh biết quá khứ của Ngải Bảo không mấy tươi sáng.
Có lẽ trong mấy năm ba còn trên đời, em đã sống rất hạnh phúc.
Trong lời miêu tả của Ngải Bảo, ba đưa em đi thả diều, đọc truyện tranh cùng em, còn khen Ngải Bảo là đứa trẻ thông minh nhất thế giới.
Nhưng hạnh phúc chỉ ngắn ngủi như vậy.
Ngải Bảo mười bảy tuổi mới chỉ hạnh phúc được một chút xíu mà thôi.
“Do vậy Ngải Bảo cũng không thích sinh nhật đâu ạ.” Ngải Bảo siết chặt tay Nghiêm Đường, em nói tiếp, “Ngải Bảo và sinh nhật của Ngải Bảo đều bị quên mất, Ngải Bảo cũng không thích sinh nhật đâu ạ.”
Nghiêm Đường nắm chặt tay Ngải Bảo.
“Không sao, Bảo Bảo, anh nhớ sinh nhật của em, sinh nhật em là ngày 20 tháng 11, anh cũng nhớ em.” Nghiêm Đường nhẹ nhàng ôm lấy Ngải Bảo, nói với em, “Mỗi năm sau này, anh đều sẽ cùng em đón sinh nhật.”
Ngải Bảo ôm cốc trà sữa trân châu đen chỉ còn lại một nửa của mình, dụi vào lòng Nghiêm Đường.
“Ngải Bảo cũng muốn ở bên Nghiêm Nghiêm, đón sinh nhật mỗi năm nha.” Em nói.
Nghiêm Đường ôm chặt Ngải Bảo, họ đứng bên bờ hồ.
Một cơn gió thổi qua mặt hồ, nó mang theo cái nóng oi ả của mùa hè, cũng mang theo hương thơm của những loài hoa vô danh ẩn mình trong các bụi cỏ xung quanh.
Mái tóc xoăn của Ngải Bảo khẽ rung rinh theo gió.
“Nghiêm Nghiêm không thích sinh nhật và Ngải Bảo cũng không thích sinh nhật.” Em ngẩng đầu từ trong lòng Nghiêm Đường.
“Nghiêm Nghiêm không thích sinh nhật và Ngải Bảo không thích sinh nhật cùng nhau đón sinh nhật, vậy có phải sẽ thích sinh nhật một chút không ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Nghiêm Đường không vội trả lời câu hỏi của Ngải Bảo.
Ngón tay anh lướt qua gò má Ngải Bảo, vén một lọn tóc xoăn chạy nhảy lung tung ra sau tai cho em.
“Anh nghĩ có lẽ vậy.” Nghiêm Đường đáp, “Anh và Bảo Bảo đều sẽ thích sinh nhật.”
Ngải Bảo nép trong lòng Nghiêm Đường cười khúc khích.
Ánh trăng trong mắt Ngải Bảo biến thành vầng trăng lưỡi liềm cong cong.
Ngải Bảo hút mấy ngụm trà sữa trân châu đen, bây giờ em lại thấy vui vẻ rồi.