Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 107

“Anh lạnh không?” Vịt hỏi,

“Tôi sưởi ấm cho anh nhé?”

Trước đây chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy.

Mấy ngày nay, Nghiêm Đường đến bệnh viện thăm Nghiêm Đống một lần.

Giống như bác sĩ nói, khả năng Nghiêm Đống trở thành người thực vật rất lớn, sau ba ngày nguy hiểm, Nghiêm Đống không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nghiêm Đường mặc đồ vô trùng, đi vào phòng bệnh.

Nghiêm Đống mắc bệnh HIV, khá đặc biệt, cho dù bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, ông vẫn nằm ở phòng ICU.

Bác sĩ đã nói với Nghiêm Đường tình trạng của Nghiêm Đống như vậy có lẽ sẽ tử vong do suy đa tạng.

Lúc nghe lời bác sĩ nói, Nghiêm Đường không có biểu cảm gì, bác sĩ tưởng trong lòng quá đau buồn, biểu cảm trên mặt mới lạnh lùng như vậy, còn vỗ vai an ủi.

Nhưng thực ra không phải.

Nghiêm Đường chỉ đang nghĩ nếu phải chết đi trong đau khổ như vậy, chi bằng cứ để Nghiêm Đống tự sát cho sảng khoái, ít nhất trước khi chết, ông không cần phải trải qua nỗi đau khổ khi bệnh HIV từ từ ăn mòn sinh mệnh.

Tuy nhiên, anh không nói suy nghĩ này cho bất kỳ ai biết.

Nghiêm Đường mặt không cảm xúc đứng trước mặt Nghiêm Đống.

Anh nhìn Nghiêm Đống bất động trên giường bệnh.

Toàn thân Nghiêm Đường có lẽ chỉ có dáng môi là giống Nghiêm Đống, đều khá mỏng, người ta hay nói môi mỏng bạc tình.

Còn lông mày và mắt mũi đều là kết quả tự do phát triển của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nhìn Nghiêm Đống, nội tâm tĩnh lặng đến bất ngờ.

Có lẽ là vì Nghiêm Đống sắp chết, Nghiêm Đường nhìn lại Nghiêm Đống, anh nhận ra đủ loại oán trách trong quá khứ cùng với những tình cảm khó có thể buông bỏ đều đã tan thành mây khói.

Anh nhìn ba mình, chỉ cảm thấy đây là một người đàn ông đáng thương.

Là chồng, ông không chung thủy, là cha, ông không làm tròn trách nhiệm, là con, Nghiêm Đường không rõ, lúc anh sinh ra, ông bà nội đã qua đời.

Nhiều vai trò như vậy, ông không làm tốt vai trò nào cả.

Hoặc có thể nói ông đã cố gắng làm tốt, nhưng cuối cùng lại đột nhiên vứt bỏ không màng đến.

Nghiêm Đường cảm thấy ông thật đáng thương.

Thực ra Nghiêm Đống chỉ là một kẻ thất bại không thể thoát ra khỏi sự giằng co giữa bản thân và hiện thực.

Nghiêm Đường ngồi trên ghế, nhìn Nghiêm Đống ngẩn người một lát.

Vào lúc Nghiêm Đống sắp chết, Nghiêm Đường phát hiện cuối cùng anh có thể hòa bình ở chung phòng với Nghiêm Đống.

Anh không còn vì sự tồn tại, mỗi câu nói, mỗi hành động của ông mà cảm thấy tức giận và đau khổ xé lòng vô cớ nữa.

Nghiêm Đường đứng dậy, anh không thể ở lâu trong phòng bệnh.

Trong công ty còn không ít chuyện chờ anh xử lý.

Hôm nay anh tranh thủ đến thăm Nghiêm Đống là vì bác sĩ gọi điện thoại thông báo tình hình nguy kịch cho người nhà.

Nghiêm Đường gấp giấy báo bệnh tình nguy kịch, kẹp vào sổ khám bệnh của Nghiêm Đống.

Anh không mấy để tâm đến thông báo này.

Trên thực tế, Nghiêm Đường đã chấp nhận chuyện Nghiêm Đống sắp qua đời.

Chẳng qua đối với việc Nghiêm Đống ra đi bởi bệnh tật đau đớn, trong lòng Nghiêm Đường hơi buồn mà thôi.

Trước khi đóng cửa phòng bệnh, Nghiêm Đường nhìn Nghiêm Đống trên giường bệnh lần cuối.

Nghiêm Đống nhắm mắt thật ra không khác gì so với lúc ông còn trẻ.

Ông vốn là một người đàn ông có ngoại hình nho nhã, rất dịu dàng, rất uyên bác, vừa nhìn là khiến người ta muốn đến gần.

Trong tuổi thơ của Nghiêm Đường, ông cũng mang hình tượng như vậy.

Tuy nhiên khi Nghiêm Đống mở mắt, d.ục v.ọng phù phiếm và sự lố lăng bất định trong đáy mắt chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Có lẽ người chìm đắm trong sắc dục đều như vậy.

Lúc Nghiêm Đường về đến công ty, không biết là biểu cảm nào của anh đã lộ ra manh mối, hay là Trần San quá nhạy bén.

Trần San vừa nhìn thấy anh đã lên tiếng hỏi: “Anh Nghiêm, có phải gần đây nhà anh xảy ra chuyện gì không? Tôi thấy hình như tâm trạng anh không tốt lắm?”

Nghiêm Đường sững người.

“… Không có gì.” Anh xua tay nói, “Không phải chuyện gì lớn.”

Nếu là trước đây, Trần San nghe thấy Nghiêm Đường nói như vậy, chắc chắn sẽ thuận theo ý anh, bỏ qua chủ đề riêng tư này không bàn luận nữa.

Nhưng cô nhìn Nghiêm Đường, cảm thấy sắc mặt Nghiêm Đường thật sự quá tệ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh nói ra đi, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết.” Cô nhíu mày nói.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần San, anh biết tính cách của Trần San, nên không giấu giếm nữa.

“… Không có gì, ba tôi sắp qua đời.” Anh trả lời.

Trần San không hiểu ý Nghiêm Đường nói “sắp qua đời” là gì.

Cô nhướng mày suy nghĩ: “Là bệnh tình nguy kịch à?”

Nghiêm Đường gật đầu, anh không kể rõ với Trần San nguyên nhân bệnh tình nguy kịch của Nghiêm Đống, chỉ nói qua loa: “Đúng vậy, gần đây ở ICU, có giấy báo bệnh tình nguy kịch rồi.”

Trần San lộ vẻ áy náy: “Tôi rất xin lỗi, anh Nghiêm.”

Cô từng chứng kiến cái chết của mẹ mình, hiển nhiên biết người thân qua đời là một chuyện đau khổ đến mức nào.

Nghiêm Đường lắc đầu, không mấy để tâm: “Không có gì, San San, cô biết tôi và ba không hợp nhau.”

Trần San nhìn Nghiêm Đường: “Không hợp là một chuyện, nhưng người chết rồi, tôi biết mà, anh Nghiêm, điều đó vẫn khiến người ta cảm thấy đau khổ.”

Cô nhìn Nghiêm Đường, trong mắt có sự thấu hiểu sâu sắc.

Ở một mức độ nào đó, Nghiêm Đường và Trần San phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự.

Chỉ là Nghiêm Đường tốt hơn Trần San một chút, anh đã chấp nhận cái chết của Nghiêm Đống.

Hơn nữa trong giai đoạn khó chịu nhất, Ngải Bảo vẫn ở bên cạnh anh, điều này khiến Nghiêm Đường có thể nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình.

“Không sao đâu, San San, tôi thật sự không sao cả, không cần lo cho tôi.” Nghiêm Đường chậm rãi nói, “Tôi không bất ngờ với kết cục này của ông ấy.”

“Trên một phương diện nào đó, ông ấy đáng đời.” Nghiêm Đường nói.

Giọng điệu của anh rất bình thản, chỉ là nội dung khó che giấu sự cay nghiệt.

Trần San nhìn khuôn mặt bình tĩnh có phần lạnh lùng của Nghiêm Đường, trong lòng biết rõ anh không chìm sâu vào đau khổ, nên yên tâm hơn.

Cô không hỏi thêm Nghiêm Đường về vấn đề này nữa.

Hỏi nhiều chỉ làm tăng thêm sự khó chịu.

Nghiêm Đường ngẩng đầu, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần San: “San San, tôi có thể bình thản chấp nhận cái chết của ba, cô cũng phải từ từ chấp nhận sự ra đi của mẹ.”

Nghiêm Đường đặt cốc nước trong tay lên bàn, an ủi lại Trần San: “Cô cũng phải tiêu hóa cái chết, không cần sợ hãi thứ này, nó chỉ là một chuyến du lịch bắt buộc phải trải qua không sớm thì muộn mà thôi.”

Nói đến đây, không biết tại sao, Nghiêm Đường đột nhiên nhớ đến Ngải Bảo.

Anh chợt nhận ra lời mình vừa nói có vài phần tương đồng với những lời Ngải Bảo thường nói với mình.

Không biết có phải do anh nói chuyện nhiều với Ngải Bảo hay không.

Trần San nghe vậy thì sững sờ.

Cô bật cười, nụ cười trên mặt tươi tắn và rạng rỡ: “Tôi biết mà anh Nghiêm, sao anh lại quay sang an ủi tôi thế này?”

Cô nói: “Chúng ta đều phải bước ra khỏi nó.”

Nghiêm Đường ừ một tiếng.

Anh còn muốn nói gì đó với Trần San, đột nhiên điện thoại trên bàn Nghiêm Đường đổ chuông.

Bình Luận (0)
Comment