Thần Chết mỉm cười thân thiện với Vịt.
Nếu nó có thể tạm quên đi hắn là ai,
Thật sự sẽ cảm thấy hắn rất thân thiện và gần gũi.
…
Lúc Nghiêm Đường về nhà, anh tiện tay mang theo cuốn nhật ký về.
Hôm nay tám giờ tối anh đã thu dọn đồ đạc, tan làm sớm.
Nguyên nhân không gì khác, chẳng qua là anh muốn về nhà trước khi Ngải Bảo ngủ, để nói chuyện một lát với em mà thôi.
Hôm nay Nghiêm Đường về nhà sớm, không hề báo trước.
Khi anh mở cửa nhà bước vào, Ngải Bảo vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm đi ra lập tức nhìn thấy anh.
Em vô cùng vui vẻ bám vào lan can hành lang tầng hai vẫy tay với Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm!”
Nghiêm Đường nhìn động tác này của em mà hoảng hốt: “Bảo Bảo, em đừng dựa vào lan can!”
“Nghiêm Nghiêm về nhà rồi!” Ngải Bảo làm như không nghe thấy, em rất kích động chỉ vào Nghiêm Đường dưới lầu, quay đầu nói với dì Trương sau lưng mình.
Dì Trương nghe vậy vội bước lên trước, cúi đầu nhìn, dì thấy Nghiêm Đường cũng rất kinh ngạc.
“Cậu Nghiêm về rồi à!” Dì vẫy tay với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường lo lắng Ngải Bảo dựa vào lan can nguy hiểm, anh nhanh chóng thay giày, đi thẳng lên tầng.
Nghiêm Đường ôm lấy Bảo Bảo heo sạch sẽ thơm tho vừa được dì Trương tắm rửa xong đang dính lấy mình, giải thích với dì Trương: “Hôm nay không bận nên tôi về sớm. Dì về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi trông Ngải Bảo rồi.”
Dì Trương thấy Nghiêm Đường đến thay ca, không trì hoãn nữa.
Dì tạm biệt Ngải Bảo và Nghiêm Đường, rồi đi xuống tầng lấy túi của mình về nhà.
Hiện giờ trong nhà, chỉ còn một Ngải Bảo trắng trẻo mềm mại, trên người mang theo hơi nước nóng hôi hổi và Nghiêm Đường.
“Nghiêm Nghiêm, hôm nay anh về sớm ơi là sớm!” Ngải Bảo vừa duỗi thẳng tay để Nghiêm Đường mặc đồ ngủ cho mình, vừa nói.
“Đúng vậy, vì hôm nay anh muốn nói chuyện với Bảo Bảo.” Nghiêm Đường kéo bộ đồ ngủ hình người nhiều chân màu xanh lá cây xuống, che kín cái bụng mềm mại của Ngải Bảo.
Anh giúp Ngải Bảo mặc quần áo xong, lại sờ tóc em.
“Dì Trương có giúp Bảo Bảo sấy tóc không?” Nghiêm Đường vén mái tóc xoăn của Ngải Bảo lên, sờ xem đã khô hẳn chưa.
“Có ạ!” Ngải Bảo rất chắc chắn gật đầu, “Dì dùng cái máy sấy tóc có miệng dài ơi là dài thổi phù phù đó ạ!”
Lúc nói phù phù, em còn chu môi, như thể thổi ra một trận gió lớn.
Nghiêm Đường sờ khắp trong ngoài mái tóc xoăn của Ngải Bảo, xác nhận không có chỗ nào còn ẩm mới thu tay về.
“Vậy được rồi, Ngải Bảo ở trên giường đọc sách, anh dọn dẹp xong sẽ tìm Ngải Bảo nói chuyện, được không?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo vén chăn, ngồi vào trong.
“Vâng ạ!” Em lấy cuốn sách tranh trên tủ đầu giường, vẫy bàn tay mũm mĩm với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vào phòng tắm giải quyết nhanh gọn, không quá mười mấy phút, anh đã sấy khô tóc, quấn khăn tắm đi ra.
Mỗi lần anh đi ra với nửa người trên trần trụi như vậy, Ngải Bảo luôn tò mò dán lại gần.
“Đây là cơ bắp!” Ngải Bảo chọc cơ bụng của Nghiêm Đường, vui vẻ nói.
Nhưng chọc xong em lại cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng tại sao trên bụng của Nghiêm Nghiêm lại có sáu cục cơ bắp vậy ạ?”
Nghiêm Đường mặc kệ bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo sờ mó nghiên cứu cơ bụng mình.
Anh liếc cái bụng tròn vo của Ngải Bảo trong chăn, nhớ lại cảm giác mềm mại của nó.
“… Ừm, có lẽ gần đây tâm trạng bụng của anh không tốt lắm nhỉ.” Nghiêm Đường trả lời.
Anh nhớ lại lời nói “bụng vui quá sẽ mềm mại” của Ngải Bảo, thuận theo ý em trả lời.
Ngải Bảo nghe vậy rất kinh ngạc.
Em lại sờ cơ bụng của Nghiêm Đường, sau đó dùng giọng điệu dạy bảo nói với nó: “Vậy bụng của Nghiêm Nghiêm phải mau chóng vui lên nha!”
Giọng điệu này Nghiêm Đường đã từng nghe, là giọng điệu thỉnh thoảng giáo sư Tăng dùng để dạy Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ Ngải Bảo nghiêm túc dặn dò cơ bụng mình, không nhịn được cười: “Ừm, nó nghe thấy rồi.”
Anh đảm bảo với Ngải Bảo.
Ngải Bảo mới thu tay về.
Em lại nhích mông trở lại vị trí của mình.
“Nghiêm Nghiêm mau lên đây đi! Nghiêm Nghiêm còn phải nói chuyện với Ngải Bảo nữa mà!” Em nói, một tay vỗ vị trí của Nghiêm Đường trên giường.
Ngải Bảo kéo chăn lên đến cằm, đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm Nghiêm Đường, dáng vẻ không thể chờ đợi này khiến Nghiêm Đường dở khóc dở cười.
“Rồi rồi rồi, anh mặc quần áo xong sẽ lên ngay.” Nghiêm Đường cầm khăn tắm lau sạch nước trên người mình.
Anh đã mặc quần lót trong phòng tắm rồi, bây giờ chỉ cần mặc thêm áo là được.
“Nghiêm Nghiêm muốn nói chuyện gì với Ngải Bảo ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Nghiêm Đường nằm xuống bên cạnh Ngải Bảo, rất tự nhiên ôm lấy Ngải Bảo đang dán lại gần.
“… Anh muốn biết một vài chuyện của Ngải Bảo.” Nghiêm Đường nói.
“Đó là chuyện gì ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Em nghiêng đầu, không hiểu ý của Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường tạm dừng.
Anh nhìn khuôn mặt trắng trẻo không chút u ám của Ngải Bảo trong lòng mình.
Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn vào mắt Nghiêm Đường, đôi mắt lấp lánh sáng ngời như thể thu hết những vì sao trên bầu trời vào trong đó.
Nghiêm Đường nhìn em, đột nhiên hơi do dự.
Những chuyện này đối với Ngải Bảo đã là quá khứ, anh nhắc lại trước mặt Ngải Bảo, đối với em, liệu có phải một loại tổn thương không?
Nghiêm Đường mím môi, giữ im lặng.
Ngải Bảo nghiêng đầu, không hiểu sao Nghiêm Đường lại không nói nữa.
“Nghiêm Nghiêm muốn nói chuyện gì ạ?” Em hỏi Nghiêm Đường lại một lần.
“Anh hỏi gì nha!” Ngải Bảo cọ qua cọ lại trong lòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường hoàn hồn, anh quyết định đổi một cách khác để hỏi.
“… Thực ra không có gì.” Nghiêm Đường nói, “Bảo Bảo, em kể cho anh nghe về một bài thơ của em được không? Hôm nay tự nhiên anh nhớ tới, rất muốn biết ý nghĩa của nó.”
Ngải Bảo nghe vậy, tưởng Nghiêm Đường là khen thơ mình viết hay.
Em đắc ý hất cằm.
“Được nha!” Em nói, “Là bài thơ nào ạ?”
Nghiêm Đường hồi tưởng, thuật lại đại khái bài thơ: “Là bài “Không ai đi, không ai đến, bao nhiêu năm…”, anh chỉ tình cờ thấy trong cuốn sổ của Bảo Bảo.”
Anh nói xong, lại xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo, bổ sung một câu: “Nếu Ngải Bảo không muốn nói chuyện này với anh, chúng ta có thể nói chuyện khác.”
Ngải Bảo nghiêng đầu.
Em không hiểu tại sao Nghiêm Đường lại nói “không muốn nói chuyện này với Nghiêm Nghiêm”.
“Cái này có gì đâu ạ.” Ngải Bảo nói.
Mắt em đảo một vòng, nhớ lại bài thơ này.
“Đây là mẹ viết, Ngải Bảo viết phần sau.” Qua một lúc, Ngải Bảo trả lời.
Nghiêm Đường bất động cẩn thận quan sát biểu cảm của Ngải Bảo, thấy em không hề né tránh nhắc đến chuyện này, anh mới hỏi tiếp: “Bài thơ này có ý nghĩa đặc biệt gì không, Bảo Bảo?”
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường: “Lúc viết bài thơ này, mẹ muốn chết, mẹ quá nhớ ba.”
Lúc em nói câu này, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, dường như chỉ đang thuật lại một sự thật không liên quan đến mình.
“Nhưng Ngải Bảo không muốn mất mẹ, Ngải Bảo muốn mẹ ở bên Ngải Bảo, cho nên Ngải Bảo đã viết phần sau của bài thơ.” Em nói.
Nghiêm Đường ôm chặt Ngải Bảo trong lòng.
“Anh xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện khiến em đau lòng.” Nghiêm Đường cúi đầu hôn lên trán Ngải Bảo.
Ngải Bảo cọ cằm Nghiêm Đường: “Không đau lòng ạ.”
Em lắc đầu, mái tóc xoăn vểnh lên làm cằm Nghiêm Đường hơi nhột.
Ngải Bảo nói: “Mẹ nhìn thấy thơ của Ngải Bảo, quyết định sẽ ở lại với Ngải Bảo thêm một chút nữa.”
“Nhưng cuối cùng, mẹ nói với Ngải Bảo, mẹ đau khổ quá, nhất định phải rời xa Ngải Bảo, thế là mẹ rời đi.”
“Mẹ hỏi Ngải Bảo có muốn đi tìm ba cùng mẹ không? Mẹ ở trong bếp, mở thứ gì đó hôi ơi là hôi ra, mẹ nói với Ngải Bảo là mẹ và Ngải Bảo có thể cùng nhau đi tìm ba.”
Ngải Bảo chớp mắt, nhìn Nghiêm Đường, thực ra em không biết thứ hôi ơi là hôi đó rốt cuộc là gì.
Tuy nhiên, Nghiêm Đường lại đoán được.
Anh nghe đến đây, tim đột nhiên thắt lại.
Nghiêm Đường nghe hiểu, lúc mẹ anh tự sát, vốn định mang Ngải Bảo cùng chết. Cho nên cái thứ hôi ơi là hôi trong bếp kia hẳn là chỉ bếp ga hoặc thứ gì đó tương tự.
Nhận thức được điều này khiến Nghiêm Đường không nhịn được ôm chặt lấy Ngải Bảo.
Ngải Bảo nói tiếp: “Ngải Bảo bảo là Ngải Bảo không muốn đâu ạ.”
“Mẹ hỏi Ngải Bảo tại sao? Thế giới này chỉ còn lại Ngải Bảo thôi, như vậy Ngải Bảo sẽ cô đơn lắm.”
“Ngải Bảo trả lời bởi vì Ngải Bảo muốn gặp một người sẽ luôn ở bên cạnh Ngải Bảo, yêu Ngải Bảo, Ngải Bảo cũng có ước mơ cần thực hiện nha.”
Hàng mi dày của Ngải Bảo rung động, như chim cô đơn vỗ cánh trên bờ hồ.
Em ngẩng đầu trong lòng Nghiêm Đường.
Em nhìn Nghiêm Đường chăm chú, trong đôi mắt chứa cả dải ngân hà.
“Thế là mẹ nói cũng đúng, cuộc đời của một người ngoài việc sinh ra và chết đi, phần còn lại đều nhàm chán, nếu không tìm được người mình yêu, mọi thứ đều không có ý nghĩa.”
“Sau đó, mẹ tắt cái thứ hôi ơi là hôi kia đi. Mẹ nói với Ngải Bảo, Ngải Bảo, mẹ muốn ngủ một lát, mẹ muốn đi tìm ba của con, con đừng làm phiền mẹ, được không?”
“Ngải Bảo đáp vâng ạ.”
Ngải Bảo cảm thấy bàn tay mũm mĩm của mình bị Nghiêm Đường siết chặt.
Anh nắm lấy Ngải Bảo, giống như là đang nắm một đám mây béo ú suýt nữa biến thành những hạt mưa li ti, rớt xuống mặt đất, biến mất giữa không trung.
“Sau đó thì sao?” Nghiêm Đường hỏi.
“Sau đó…” Ngải Bảo kể tiếp, “Sau đó, mẹ nói với Ngải Bảo, ngủ ngon, Ngải Bảo.”
“Ngải Bảo cũng nói với mẹ, ngủ ngon nha mẹ.”
“Mẹ đắp chăn, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Mẹ ngủ lâu ơi là lâu, không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Nghiêm Đường mới hiểu ra.
Thì ra mẹ anh đã có khuynh hướng tự sát từ lâu.
Sau khi mất đi ông Ngải, mẹ bị nỗi cô đơn và tuyệt vọng giày vò ngày đêm.
Từ những lời lẽ rời rạc trong nhật ký của bà, Nghiêm Đường đoán lúc đó bà hẳn là đã mắc bệnh trầm cảm.
Chẳng qua có Ngải Bảo như một mặt trời nhỏ ở bên cạnh, cho bà chút động lực sống tiếp, bà mới có thể ép buộc mình tồn tại, chống đỡ thêm một thời gian.
Tiếc là điều này không thay đổi được việc thế giới này đối với bà là một sự dày vò.
Cho nên đến cuối cùng, bà thật sự không đi tiếp được nữa, vẫn lựa chọn tự sát.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mềm mại trong lòng, nội tâm nảy sinh chút oán trách đối với mẹ.
Sao bà có thể tự sát khi chưa sắp xếp ổn thỏa cho Ngải Bảo?
Nếu Ngải Bảo có mệnh hệ gì thì phải làm sao?
Nhưng Nghiêm Đường hiểu đối với một người một lòng muốn chết, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng.
Trừ cái chết và sự giải thoát, trong mắt họ không còn gì khác.
Nghiêm Đường dùng bàn tay hơi thô ráp của mình vu.ốt ve gò má Ngải Bảo.
“Không sao, mẹ ngủ rồi, chúng ta không làm phiền mẹ.” Anh nói.
“Sau này Ngải Bảo và hoa sơn chi, còn có gỗ, đều ở đây với anh, được không?”
Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo hỏi.
Trong bóng tối, anh ngắm Ngải Bảo trong vòng tay mình.
Ngải Bảo nghe vậy, nở nụ cười thật tươi.
Tâm trạng em bay bổng tức thì, niềm vui như thể sắp bay ra khỏi đôi mắt.
“Vâng ạ!” Ngải Bảo cọ bàn tay to của Nghiêm Đường bên má mình.