Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 119

Mỗi sáng sớm,

Laszlo đều lén lút 

Nhìn xem bóng tối.

Sau khi Nghiêm Đường bận rộn, kế hoạch cuối tuần dẫn Ngải Bảo đi chơi bị trì hoãn mấy tuần.

Cuối tuần này công việc không nhiều, không cần tăng ca, nói thế nào đi nữa, anh vẫn phải dẫn Ngải Bảo ra ngoài đi dạo một vòng.

Gần cuối tháng chín, sắp sang tháng mười, thời tiết đẹp, chưa đến mùa mưa, gió cũng mạnh, thả diều rất thích hợp.

Sau khi Nghiêm Đường hỏi ý kiến Ngải Bảo, địa điểm thả diều anh chọn là ven sông.

“Đây là diều ạ?” Ngải Bảo tò mò sờ con diều mỏng manh trong tay.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng vậy, Bảo Bảo, em đặt nó ở ghế sau đi, ôm phía trước, lát nữa em ăn không tiện.”

Con diều Nghiêm Đường lấy là loại đơn giản nhất, diều tam giác nhiều màu, bên dưới đính mấy dải dài, tuy nhiên Ngải Bảo vẫn rất hiếu kỳ về nó.

Em ồ một tiếng, đặt con diều lên hàng ghế sau.

“Nghiêm Nghiêm, diều có cần thắt dây an toàn không ạ?” Ngải Bảo giúp con diều tam giác ngồi yên.

Nghiêm Đường suy nghĩ: “Chắc không cần đâu, nó ngồi vững mà.”

Ngải Bảo nghe vậy vỗ con diều, dặn dò giống như Nghiêm Đường thường dặn dò em: “Diều phải ngoan ngoãn nha!”

Em nói xong thì đi đến ghế phụ lái.

“Nghiêm Nghiêm, diều có bay lên được không ạ?” Ngải Bảo hỏi Nghiêm Đường.

“Đương nhiên có thể, diều bay lên nhờ gió mà.” Nghiêm Đường nói.

Anh vừa nói vừa xoay vô lăng.

“Nhưng diều gầy lắm ạ.” Ngải Bảo giơ một tay, ngón cái và ngón trỏ áp vào nhau như đang giữ một sợi chỉ mảnh: “Gầy như thế này này!”

Nghiêm Đường thuận miệng trả lời: “Phải gầy mới bay lên được chứ, quá nặng sẽ rơi xuống, Bảo Bảo.”

Sắc mặt Ngải Bảo lập tức đông cứng, em nghiêm túc hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, nếu nặng quá thì không bay lên được ạ?”

“Đương nhiên…” Nghiêm Đường quay đầu, nhìn vẻ mặt nặng nề của Ngải Bảo, lập tức xoay 360 độ: “Đương nhiên… không phải, Bảo Bảo.”

“Thật ạ?” Ngải Bảo không dám tin vào tai mình.

Em cúi đầu, véo cái bụng mềm mại của mình.

Thịt mềm mại, vừa dày vừa cho người ta cảm giác an toàn.

Nghiêm Đường trịnh trọng đổi trắng thay đen: “Đương nhiên là như vậy, Bảo Bảo! Anh lừa em bao giờ chưa? Đương nhiên là càng nặng, càng có thể bay lên chứ! Em xem diều gầy như vậy, do không chịu nghe lời ăn cơm, cho nên mới cần chúng ta dùng dây dắt nó bay, đúng không?”

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo vẫn không mấy tin tưởng, tiếp tục nói bừa: “Bảo Bảo, em nghĩ lại máy bay chúng ta từng ngồi xem, tại sao nó nặng như vậy mà vẫn tự bay lên được? Chẳng phải là vì nó ngoan ngoãn ăn cơm sao, đúng không?”

Sắc mặt Ngải Bảo dịu đi: “Vâng ạ!”

Con diều ở hàng ghế sau: ?

Ngải Bảo thả lỏng lại.

Em sờ cái bụng vừa bị mình véo hơi đau, an ủi nó.

Vẻ mặt đau khổ trên mặt em biến mất sạch sẽ.

Nơi Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo đi thả diều là một công viên ven sông, bãi đất trống rộng rãi sát sông, xung quanh được bao bọc bởi những ngọn núi, gió tập trung, cảnh sắc cũng đẹp.

Nghiêm Đường một tay dắt Ngải Bảo, một tay cầm diều, dạy Ngải Bảo thả diều trên bãi đất trống của công viên.

“Bảo Bảo, em hiểu chưa?” Nghiêm Đường hỏi.

Gió ở công viên ven sông hơi lớn, thổi mái tóc xoăn của Ngải Bảo bay phần phật.

“Em hiểu rồi ạ!” Ngải Bảo gật đầu, lặp lại lời Nghiêm Đường vừa nói một cách trôi chảy, “Ngải Bảo phải chạy về hướng kia.” Em vừa nói vừa chỉ về phía đông nam của mình.

“Nghiêm Nghiêm giữ diều, lúc Nghiêm Nghiêm thả diều, Ngải Bảo tiếp tục chạy, sau đó thả dây ra!” Ngải Bảo nói, em lắc cuộn dây hình trụ trong tay.

Nghiêm Đường hài lòng gật đầu, anh hết lời khen ngợi sự thông minh của Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em giỏi thật đó, nhanh như vậy đã hiểu rồi.”

Không uổng công anh giảng giải năm, sáu lần.

Ngải Bảo rất đắc ý: “Đó là đương nhiên ạ!”

Nghiêm Đường cười xoa mũi mình, anh rất thích nhìn dáng vẻ đắc ý của Ngải Bảo.

Thế là họ chọn một khu đất chuẩn bị thả diều.

Lần đầu tiên, không ngoài dự đoán, Nghiêm Đường và Ngải Bảo thất bại, tuy kiến thức lý thuyết của Ngải Bảo đạt yêu cầu, nhưng thao tác thực tế còn thiếu sót.

Vậy nên khi Nghiêm Đường buông tay thả diều, Ngải Bảo không cảm nhận được Nghiêm Đường, lập tức ngây người.

Em quên mất mình phải tiếp tục chạy.

Con diều khó khăn lắm mới bay lên được một chút, đành rơi bộp xuống đất.

Nghiêm Đường lập tức chạy lên, hỏi Ngải Bảo, Bảo Bảo, sao em không chạy nữa?

Ngải Bảo suy sụp nói với Nghiêm Đường, Ngải Bảo quên mất ạ.

Em tỏ lòng xin lỗi vì để diều bị ngã vô cớ.

Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, nói với em, không sao, chúng ta có thể làm lại.

Sau đó họ lùi về vị trí ban đầu, bắt đầu lại.

Lần này Ngải Bảo có nhớ phải chạy mãi không ngừng, em chạy vừa nghiêm túc vừa gắng sức, con diều cũng sẵn sàng, chuẩn bị cất cánh.

Nhưng em lại quên thả dây.

Thế là con diều lại lảo đảo rớt xuống.

Ngải Bảo nhìn diều vẫn chưa bay lên được, đột nhiên rất buồn.

Em cảm thấy hình như mình không thông minh như Nghiêm Nghiêm nói.

Hình như em không phải là Bảo Bảo heo giỏi giang.

Cảm giác này giống như một mũi kim đâm vào cơ thể Ngải Bảo, trong khoảnh khắc đó, Ngải Bảo thấy được đường nét của thế giới hiện thực.

Nghiêm Đường tiến lên, anh nhìn Ngải Bảo lẻ loi đứng bên cạnh con diều, cúi gằm mặt, anh không kịp nghĩ gì, ôm Ngải Bảo đang bĩu môi vào lòng.

“Sao vậy, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường nhẹ nhàng hỏi Ngải Bảo.

Ngải Bảo không nói được nguyên do, em cảm thấy có một số thứ mơ hồ ở đáy lòng mình.

Nhưng Ngải Bảo không nhìn rõ.

Em nghĩ một lát, mới cẩn thận ngẩng đầu hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, có phải Ngải Bảo ngốc nghếch không ạ?”

Nghiêm Đường phủ nhận ngay lập tức: “Không, Bảo Bảo, em chưa bao giờ ngốc, em là người thông minh nhất anh từng gặp.”

Anh nhìn đôi mắt trong veo của Ngải Bảo, hôn lên trán em: “Bảo Bảo, em biết anh chưa bao giờ lừa em, đúng không?”

Nỗi buồn trên mặt Ngải Bảo vì nụ hôn của Nghiêm Đường mà giảm đi một chút, nhưng em vẫn rất nghi ngờ.

“Vậy tại sao… có người nói Ngải Bảo ngốc nghếch ạ?” Em hỏi Nghiêm Đường.

Em nép vào lòng Nghiêm Đường hỏi.

“Ai?” Mắt Nghiêm Đường lập tức tối sầm, anh cố gắng kiểm soát nét mặt trước mặt Ngải Bảo, dịu giọng: “Ai nói Bảo Bảo của chúng ta ngốc nghếch? Anh đi tranh luận với người đó.”

Ngải Bảo ngẩng đầu, em suy nghĩ.

Em cảm thấy có ai đó đã nói với em.

Người nói hình như đang cười, hình như lại không, lúc người đó nói câu này, hình như còn nói thêm những điều khác.

Tất cả ký ức giống như bóng ma kỳ quái, Ngải Bảo không phân biệt được.

“Ngải Bảo không nhớ nữa.” Em vẫn buồn bã.

“Có phải Ngải Bảo ngốc nghếch không ạ?” Ngải Bảo lại hỏi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nghiêm túc nhắc lại với Ngải Bảo: “Không, Bảo Bảo, em không ngốc.”

Anh hỏi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em thấy anh ngốc không?”

Ngải Bảo lắc đầu: “Nghiêm Nghiêm thông minh lắm ạ!”

Trong lòng em, Nghiêm Đường kể chuyện cho em nghe, dạy em nhận chữ còn mua kẹo mè cho em, ở bên cạnh em, nói chuyện với em, là Nghiêm Đường thông minh nhất trên đời.

“Vậy nếu anh là người thông minh.” Nghiêm Đường nói tiếp, ” Bảo Bảo, em là bảo bối quý giá nhất của người thông minh là anh, lẽ nào em lại không thông minh?”

Ngải Bảo suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hình như rất có lý.

“Vâng ạ!” Ngải Bảo nói.

Em vui vẻ trở lại: “Vậy Ngải Bảo là Ngải Bảo thông minh, không phải ngốc nghếch!”

Nghiêm Đường ừm một tiếng.

Anh nhìn Ngải Bảo hân hoan trong lòng, khuôn mặt vốn hơi lạnh lùng nghiêm nghị mang theo chút ý cười.

“Bảo Bảo, từ nay về sau, em nghe thấy ai nói em ngốc thì phải tìm anh ngay lập tức, hoặc là gọi điện thoại cho anh, được không?” Nghiêm Đường vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của Ngải Bảo.

Ngải Bảo không biết tại sao phải làm như vậy. Nhưng em thấy dáng vẻ trịnh trọng của Nghiêm Đường, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”

Nghiêm Đường dỗ dành Ngải Bảo xong, dắt em tiếp tục thử thả diều.

Ngải Bảo hơi phản kháng.

Em nói với Nghiêm Đường em không muốn thả diều nữa.

Nghiêm Đường hiếm thấy không chiều theo ý Ngải Bảo.

Anh thơm lên má Ngải Bảo, bàn bạc với em: “Chúng ta thả nốt lần này thôi, nếu không thành công, chúng ta chơi cái khác.”

Ngải Bảo giơ nửa khuôn mặt còn lại của mình ra: “Bên này của Ngải Bảo cũng muốn thơm ạ!”

Em giống như một tên lưu manh đòi hôn.

Nghiêm Đường bật cười, anh không nói gì, cứ thế thơm lên má còn lại của Ngải Bảo.

May mà Nghiêm Đường cạo râu sạch sẽ, nếu không đâm vào Ngải Bảo, chắc chắn em sẽ trách móc: “Nghiêm Nghiêm đáng ghét!”

Hai bên má đều được thơm, Ngải Bảo cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.

Em miễn cưỡng đồng ý với Nghiêm Đường: “Em chỉ thả lần này thôi đó nha!”

Nghiêm Đường gật đầu nói được.

Sau đó, họ một trước một sau, mang theo con diều lùi về vị trí cũ.

“Bảo Bảo… chạy…” Giọng nói của Nghiêm Đường được gió ven sông ủng hộ, gấp rút đưa đến tai Ngải Bảo.

Ngải Bảo vội vàng giơ tay.

Lần này, Ngải Bảo không còn quên phải chạy và thả dây nữa.

“Oa… Nghiêm Nghiêm… nó bay cao ơi là cao!” Ngải Bảo nhìn con diều bay lên trời, hào hứng nói với Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Ngải Bảo rồi cùng nhau điều chỉnh dây diều.

Dù sao điều chỉnh dây diều vẫn cần một chút kinh nghiệm.

“Đúng vậy, Bảo Bảo, dạo này thời tiết đẹp, thích hợp thả diều.” Nghiêm Đường cảm thấy dây vừa đủ mới buông tay.

Ngải Bảo ừm ừm à à đáp lại.

Em cố gắng ngẩng đầu, ngắm con diều của em và Nghiêm Đường trên bầu trời.

Con diều tam giác nhiều màu lúc chưa bay thì bình thường, nhưng một khi lên đến bầu trời, nó hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Mấy dải băng dài nhiều màu ở đuôi bị thổi bay thẳng tắp và đầy sức sống trên không trung, chúng cuộn trong làn gió, như những con sóng lăn tăn. Còn thân diều hình tam giác giống như một con chim nhiều màu sắc, lượn vòng trên bầu trời.

Ngải Bảo nhìn nó, giống như mình và Nghiêm Đường đều đang đứng trên diều, Nghiêm Đường và em ôm nhau, họ đều rất ấm áp. Ngọn gió từ con sông ngang qua bên tai em lập tức biến thành ngọn gió phần phật trên không trung.

Ngải Bảo phóng tầm mắt nhìn ra xa, dưới chân là xe cộ ngược xuôi của một thế giới khác.

Mà em và Nghiêm Đường đứng trên diều, họ sắp theo gió bay đến một nơi khác.

Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, cùng Nghiêm Đường ngắm diều hồi lâu.

Dòng suy nghĩ của em không ngừng lắc lư trái phải trên bầu trời theo con diều.

“Bảo Bảo.” Nghiêm Đường cúi đầu khẽ gọi một tiếng.

Ngải Bảo hoàn hồn, em nhìn Nghiêm Đường nở nụ cười mềm mại: “Sao vậy ạ, Nghiêm Nghiêm?”

Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em chưa bao giờ là kẻ ngốc trên thế giới này, em là người thông minh nhất anh từng gặp.”

Anh nói: “Bảo Bảo, kẻ ngốc nhất thật ra là anh.”

Nghiêm Đường ôm Bảo Bảo heo trong lòng, khẽ nói: “Ngải Bảo, anh có một khoảng thời gian rất dài tự buông thả bản thân, anh đã đến rất nhiều nơi không nên đến, làm rất nhiều việc không nên làm, thậm chí là những việc ghê tởm, anh dùng những điều đó để tê liệt, để trốn thoát, để né tránh.”

“Bởi vì anh muốn dựa vào những điều đó để che mắt mình.”

“Anh mãi mãi không dũng cảm và quyết đoán như em, anh luôn do dự, anh mãi mãi không giống em – luôn luôn dũng cảm tiến về phía trước.”

Anh nói: “Trong lòng anh, Bảo Bảo, em là người thông minh nhất, em dũng cảm, lương thiện, thuần khiết, dịu dàng, quả quyết, em là người tốt nhất anh từng gặp.”

Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo, nói từng câu từng chữ cho Ngải Bảo nghe.

Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn anh.

Họ gần nhau vô cùng, ngay cả dòng sông dài bên cạnh cũng không thể chia rẽ khoảng cách giữa họ.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều nhìn rõ bóng dáng của mình trong mắt đối phương.

Con diều giữa không trung gặp phải luồng khí không ổn định, nó bị thổi lúc cao lúc thấp, buộc phải lật mình để tránh né.

Nhưng không sao, con diều lảo đảo rồi vẫn tiếp tục bay lượn.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, em nhìn rất lâu.

Giống như thời thơ ấu, một mình em ngồi bên cửa sổ ngắm những vì sao lơ lửng trong dải ngân hà.

Sau đó, Nghiêm Đường nghe thấy Ngải Bảo nói: “Nghiêm Nghiêm cũng là người tốt nhất mà Ngải Bảo từng gặp nha.”

Bình Luận (0)
Comment