Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 120

Nhưng một đêm nọ…

Bóng tối xuất hiện.

Từ lần trước dẫn Ngải Bảo đến quán bar Muffin.

Rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, nhưng Nghiêm Đường lại hiểu tình cảm của anh đối với Ngải Bảo đang trải qua một sự thay đổi rất kỳ diệu, không thể diễn tả bằng lời.

Nếu là hơn một năm trước, có người nói với Nghiêm Đường hai mươi sáu tuổi rằng anh sẽ gặp một cậu bé nhỏ hơn anh mười tuổi, rất đặc biệt, anh sẽ bằng lòng vì cậu ấy làm rất nhiều chuyện.

Nghiêm Đường hai mươi sáu tuổi có lẽ sẽ không thèm liếc nhìn mà bỏ đi, cảm thấy người này có bệnh.

Nhưng Nghiêm Đường của hiện tại chỉ biết đứng dậy vỗ tay, và đồng tình, bạn nói đúng.

Nghiêm Đường đang chọn đồng hồ thông minh mẫu mới nhất cho Ngải Bảo.

Đây là lúc anh lái xe, vô tình nhìn thấy trên biển quảng cáo, hình như là mẫu mới nhất vừa được nghiên cứu, có thể gọi video và chụp ảnh.

Lúc đợi đèn đỏ, Nghiêm Đường đọc kỹ lại nội dung trên biển quảng cáo.

Mẫu đồng hồ thông minh có thể gọi video này không tệ, hơn nữa có màu vàng, mua nó thì Ngải Bảo gọi điện thoại cho anh có thể nhìn thấy anh. 

Mấy hôm trước, trước khi ngủ Ngải Bảo lại làm nũng.

Em giống như một con bạch tuộc béo ú ôm lấy Nghiêm Đường, than thở Ngải Bảo muốn đi làm cùng Nghiêm Nghiêm.

Nghiêm Đường lật trang sách trong tay, hỏi Ngải Bảo, tại sao?

Ngải Bảo mềm nhũn chen vào lòng anh, cố gắng đẩy quyển sách đang chiếm giữ tầm mắt Nghiêm Đường đi. Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ này của Ngải Bảo là biết em muốn dính lấy anh một chút trước khi ngủ, làm nũng với anh.

Anh véo má Ngải Bảo, đặt sách sang một bên, ôm lấy Ngải Bảo mềm oặt vào lòng.

Trên người Ngải Bảo còn mang theo vị ngọt của dâu tây còn sót lại từ sữa tắm, nóng hôi hổi phả vào mũi Nghiêm Đường.

Bởi vì Ngải Bảo muốn dính lấy Nghiêm Nghiêm ạ! Ngải Bảo nói, em ôm lấy Nghiêm Đường nói bằng giọng ngang ngược, Ngải Bảo bây giờ là heo dính người siêu cấp vô địch!

Lúc nói đến “siêu cấp vô địch”, em rất nghiêm túc, mắt tròn xoe, Nghiêm Đường không nhịn được bật cười, anh nói, được rồi, heo dính người siêu cấp vô địch thân mến, tối nay chúng ta cứ dính lấy nhau ngủ, được không?

Ngải Bảo đáp vâng ạ!

Sau đó em hài lòng dính lấy Nghiêm Đường ngủ khò khò.

Sau đó Nghiêm Đường nghĩ lại, ý của Ngải Bảo là muốn cùng anh đến công ty làm việc, chắc là muốn nhìn thấy anh, cho nên chỉ cần có thể gọi video là được.

“San San.” Nghiêm Đường vừa mở giỏ hàng Taobao, vừa hỏi Trần San ngồi đối diện bàn ăn, “Cái này chỉ cần đặt hàng là được rồi, đúng không?”

Anh giơ điện thoại cho Trần San xem.

Trần San nhìn qua: “Đúng vậy.” Cô nhắc nhở: “Nhưng đây là hàng đặt trước, anh có thể phải đợi khoảng một tháng mới nhận được.”

Nghiêm Đường kinh ngạc: “Còn có đặt trước nữa à?”

Anh cẩn thận nghiên cứu giao diện giới thiệu sản phẩm của chiếc đồng hồ thông minh này.

Thành thật mà nói, mỗi chữ trên này Nghiêm Đường đều nhận ra, nhưng khi chúng ghép lại với nhau, Nghiêm Đường lại đọc không hiểu. Ưu đãi gì gì đó, đặt cọc gấp đôi gì gì đó, Nghiêm Đường xem đến đau đầu.

Cuối cùng Nghiêm Đường từ bỏ giãy dụa, anh nhấn mua giá gốc, cảm thấy Taobao còn khó giải quyết hơn tài liệu.

“À, đúng rồi, anh Nghiêm.” Trần San gọi Nghiêm Đường.

Cô hỏi Nghiêm Đường mấy vấn đề công việc.

Nghiêm Đường vừa nghe, liếc điện thoại xác nhận thanh toán thành công mới úp điện thoại trong tay xuống, trả lời câu hỏi của Trần San.

Trần San là một người cuồng công việc, phần lớn thời gian ngồi cùng cô, Nghiêm Đường đều không thể tránh khỏi nói chuyện liên quan đến công việc.

Mấy ngày nay vẫn chưa có tin tức bên phía Ngụy Tiểu Liên.

Nghiêm Đường không vội, anh tin tưởng vào khả năng giao tiếp của Ngụy Tiểu Liên, huống hồ hôm đó ở khách sạn, Ngụy Tiểu Liên đã nói với anh, mình nắm chắc tám phần.

Bây giờ điều Nghiêm Đường có thể làm là bình tĩnh chờ đợi thông tin từ Ngụy Tiểu Liên, rồi mới phán đoán tình hình của La Tiên và Lưu Đường Hưng thế nào.

Đợi lâu như vậy rồi, thêm một, hai ngày không thành vấn đề.

Hôm nay Nghiêm Đường về nhà không quên mang theo cuốn sổ thơ của Ngải Bảo.

Mấy hôm trước anh quên mất, trò chơi nối thơ trước khi ngủ của anh và Ngải Bảo đều viết trên mấy mảnh giấy sơ sài.

Tiện thể anh thú nhận với Ngải Bảo luôn chuyện mình lén xem thơ của em.

“Bảo Bảo, anh mang sổ về rồi!” Nghiêm Đường đưa cuốn sổ thơ cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo à một tiếng: “Vâng ạ.”

Em nhận lấy cuốn sổ thơ, từ trên giường bò dậy, lạch bạch di chuyển đến tủ đầu giường bên cạnh, lấy giấy thơ trong ngăn kéo ra, kẹp vào trong sổ.

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo thu dọn thơ xong, anh ngồi xuống mép giường.

“Bảo Bảo, anh muốn nói với em một chuyện.” Anh gọi Ngải Bảo một tiếng.

Ngải Bảo ôm quyển truyện tranh của mình, di chuyển về bên cạnh Nghiêm Đường.

Em dựa vào vai Nghiêm Đường, mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh không nỡ rời đi: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Bảo Bảo, anh vì tò mò nên chưa được sự đồng ý đã lật xem cuốn sổ thơ của em.” Nghiêm Đường nói: “Nhưng anh chỉ xem một bài thơ thôi.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, em hoàn toàn không để tâm: “Không sao đâu ạ, Nghiêm Nghiêm có thể xem sổ của Ngải Bảo nha!”

Em vừa nói vừa cọ vào vai Nghiêm Đường.

Chiếc áo len mặc ở nhà trên người Nghiêm Đường là len cashmere, còn mang theo hương thơm, vừa mềm vừa mịn, Ngải Bảo dụi vào vô cùng thoải mái.

“Cảm ơn Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nghiêng đầu, khẽ thơm lên má của Bảo trên vai mình.

“Nhưng Bảo Bảo à, trong bài thơ của em, anh có một chỗ không hiểu, muốn hỏi em, em chia sẻ với anh một chút, được không?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo nghe vậy, vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ!”

Em rất thích chia sẻ tác phẩm của mình với Nghiêm Đường.

“Là bài thơ nào ạ?” Ngải Bảo lật cuốn sổ thơ của mình ra, bảo Nghiêm Đường tìm.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, anh và Ngải Bảo mỗi người cầm một nửa cuốn sổ thơ.

“Là bài này, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói.

Anh lật đến bài thơ lần trước mình xem, chỉ cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo ghé đầu về phía trước.

Em đọc bài thơ này, thời gian trôi qua quá nhanh, Ngải Bảo không nhớ rõ.

“Bảo Bảo, anh muốn hỏi một chút, “cô ấy” trong bài thơ này là ai?” Nghiêm Đường dịu giọng hỏi: “Là người mẹ thứ hai của Bảo Bảo sao?”

Ngải Bảo nghiêng đầu, em không vội trả lời câu hỏi của Nghiêm Đường, dường như đang nhớ lại.

Em nghĩ một lát, đột nhiên lật cuốn sổ này.

Em lật qua lật lại mấy trang, như đang tìm gì đó, cho đến khi lật đến một bài thơ khác mới dừng lại.

Nghiêm Đường cùng Ngải Bảo xem.

Bài thơ này cực kỳ đơn giản, chỉ có hai dòng, nhưng “cô ấy” lại xuất hiện một lần nữa:

“Gỗ chết, biến thành cô ấy

Cô ấy chết, biến thành gió”

Chữ “chết” cực kỳ gây sốc này lặp lại đến hai lần trong bài thơ ngắn ngủi.

Nghiêm Đường đọc xong thì hơi nhíu mày.

Anh nhớ đến “khô héo”, “tắt lịm” trong bài thơ trước đó anh xem, hai bài thơ về “cô ấy” dường như đều chỉ những thứ không mấy tốt đẹp.

“Bảo Bảo, em nhớ ra “cô ấy” này là ai chưa?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.

Ngải Bảo gật đầu: “Em nhớ ra rồi ạ!”

Em vui vẻ giới thiệu với Nghiêm Đường: “Là chị Hạ Hạ ạ!”

“Chị Hạ Hạ?” Nghiêm Đường đầy nghi hoặc lặp lại tên người Ngải Bảo nhắc đến.

Đây là ai?

Ngải Bảo chưa bao giờ nhắc đến cô ấy, trong hồ sơ anh xem lúc nhận nuôi Ngải Bảo cũng không xuất hiện người nào trong tên có chứa chữ “Hạ”.

Nghiêm Đường tiếp tục hỏi: “Bảo Bảo, chị Hạ Hạ là ai?”

Ngải Bảo suy nghĩ xem nên miêu tả với Nghiêm Đường thế nào.

“Chị Hạ Hạ là chị Hạ Hạ nha, cao cao, gầy gầy, tóc dài.” Ngải Bảo cố gắng nhớ lại: “Thỉnh thoảng chị ấy không đi học, chị ấy chơi cầu trượt cùng Ngải Bảo, đưa Ngải Bảo đi chơi xích đu.”

Trong ấn tượng của Ngải Bảo, chị Hạ Hạ là chị gái mảnh khảnh xinh đẹp, chị ấy giống như Ngải Bảo, thường xuyên chạy ra ngoài lúc đi học, lúc tan học thì trốn đi, đợi đến khi không còn ai mới xuất hiện.

Chị ấy dẫn Ngải Bảo trốn học rất nhiều lần, đến công viên bên cạnh chơi.

“Nhưng chị Hạ Hạ không thể chơi cùng Ngải Bảo mãi.” Ngải Bảo nói, “Chị Hạ Hạ thường nói với Ngải Bảo, chị ấy phải về, không về thì sẽ có người đến tìm chị ấy, nếu tìm chị ấy, chị ấy sẽ rất đau khổ.”

Ngải Bảo không thể hiểu được câu nói này, em bối rối nhìn Nghiêm Đường: “Nhưng Ngải Bảo không biết tại sao chị Hạ Hạ nhất định phải về ạ.”

Em chỉ đơn thuần thuật lại lời chị Hạ Hạ nói lúc đó.

Lúc nói câu này, chị Hạ Hạ đang ngồi trên đỉnh cầu trượt.

Khuôn mặt chị ấy không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, trong ký ức của Ngải Bảo như một vầng sáng ấm áp.

Ngải Bảo chỉ nhớ chị Hạ Hạ rất thích cười, nhưng thỉnh thoảng đột nhiên cười to, tiếng cười vừa to vừa chói tai, khiến Ngải Bảo không hiểu.

Váy của chị ấy bị gió thổi nhăn, phần phật cuốn lên mép váy, gió mang đi hương thơm đặc trưng của thiếu nữ.

Nghiêm Đường đại khái hiểu ra, chị Hạ Hạ chắc là một học sinh thường xuyên chơi cùng Ngải Bảo lúc em đi học ở trường, khi ông Ngải bị bệnh nhập viện, không ai trông chừng em.

Còn về việc Ngải Bảo nói chị Hạ Hạ cũng trốn học ra ngoài, lại chỉ có thể ở lại một lát rồi phải đi ngay, Nghiêm Đường không rõ nguyên do.

Anh không tham gia vào quá khứ của Ngải Bảo.

“Vậy những bài thơ này đều là Ngải Bảo viết cho chị Hạ Hạ sao?” Nghiêm Đường hỏi.

Anh không để ý giọng điệu của mình hơi thay đổi.

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”

Em suy nghĩ, bổ sung một câu: “Chỉ có hai bài này thôi ạ!”

Nghiêm Đường thầm so sánh trong lòng, thơ Ngải Bảo viết cho anh gần như đã dày cả một cuốn sổ, lần trước tổ chức “Buổi triển lãm thơ đầu tiên của Bảo Bảo heo” còn là thơ dán đầy tường.

Chị Hạ Hạ lại chỉ có hai bài thơ.

Nghiêm Đường: Ồ.

Nghiêm Đường không thể hiện cảm xúc ra ngoài, anh tiếp tục hỏi Ngải Bảo: “Ngải Bảo có nhớ chị Hạ Hạ không?”

Ngải Bảo dứt khoát lắc đầu: “Ngải Bảo không nhớ ạ.”

Nghiêm Đường bất ngờ.

Dù sao anh nghe miêu tả của Ngải Bảo, quan hệ giữa chị Hạ Hạ và Ngải Bảo rất tốt, nhưng em lại không nhớ?

“Tại sao không nhớ?” Nghiêm Đường hỏi. “Vì sau đó có mâu thuẫn gì sao, Bảo Bảo?”

Ngải Bảo lắc đầu: “Không có mâu thuẫn đâu ạ.”

Em trả lời Nghiêm Đường: “Là vì chị Hạ Hạ biến thành gió, chị ấy cùng gió bay đi mất rồi ạ!”

“Ttrước khi đi, chị chào tạm biệt Ngải Bảo đàng hoàng mà.” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường nói.

“Chị ấy nói, “Ngải Bảo, đừng nhớ chị, chị đi đây.”

Ngải Bảo nói, “Vâng ạ, tạm biệt chị Hạ Hạ!”

Sau đó chị ấy đi mất, Ngải Bảo không nhớ chị Hạ Hạ nữa.”

Nghiêm Đường càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, anh nhìn Ngải Bảo trong lòng, muốn nói lại thôi.

Ngay cả người chậm chạp như anh cũng cảm nhận được chị Hạ Hạ dường như không phải chia tay với Ngải Bảo, mà là đang vĩnh biệt Ngải Bảo?

Nhưng Nghiêm Đường không nói gì.

“Vậy được rồi.” Anh nói: “Chúng ta không nhớ chị Hạ Hạ.”

Nếu đây là vĩnh biệt chứ không phải tạm biệt, vậy đừng để Ngải Bảo biết thì hơn. Nghiêm Đường nghĩ thầm.

Nhưng anh cảm thấy anh vẫn nên tra xét quá khứ của Ngải Bảo.

Quá khứ của Ngải Bảo Nghiêm Đường không tham gia, nhưng Nghiêm Đường muốn tìm hiểu.

Bình Luận (0)
Comment