Đêm khuya, Laszlo không dám đến
Phòng của bóng tối.
Bóng tối nói: “Lại gần một chút.”
…
Lưu Đường Hưng tỉnh lại, vẫn còn hơi mơ màng.
Hắn mở mắt ra, bị ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp kíc.h th.ích đến hơi cay.
Lưu Đường Hưng chớp mắt, hoàn hồn mới phát hiện, trước mắt là trần nhà sạch sẽ nhưng xa lạ, cả người trở nên căng thẳng.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Đường Hưng là quay đầu nhìn xem La Tiên có ở bên cạnh không.
Bên cạnh không một bóng người!
Lưu Đường Hưng lại cúi đầu, bộ quần áo vốn rách rưới và có mùi hôi trên người cũng trở nên sạch sẽ.
Hắn ngơ ngác.
Đây là chuyện gì? Hắn nhớ trước khi nhắm mắt, mình và La Tiên còn đang ở trong một căn nhà rách nát ở quê mà!
Hắn còn nói với La Tiên, đừng khóc.
Lưu Đường Hưng gắng gượng ngồi dậy, không phát hiện chân mình đang quấn băng gạc, buộc ván gỗ, nhất thời không để ý, “bịch” một tiếng từ trên giường lăn thẳng xuống đất.
Chưa đợi hắn bò dậy, cửa phòng bị đẩy ra, La Tiên nghe thấy tiếng rơi xuống đất thì xông thẳng đến trước mặt Lưu Đường Hưng.
La Tiên nhanh nhẹn đỡ Lưu Đường Hưng vẫn còn mờ mịt chưa hiểu rõ tình hình dậy.
“Cậu động đậy cái gì hả? Cậu tưởng cậu là động cơ à? Suốt ngày cứ nhích tới nhích lui! Hôm qua bác sĩ mới nói chân này của cậu không được động đậy, phải tĩnh dưỡng!” La Tiên vừa trách mắng, vừa đắp chăn lại cho Lưu Đường Hưng.
Lưu Đường Hưng nhìn La Tiên đang lải nhải bên cạnh, vẻ mặt vốn hơi cảnh giác dần thả lỏng trong tiếng lải nhải của La Tiên.
Lưu Đường Hưng kiên nhẫn nghe La Tiên dong dài, ánh mắt dịu dàng nhìn y.
Đợi La Tiên nói gần xong, Lưu Đường Hưng mới hỏi: “Tiểu Tiên, chúng ta đang ở đâu?”
Lưu Đường Hưng hôn mê quá lâu, giọng nói khàn đặc.
La Tiên không vội trả lời câu hỏi của Lưu Đường Hưng, y đưa cốc nước lọc đã chuẩn bị sẵn, đút cho hắn uống trước.
Thấy Lưu Đường Hưng uống hai ngụm, La Tiên mới trả lời: “… Chúng ta đang ở nhà anh Nghiêm.”
Lúc nói câu này, La Tiên cúi đầu, không dám nhìn Lưu Đường Hưng.
Vốn dĩ y và Lưu Đường Hưng đã bàn bạc, bất luận thế nào cũng sẽ không kéo anh Nghiêm và Phương Bàn Tử vào những chuyện này.
Lưu Đường Hưng nhất thời không nói gì.
Hắn nhìn La Tiên ủ rũ trước mặt mình.
La Tiên cùng hắn phiêu bạt một đường, bây giờ tóc sạch sẽ tơi xốp, từng lọn xõa tung theo xoáy tóc.
“Tiểu Tiên, do tôi vô dụng.” Lưu Đường Hưng giơ bàn tay thô ráp không giống của người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi ra, cẩn thận xoa đầu La Tiên, “Hại cậu chịu khổ cùng.”
La Tiên ngẩng đầu.
Y nhìn Lưu Đường Hưng một lúc, sau đó lại quay đầu sang hướng khác.
“Lúc cậu hôn mê, cậu không biết tôi sợ đến mức nào đâu.” La Tiên giơ tay lau nước mắt, cố gắng kìm nén tiếng khóc nấc, cố gắng dùng giọng điệu ổn định nói một câu.
“Lưu Đường Hưng, đồ chết tiệt nhà cậu, cậu có biết không! Tôi một mình trông cậu ngủ ở nông thôn, tôi cảm thấy mình như góa phụ, nửa đêm canh ba có chuột cũng phải tự mình đánh! Tôi lớn chừng này chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy.”
La Tiên túm lấy tai Lưu Đường Hưng như trút giận: “Tôi nói cho cậu biết Lưu Đường Hưng, sau này cậu không đối xử tốt với tôi, ông đây đá nát ** của cậu!”
Lưu Đường Hưng sợ bị La Tiên véo tai nhất, vội vàng van xin: “Tiểu Tiên, Tiểu Tiên… đừng véo nữa, đừng véo nữa… chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với cậu…”
“Hừ!” La Tiên không muốn bắt nạt người bệnh, y ngồi bên cạnh, nhìn thấy bàn chân kẹp nẹp đắp thuốc của Lưu Đường Hưng, trong lòng lại khó chịu.
May nhờ Nghiêm Đường tìm thấy kịp thời, bác sĩ kịp thời chữa trị, nếu không hai cái chân này của Lưu Đường Hưng thật sự hỏng rồi.
La Tiên càng nghĩ càng sợ hãi.
Lưu Đường Hưng vừa nhìn vẻ mặt của La Tiên là biết y lại nghĩ đến chuyện phiền lòng.
Hắn cố gắng nhoài người về phía trước, nắm lấy tay La Tiên: “Tiểu Tiên, đừng nghĩ những chuyện này nữa, chẳng phải chúng ta đều ổn rồi sao?”
Lưu Đường Hưng kéo La Tiên, để La Tiên lại gần mình hơn.
La Tiên liếc Lưu Đường Hưng, nhích mông, lại gần hắn hơn một chút: “Cậu cũng biết cái gì là ổn hả?”
Lưu Đường Hưng mím môi cười.
Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười nơi khóe miệng lại nhạt đi một chút: “Tiểu Tiên, có phải anh Nghiêm biết chuyện của Hạ Lương rồi không.”
La Tiên gật đầu: “Tôi nói hết cho anh Nghiêm rồi.”
Lưu Đường Hưng ừ một tiếng.
Gương mặt hắn lại dâng lên sự kìm nén trầm lặng.
Cái chết của em gái Lưu Đường Hưng – Lưu Hạ Lương – có lẽ là nỗi đau cả đời này Lưu Đường Hưng không thể vượt qua.
Cha mẹ ruột của Lưu Đường Hưng và Lưu Hạ Lương mất sớm, hai anh em họ từ nhỏ đã ở nhờ nhà dì.
May mắn thay, gia đình dì tốt bụng, thương xót họ, yêu thương hai anh em như con ruột.
Trong bát chỉ còn một quả trứng, dì chia làm ba phần bằng nhau, một phần cho anh họ, một phần cho Lưu Đường Hưng, một phần cho Lưu Hạ Lương.
Lưu Đường Hưng đến nay vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ vui mừng của gia đình dì và em gái năm đó khi hắn nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Tất cả vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
Lúc Lưu Đường Hưng tốt nghiệp, đột nhiên nhận được giấy báo tử của Lưu Hạ Lương, cả người ngây dại.
Đến khi về quê, thu dọn đồ đạc cho Hạ Lương, sắp xếp lại rất nhiều ghi chú vụn vặt của em gái, Lưu Đường Hưng mới phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, em gái hắn là nạn nhân bị xâm hại trong thời gian dài.
Nhưng khác với những lời tố cáo đẫm máu và nước mắt của nhiều nạn nhân, trong ghi chú của Lưu Hạ Lương lại tràn ngập hương vị lạnh lẽo, thậm chí là máu lạnh.
Giống như cô ấy nói tôi đang tham gia một vụ mưu sát, tôi vừa là hung thủ, cũng vừa là nạn nhân.
Lưu Đường Hưng nhớ từng câu, từng chữ Lưu Hạ Lương viết trong các loại sổ ghi chép khác nhau:
Tôi không đau khổ vì bị… Thông qua cách này, chỉ cần tôi giữ im lặng, tôi có thể nhận được tiền… Anh họ có thể chữa bệnh, anh trai có thể tiếp tục học hành tử tế… Sao lại không làm? Dù sao cũng không thể trốn thoát.
Đôi khi, không phải là đau khổ, là vì quá nhàm chán, không có ý nghĩa.
Tin rằng phải cùng với gái còn trinh… Mới có thể gom tiền, đây là thuyết phong thủy gì vậy?… Hahahahahahahahahahahahaha thật sự là buồn cười… Đám người này là ngốc à… Vá lại không phải là được rồi sao?…
……
Trong nhật ký, Lưu Hạ Lương rất ít khi bộc lộ trực tiếp nỗi đau, phần lớn thời gian, cô ấy bình tĩnh và lý trí đến đáng sợ, hoặc là đang chế nhạo điều gì đó.
Đa số người xem những ghi chú này của Lưu Hạ Lương đều cảm thấy Lưu Hạ Lương điên cuồng đến mức đáng sợ, rất khó đồng cảm với một cô gái dường như đã “cam chịu sa đọa” như vậy.
Nhưng Lưu Đường Hưng đọc, hắn chỉ cảm thấy đau khổ.
Hắn cảm thấy đau khổ cho em gái mình.
“Tiểu Tiên, tôi…” Lưu Đường nắm lấy tay La Tiên, muốn nói gì đó với La Tiên, tuy nhiên lời mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Lưu Đường Hưng cảnh giác nhìn khe cửa, cảm thấy có ai đó đang nhìn mình và La Tiên.
La Tiên thuận theo ánh mắt Lưu Đường Hưng nhìn qua.
Y hoàn toàn không căng thẳng theo phản xạ như Lưu Đường Hưng.
“Là Ngải Bảo à?” La Tiên đứng dậy, mở cửa ra.
“Đúng vậy nha!” Ngải Bảo sau cánh cửa nhảy ra, em vui vẻ vẫy tay chào La Tiên.
Thế là Ngải Bảo vẫn luôn quan sát trong bóng tối được La Tiên mời vào phòng.
“Đây là Ngải Bảo, cậu bé anh Nghiêm nuôi.” La Tiên giới thiệu với Lưu Đường Hưng, “Cũng là… ờ, thôi bỏ đi, tôi không dám nói.”
La Tiên vốn định nói cũng là … của anh Nghiêm
Nhưng cuối cùng phanh lại kịp, Nghiêm Đường còn chưa thừa nhận với họ, hơn nữa Ngải Bảo mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, nói như vậy thật sự không ổn.
Lưu Đường Hưng không hỏi nhiều về lời La Tiên chưa nói hết.
Hắn và La Tiên liếc nhau, ăn ý lảng sang chuyện khác.
“Chào em, Ngải Bảo, anh tên là Lưu Đường Hưng, là bạn của Nghiêm Đường.” Lưu Đường Hưng lịch sự chào hỏi Ngải Bảo đang ngồi trên chiếc ghế đẩu.
Ngải Bảo chớp mắt, em nhìn anh trai ngủ suốt từ hôm qua đến tận bây giờ, cảm thấy bội phục.
Ngải Bảo còn không ngủ lâu được như vậy!
“Chào anh ạ!” Ngải Bảo vẫy bàn tay mũm mĩm với Lưu Đường Hưng.
Em chào hỏi xong là bắt đầu nhìn đông ngó tây, cái đầu quay bên nọ quay bên kia, như đang tìm thứ gì đó.
Có Ngải Bảo ở đây, La Tiên và Lưu Đường Hưng không tiện nói chuyện gì, dù sao vẫn có một số lời không tiện để Ngải Bảo nghe thấy.
“Ngải Bảo, em đang tìm thứ gì à?” La Tiên chủ động hỏi Ngải Bảo.
La Tiên hiểu rồi, đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà này là Ngải Bảo.
Chỉ cần Ngải Bảo thích y, không có ý kiến gì với y, Nghiêm Đường không đến mức tươi cười chào đón nhưng cũng sẽ không cau có với y.
Nghĩa là ít nhất Nghiêm Đường sẽ không dùng ánh mắt “cậu có ngốc không vậy” nhìn y như trước đây, mà đổi thành loại ánh mắt ẩn chứa sự dò xét và suy tư tương tự như “để tôi xem người này có điểm gì khiến Bảo Bảo thích”.
Ngải Bảo chớp mắt, em nhìn trái ngó phải.
Xác nhận cửa phòng sau lưng mình đã đóng kỹ, em mới nói nhỏ với La Tiên như làm việc mờ ám: “Ngải Bảo đang tìm kẹo mè ạ! Nghiêm Nghiêm cất kẹo mè trong phòng này! Ngải Bảo nghe thấy nó đang gọi Ngải Bảo, Ngải Bảo đến giải cứu nó nha!”
Em nói rất hùng hồn, biểu hiện cũng rất anh dũng, giống như kỵ sĩ đến cứu công chúa.
La Tiên nhướng mày, hỏi lại: “Ở trong phòng này?”
“Đúng vậy ạ!” Ngải Bảo gật đầu rất chắc chắn, “Chính là phòng này!”
Em còn chưa tình báo chi tiết hơn với La Tiên, giọng nói của Nghiêm Đường đã xuyên qua cửa phòng truyền vào: “Bảo Bảo, ra ăn cháo!”
Ngải Bảo à một tiếng, em nhảy xuống ghế: “Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo đến đây…”
Em hô to, đồng thời chạy đùng đùng ra cửa.
Kỵ sĩ Bảo Bảo heo vốn hùng dũng hiên ngang muốn giải cứu công chúa kẹo mè, cứ như vậy lon ton chạy theo ác long Nghiêm Đường.
Công chúa kẹo mè đang âm thầm xoa tay trong góc phòng, mong chờ Ngải Bảo: … Thôi được rồi.
Lưu Đường Hưng nghe thấy giọng Nghiêm Đường còn hơi kinh ngạc.
Trong ký ức, Nghiêm Đường nói chuyện luôn tràn đầy băng giá, cho dù là với mấy người họ, giọng điệu vẫn lạnh lùng không kiên nhẫn.
Lưu Đường Hưng còn nhớ lúc mới gặp Nghiêm Đường năm nhất đại học, hình tượng thiếu niên cá biệt khó bảo của Nghiêm Đường khiến Lưu Đường Hưng, La Tiên và Phương Bàn Tử mới đến không dám tiến lên bắt chuyện.
Ba người họ nhìn nhau, ai cũng không dám trêu chọc.
Nghiêm Đường lại không phải người chủ động giao tiếp, học kỳ đầu năm nhất, ngoài việc về ngủ, anh và họ không có một câu giao lưu nào.
Mãi đến về sau, lúc nửa đêm canh ba, một đám côn đồ chặn La Tiên vừa đi chơi về, La Tiên hoảng loạn gọi điện thoại cho Nghiêm Đường, cuối cùng Nghiêm Đường đơn thương độc mã cứu La Tiên ra, họ mới có cái nhìn khác về anh.
Từ lúc nào, giọng điệu của Nghiêm Đường lại có thêm sự dịu dàng mềm mại như vậy?
Giống như người anh vừa gọi không phải Ngải Bảo, mà là tâm can của mình.
La Tiên thấy vẻ mặt của Lưu Đường Hưng thì cười hả hê.
Là người từng trải, La Tiên biết rõ, về sau Lưu Đường Hưng còn có lúc hoài nghi nhân sinh.
“Bảo Bảo, anh đã nói với em bao nhiêu lần, phải đi dép! Không được đi chân trần trên sàn nhà, sẽ bị lạnh!” Nghiêm Đường tóm lấy Ngải Bảo đang lao tới, liếc mắt thấy “móng heo” trần trụi của Ngải Bảo.
Anh chỉ vào chân Ngải Bảo, hỏi em: “Bảo Bảo, dép của em đâu rồi?”
Ngón chân Ngải Bảo khẽ động đậy.
Em cúi đầu nhìn mu bàn chân mũm mĩm của mình, suy nghĩ một chút: “Ở trong phòng anh La ạ!”
“Được, vậy chúng ta đi lấy.” Nghiêm Đường đỡ Ngải Bảo, để Ngải Bảo dẫm lên bàn chân to của mình, từng bước một dìu Ngải Bảo di chuyển đến phòng cho khách.
Nghiêm Đường vừa đi, vừa nói.
Cả quãng đường, anh đều nhắc nhở Ngải Bảo đi chân trần không tốt thế nào, hàn khí vào người ra sao, dễ bị cảm lạnh vân vân.
Đây là kiến thức Nghiêm Đường học được từ rất nhiều bài viết của các đối tác lớn tuổi đăng trên vòng bạn bè WeChat.
Ngải Bảo ậm ừ đáp lại.
Em vui vẻ dẫm trên chân Nghiêm Đường, Nghiêm Đường đi một bước, Ngải Bảo cũng đi một bước, em chơi không biết chán.
Ngải Bảo lặng lẽ quyết định, lần sau em sẽ giấu đôi dép heo con của mình đi.
Như vậy em có thể dẫm trên bàn chân to của Nghiêm Đường, dính lấy Nghiêm Đường cùng đi.
Nghiêm Đường hoàn toàn không biết sự giáo dục của mình không hề có tác dụng.
“… Bảo Bảo, nói với em nhiều như vậy, em có để tâm không?” Nghiêm Đường hỏi.
“Có ạ!” Ngải Bảo chẳng hiểu gì cả, không chút xấu hổ ngẩng đầu lên đảm bảo với Nghiêm Đường: “Ngải Bảo có nhớ ạ!”
Nghiêm Đường vừa nhìn dáng vẻ này của Ngải Bảo là biết lời mình vừa nói đều thành gió thoảng bên tai.
“Em đó.” Anh bất đắc dĩ véo má Ngải Bảo, không nói thêm nữa.
Anh và Ngải Bảo thành công bước đến cửa phòng khách.
Không đợi Nghiêm Đường gõ cửa, La Tiên đã tự giác ra mở cửa cho họ.
“Đường Hưng, cậu tỉnh rồi.” Nghiêm Đường xách Ngải Bảo, đối diện với Lưu Đường Hưng ngồi trên giường.
Lưu Đường Hưng nhìn Nghiêm Đường trước mặt đeo tạp dề Cậu Bé Bọt Biển màu vàng, dắt một cậu bé, còn để cậu bé dẫm trên chân mình đi đường, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời.
“… À, anh Nghiêm.” Lưu Đường Hưng chào một tiếng: “Lâu rồi không gặp.”
Nghiêm Đường vừa đặt Ngải Bảo ngồi lên ghế, cúi người đi dép cho em, vừa liếc Lưu Đường Hưng vẫn mang bệnh trong người.
Anh không chút lưu tình đánh giá: “Đúng là lâu rồi không gặp. Vừa gặp mặt, cậu đã cho người ta bất ngờ lớn như vậy.”