Khi cậu ngắm nhìn những vì sao,
Bóng tối đang ngắm nhìn cậu.
…
Chuyện của em gái Lưu Đường Hưng – Lưu Hạ Lương, nhìn bề ngoài thì là thiếu nữ vị thành niên bị xâm hại.
Mà nói phức tạp ra, lại liên quan đến lợi ích dây mơ rễ má.
Nghiêm Đường đứng trên bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Ánh lửa của điếu thuốc yếu ớt, lúc tỏ lúc mờ, cháy rất chậm.
Lưu Đường Hưng ngồi trên ghế nằm bên cạnh Nghiêm Đường, vẻ mặt áp lực không tả được bằng lời.
La Tiên đang ở phòng khách xem Cậu Bé Bọt Biển cùng Ngải Bảo.
Cuối cùng, Ngải Bảo vẫn giải cứu được công chúa kẹo mè đang kêu cứu trong phòng La Tiên.
Nhưng không phải tự em tìm thấy.
Là em làm nũng với Nghiêm Đường, bảo rằng miệng Ngải Bảo đói lắm đói lắm, muốn ăn một chút gì đó ngọt ngào đen nhánh, còn có hạt lạc cưng cứng nữa.
Em nói rất uyển chuyển, một viên kẹo mè được mở rộng ra thành mấy tính từ để Nghiêm Đường tự hiểu.
Nghiêm Đường nhìn đôi mắt linh động đảo qua đảo lại của Ngải Bảo trong lòng, dở khóc dở cười.
Ngải Bảo để làm cho cái gọi là ngọt ngào, đen nhánh, còn có hạt lạc cưng cứng này trực quan hơn một chút, còn cố ý chép miệng mấy cái, mô phỏng âm thanh giòn tan lúc ăn kẹo mè.
Điều này khiến Nghiêm Đường muốn lờ đi cũng không được.
Vốn dĩ Nghiêm Đường không muốn đồng ý, bởi vì ăn nhiều kẹo mè thật sự không tốt cho răng của Ngải Bảo.
Nhưng Nghiêm Đường lại nghĩ hôm qua Ngải Bảo khóc đến mức nước mắt lã chã, khó chịu như vậy, hôm nay khó khăn lắm mới có tâm trạng tốt, ăn chút kẹo mè cũng chẳng sao.
Thế là anh véo chóp mũi Ngải Bảo, dẫn em vượt núi băng đèo tìm kẹo mè trong chiếc tủ ở góc trong cùng phòng La Tiên.
Nghiêm Đường nhả ra một hơi khói trắng.
Anh phân tâm lắng nghe tiếng Ngải Bảo ăn kẹo mè rôm rốp ở phòng khách dưới tầng.
Miệng Ngải Bảo chóp chép không ngừng, Nghiêm Đường đoán gói kẹo mè đó có thể bị Ngải Bảo ăn hết hơn nửa.
Anh đã dặn dò La Tiên trông chừng Ngải Bảo, đừng để Ngải Bảo ăn quá nhiều, không biết tên ngốc La Tiên có nhớ không.
Nghiêm Đường nghĩ thầm.
Đừng để lát nữa anh xuống lại phát hiện hai người này đồng lõa với nhau, đều vừa xem Cậu Bé Bọt Biển vừa ăn kẹo mè, chơi vui vẻ, quên hết lời dặn dò của anh.
Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, dòng suy nghĩ của Nghiêm Đường lại quay về chuyện em gái Lưu Đường Hưng.
“Đường Hưng, tôi sẽ không khuyên cậu từ bỏ.” Nghiêm Đường nhìn hàng cây xanh mướt ngoài cửa sổ: “Chuyện như vậy, ai cũng không thể nhịn được.”
Ngải Bảo vì Lưu Hạ Lương mà ngộ thương, bị người ta đẩy ngã xuống đất, dùng chân đạp, Nghiêm Đường đều hận không thể xé nát đám người này.
Huống hồ là Lưu Đường Hưng?
Cô bé Lưu Hạ Lương đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà cô ấy không nên chịu đựng.
Lưu Đường Hưng đáp một tiếng.
Hắn cũng nhìn cây cối ngoài ban công.
Tiết trời sang tháng mười, một số cây đã rụng hết lá, để lộ ra cành khô trơ trụi.
Qua khe hở của những cành cây này, Lưu Đường Hưng có thể thấy đường nét đứt đoạn của dãy núi phía xa.
Năm năm trước, nhà họ Tưởng mới đắc thế ở thành phố C mời một thầy phong thủy.
Thầy phong thủy nói với họ muốn giữ vững tài khí, phải ** với “tân tài nữ” có bát tự phù hợp, như vậy âm dương hòa hợp, vận mệnh giao nhau, lợi ích vô tận.
Lúc đó, nhà họ Tưởng làm theo chỉ điểm của thầy phong thủy, trong vòng hai năm ngắn ngủi, quả nhiên có tiến bộ vượt bậc, có thể chen chân vào giới thượng lưu.
Giới thượng lưu thành phố C dấy lên cơn sốt “tân tài nữ”.
Cái gọi là “tân tài nữ” là những cô gái có tài hoa, dưới mười tám tuổi, hơn nữa còn trinh.
Những cô gái như vậy có thể tìm thấy ở đâu?
Đương nhiên là trường học.
Ở trên xe, chắc là vì có Phương Bàn Tử nên La Tiên không nói với Nghiêm Đường.
Đối thủ mà La Tiên và Lưu Đường Hưng phải đối mặt không chỉ là nhà họ Tưởng, là trường học, hay là cái gì tương tự.
Mà là một chuỗi cung ứng dài dòng phức tạp.
Thứ họ đối mặt là một chuỗi cung ứng bắt đầu từ năm năm trước, lấy việc “đưa tân tài nữ đến cho phú thương” làm mầm mống phát tài.
“Tại sao lại có người tin những thứ này?” Nghiêm Đường hỏi.
Lưu Đường Hưng lắc đầu, hắn cũng không biết.
Hắn không biết tại sao một đám người rõ ràng đã giàu có đến mức người bình thường cả đời không đạt tới được, địa vị xã hội cao không với tới lại còn làm chuyện như vậy.
Tại sao con người có thể xấu xa như vậy? Độc ác như vậy?
“Hạ Lương nói mười bảy năm cuộc đời em ấy sống không có bao nhiêu đau khổ, em ấy chỉ cảm thấy nhàm chán.” Lưu Đường Hưng nói: “Con bé ngốc này chắc chắn là biết tôi sẽ xem nhật ký của nó nên mới viết như vậy.”
Sao Lưu Đường Hưng lại không hiểu em gái mình?
“Nó tưởng rằng cố ý viết thêm mấy câu trong mấy quyển sổ này là bản thân không muốn sống nữa, là bản thân muốn tiền mới cho rằng “tân tài nữ” không sao cả, tôi sẽ thật sự nguôi ngoai?” Lưu Đường Hưng dùng tay chống đầu mình.
Hắn tiện tay vuốt lại mái tóc hơi dài trước trán, muốn dùng cách này để bình ổn cảm xúc.
Nghiêm Đường nhìn Lưu Đường Hưng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Lưu Đường Hưng là người khiêm tốn, lúc học đại học, chuyện nổi loạn khác người nhất hắn từng làm có lẽ là ngủ với La Tiên.
Nghiêm Đường còn nhớ một lần nhân lúc say rượu, La Tiên nói với anh, Lưu Đường Hưng giống như một miếng bánh trôi đông lạnh nhân vừng đen.
Khó khăn lắm mới dùng nước ấm luộc mềm nó ra, kết quả vừa cắn…
“Đệt, ***, nhân vừng đen nóng chết ông đây rồi!” La Tiên mô tả hơi khoa trương, như thể vừa ăn phải một miếng bánh trôi nóng bỏng thật.
La Tiên uống rượu say, còn phàn nàn với Nghiêm Đường rằng Lưu Đường Hưng bình thường trông nho nhã lịch sự, ra dáng hình người, chỉ chơi game đọc sách, trông có vẻ là một thanh niên rất bình thường. Đến khi lên giường, cả người thay đổi hẳn, vô cùng biến thái.
Lúc La Tiên nói đến từ biến thái, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đỏ bừng vì say bỗng nở nụ cười gian tà.
Chỉ là nụ cười không duy trì quá hai giây, La Tiên lại nhớ ra tên nghiệt súc Lưu Đường Hưng này từ khi tốt nghiệp đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Biểu cảm lập tức ỉu xìu.
“Đàn ông đều là đồ chó! Mẹ kiếp!” La Tiên la hét: “Đồ chó!”
Lúc nói câu này, trên mặt La Tiên còn phảng phất hai dải ửng hồng, trông vô cùng khôi hài.
“Đường Hưng, sự giúp đỡ tôi có giới hạn.” Nghiêm Đường nói.
Anh nhìn Lưu Đường Hưng, nghiêm túc và thẳng thắn: “Nhưng là anh em bao nhiêu năm, dù thế nào tôi vẫn giúp các cậu.”
Mỗi thành phố luôn tồn tại những thế lực lớn.
Họ hoặc là khởi nghiệp từ việc đục nước béo cò những năm đầu, hoặc là mấy đời kinh doanh, làm chính trị, tích lũy tài sản.
Ở thành phố C, vế trước nhiều hơn vế sau.
Nghiêm Đường lại không thuộc về hai loại này.
Thẳng thắn mà nói, Nghiêm Đường còn chưa đủ tầm.
Ngay cả nhà họ La của La Tiên nhiều nhất chỉ chạm đến ngưỡng cửa – còn chưa được tính là phú thương, nói chính xác, càng giống như nhà giàu mới nổi nhờ gom tiền tài, kiểu này bị rất nhiều gia tộc lâu đời ở thành phố C khinh thường.
Trong số những người cùng tuổi, thậm chí rất nhiều bậc trưởng bối, bất cứ ai từng gặp Nghiêm Đường, không ai không nói một câu, anh là thiên tài.
Về thông tin điện tử, anh là thiên tài, về hoạch định chiến lược trong thương trường, anh cũng là thiên tài.
Nhưng trong mắt đám thế lực lớn này, Nghiêm Đường chẳng qua chỉ là một doanh nhân trẻ hơi xuất sắc một chút.
Nếu thế hệ sau của anh, thế hệ sau của thế hệ sau của anh, thế hệ sau của thế hệ sau của thế hệ sau của anh không phạm sai lầm, từng đời từng đời vững bước tiến lên, nói không chừng họ mới thèm nhìn đến.
“Anh Nghiêm, cảm ơn anh.” Lưu Đường Hưng nói.
Lưu Đường Hưng mở mắt, thành khẩn nhìn Nghiêm Đường: “Cảm ơn anh, anh Nghiêm. Chuyện may mắn nhất đời này của tôi là gặp được anh, Phương Bàn Tử và La Tiên.”
Nói đến đây, Lưu Đường Hưng đột nhiên chuyển giọng: “Vậy nên dù thế nào, tôi vẫn không thể liên lụy các anh.”
Nghiêm Đường nhướng mày: “Liên lụy?”
“Đường Hưng, lúc cậu cho rằng cậu đang liên lụy tôi thì đó đã là sự liên lụy lớn nhất rồi.” Nghiêm Đường dửng dưng đáp lời.
Anh kẹp điếu thuốc, lại hút một hơi.
Lưu Đường Hưng mỉm cười: “Không phải, anh Nghiêm.”
Hắn lắc đầu: “Tôi đã biết mình nên cậy nhờ ai rồi.”
“Tình hình thành phố C rối ren phức tạp, anh Nghiêm, tôi hiểu anh là hiệp khách đơn độc, thật sự không cần thiết, cũng không thích hợp nhúng tay vào vũng nước đục này.” Lưu Đường Hưng nói: “Thông tin tôi nhận được trước khi hôn mê là hiện tại đã có một nhà trở mặt với tập đoàn nhà họ Tưởng.”
“Tôi định tỉnh lại sẽ dẫn Tiểu Tiên đến đầu quân.” Lưu Đường Hưng nói.
Nghiêm Đường không hiểu nhiều mấy thứ này.
Anh nhìn Lưu Đường Hưng đầy tham vọng trước mặt, còn bán tín bán nghi.
Nghiêm Đường lo lắng Lưu Đường Hưng bịa chuyện để lừa anh, mục đích là muốn gạt Nghiêm Đường ra ngoài.
“Là nhà nào?” Nghiêm Đường lấy điện thoại ra.
Anh định hỏi một chút.
Lưu Đường Hưng không hề bất ngờ trước thái độ thận trọng của Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường càng thận trọng, chứng tỏ anh càng quan tâm đến hắn và La Tiên.
Điều này khiến nụ cười trên mặt Lưu Đường Hưng rõ ràng hơn: “Là nhà họ Tạ.”
Nghiêm Đường nhướng mày, tay anh dừng lại.
“Nhà họ Tạ?” Anh lặp lại một lần.
Trong giới gần đây có tin đồn nhà họ Tạ và nhà họ Đỗ đối đầu, ngòi nổ là vì nhà họ Tưởng động tay gì đó.
Trong lòng Nghiêm Đường nắm chắc chín phần.
Nhưng anh vẫn không dám sơ suất: “Vậy được rồi, tôi xác nhận một chút, nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ đưa cậu và La Tiên cùng đi bái phỏng nhà họ Tạ.”
Lưu Đường Hưng không từ chối sự giúp đỡ của Nghiêm Đường, chỉ dựa vào mình hắn với cái chân không cử động được, không có cách nào đưa La Tiên đi.
Huống hồ bái phỏng nhà họ Tạ cần thân phận, Lưu Đường Hưng và La Tiên hai bàn tay trắng, La Tiên còn không dám dựa vào nhà họ La, nghĩ như vậy, Nghiêm Đường dẫn họ đi là lựa chọn tốt nhất.
“Cảm ơn anh, anh Nghiêm.” Lưu Đường Hưng cảm ơn, “Thật sự cảm ơn anh.”
Nghiêm Đường hút xong hơi thuốc cuối cùng.
“Cảm ơn gì, không cần cảm ơn.” Anh nói rồi dụi tắt điếu thuốc, dùng khăn giấy gói lại, chuẩn bị lát nữa đi tiêu hủy chứng cứ.
Nói xong chuyện rồi, Nghiêm Đường lại không vội đi.
Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lưu Đường Hưng.
Lưu Đường Hưng nhìn Nghiêm Đường thản nhiên vỗ vai và ngực áo của mình hết lần này đến lần khác, vỗ vô cùng cẩn thận.
Lưu Đường Hưng: ?
Lưu Đường Hưng không hiểu động tác của Nghiêm Đường, hoài nghi hỏi: “Anh Nghiêm, anh đang làm gì vậy? Trên người anh không có gì bẩn cả…”
Nghiêm Đường liếc nhìn Lưu Đường Hưng, không vội trả lời.
Anh tiếp tục vỗ quần áo của mình.
Vỗ hồi lâu, anh còn cầm cốc nước trên chiếc bàn uống một ngụm, rồi lại một ngụm.
Vẻ mặt Lưu Đường Hưng càng lúc càng kỳ lạ.
“… Anh Nghiêm, anh có chỗ nào không thoải mái à?” Lưu Đường Hưng cẩn thận hỏi.
Sau khi uống hết cốc nước to, anh đặt cốc xuống, lại ngửi trái ngửi phải, đảm bảo trên người mình không còn mùi nữa, lúc này mới chịu nói chuyện.
“Ngải Bảo không thích mùi khói thuốc trên người tôi.” Nghiêm Đường cảm thấy bất đắc dĩ: “Tối qua đi đón các cậu, hút hai điếu, lúc tắm, Ngải Bảo nói người tôi hôi, mãi lâu sau mới cho ôm.”